Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Thư Anh Hằng nói: “Trương Dương đến rồi?”

Điền Linh cười nói: ‘Đến rồi, còn có một người bạn của cậu ta nữa. bây giờ đã đi nghỉ ngơi rồi, tôi đang chuẩn bị đi báo cho anh, xem xem làm thế nào để giúp bổ sung hộ chiếu cho họ.’

Thư Anh Hằng nói: ‘Sao cậu ta lại đột nhiên đến đây?’

Điền Linh nói: ‘Không rõ, cậu ta không nói nhiều, chỉ nói hơi mệt thôi, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.’

Thư Anh Hằng thấp giọng nói: ‘Cậu ta có khả năng đem đến một số phiền phức.’

Điền Linh nói: ‘Mau chóng đưa cậu ta rời khỏi đây, chỉ cần rời khỏi Mỹ tất cả đều sẽ tốt.’

Thư Anh Hằng lại biết chuyện này tuyệt đối sẽ không dễ dàng, Trương Dương đã bị FBI nhắm vào rồi, không dễ dàng gì thoát ra khỏi Mỹ, nếu không phải thế thì hắn cũng đã không đến tìm mình.

Trương Dương không có nghỉ ngơi, hắn gọi điện cho Cố Doãn Tri, nói cho Cố Doãn Tri biết việc mình đã tìm thấy Lê Thúc, quan trọng hơn là hắn cuối cùng đã tìm ra được người chỉ huy đứng đằng sau là Vương Quân Diêu.

Sau khi nghe xong Cố Doãn Tri thấp giọng nói: ‘Cậu chắc chắn là cô ta?’

Trương Dương nói: ‘Lê Thúc chính miệng nói như vậy.’

Cố Doãn Tri nói: “Có bằng chứng không?’

Trương Dương trầm mặt lại, hắn không có chứng cứ, tuy Lê Thúc đã nói rằng Vương Quân Diêu mới là người đứng sau, nhưng Lê Thúc không đưa ra chứng cứ, Đường Hưng Sanh cũng thế, sau khi hắn chết đã để lại một số chứng cứ đề cập đến rất nhiều quan viên, nhưng trong tài liệu đó cũng không có chứng minh rõ ràng Vương Quân Diêu đã cung cấp hoạt động rửa tiền phi pháp cho các quan chức trong nước. Người đàn bà này quá giảo hoạt, Lê Thúc chắc là một kẻ hợp tác của bà ta, mọi thứ đều do Lê Thúc ra mặt làm, bà ta chỉ đứng sau bức màn.

Trương Dương nói: ‘Trong tay cháu chỉ có tài liệu của Đường Hưng Sanh, đề cập đến rất nhiều quan viên.’

Cố Doãn Tri nói: ‘Cậu nói là quan viên tham gia rửa tiền không chỉ có một mình Đường Hưng Sanh sao?’

Trương Dương nói: “Có rất nhiều quan viên đã thông qua con đường rửa tiền của Lê Thúc, bọn họ đưa con cháu ra nước ngoài, tiền bẩn tham ô được sẽ thông qua quan hệ của Lê Thúc để rửa sạch, trở thành thu nhập hợp pháp, Lê Thúc rửa tiền cho bọn họ, giúp bọn họ có quyền cư trú, giúp cuộc sống của bọn họ ở nước ngoài, để đạt được lợi ích cao, cái chết của Đường Hưng Sanh có thể là vì hắn đã biết được quá nhiều nội tình, Lê Thúc đã lấy được không ít tiền từ hắn. Đường Hưng Sanh vì muốn chuyển cái áp lực này nên đã bắt tay với một số cán bộ trong nước, y biết nội tình nên đã ép một số người phải đưa tiền cho y, cho nên cuối cùng đã chọc tức một số người, và họ nảy sinh sát tâm với y.”

Cố Doãn Tri trong lòng vô cùng ngưng trọng, một mình Đường Hưng Sanh không biết sẽ lôi ra bao nhiêu người, Lê Thúc phụ trách rửa tiền ở nước ngoài, quan viên trong nước lại liên hệ với hắn qua ai? Y không biết thời đại này thế nào nữa? Rốt cuộc là thời đại thay đổi hay lòng người thay đổi? lúc đầu người nào người nấy nắm quyền đứng dưới ngọn cờ Đảng tuyên thệ, tại sao giờ lại có nhiều người quay lưng lại với niềm tìm của mình, tại sao bọn họ lại bước theo còn đường suy đồi đạo đức?

Cố Doãn Tri nói: “Có thông tin gì về Vương Bá Hành không?”

Trương Dương thấp giọng nói: “Hắn là anh ruột của Vương Quân Diêu, Vương Quân Diêu con người này đang trốn rất kĩ, cho nên…”

Cố Doãn Tri nói: “Tôi hiểu rồi, Trương Dương, bất luận là phải dùng các gì cậu cũng phải mang số tài liệu của Đường Hưng Sanh đó mang về đây, những người bị đề cập đến trong tài liệu đó sẽ không để cho cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đâu, cậu cần phải có sự chuẩn bị tâm lí đầy đủ.”

Trương Dương có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Quân Diêu.”

Cố Doãn Tri nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cậu bình an trở về là tốt rồi.”

Tuy là 30 tết, nhưng Kiều Chấn Lương lại không cảm thấy niềm vui của ngày lễ đến, điện thoại mà Cố Doãn Tri vừa gọi đến làm cho y trong lòng như có một tảng đá lớn, chỉ tên của mấy người mà Trương Dương cung cấp đã làm cho Kiều Chấn Lương không thể ngủ được rồi, cái án của Lê Quốc Chính ở Giang Thành mấy năm trước vẫn còn in đậm trong trí nhớ của y, không ngờ sự việc xảy ra trong tầng lớp lãnh đạo Nam Tích lại còn kinh khủng hơn ở Giang Thành.

Cố Doãn Tri cảm thấy vô cùng xấu hổ, kinh tế Bình Hải dưới sự lãnh đạo của y vẫn duy trì được sự tăng trưởng, nhưng dưới bề mặt sáng sủa đấy lại ẩn chứa nhiều ẩn họa. Y đã lôi ra Lê Quốc Chính, thanh trừ Hứa Thường Đức, lại không phát hiện ra thành phần hủ bại của lãnh đạo Nam Tích còn kinh khủng hơn nhiều Giang Thành. Danh sách mà Trương Dương lấy được đã đề cập đến rất nhiều thường ủy thành phố Nam Tích, sự ảnh hưởng của việc lần này sẽ gây ra chấn động lớn chưa từng có. Y cho rằng mình nên chịu trách nhiệm tương đối lớn, tuy y đã nghỉ hưu, nhưng y đã không kiểm tra nghiêm ngặt về mặt cán bộ lãnh đạo, không nhanh chóng phát hiện ra con sâu mọt trong nội bộ Đảng.

Nhưng Cố Doãn Tri cũng biết bây giờ tuyệt đối không phải là lúc tự phê bình mình, y đề xuất một kiến nghị với Kiều Chấn Lương: “Gõ núi dọa hổ.”

Cái gì gọi là “Gõ núi dọa hổ”? Căm cứ vào tư liệu Trương Dương cung cấp, Vương Quân Diêu chắc chắn là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn rửa tiền. Lê Thúc đã chết rồi, phải dứt khoát khống chế Vương Quân Diêu, cũng phải tiến hành giám quản đối với trưởng phòng công an Vương Bá Hành. Sau khi Kiều Chấn Lương và Cố Doãn Tri thương lượng xong quyết định tạm thời bảo mật danh sách đen, nhưng cũng phải tiết lộ một chút phong thanh, để cho đám nhân viên thiết án phải tự lo lắng, chủ độ lộ ra khe hở.

Mừng 30 Tết hội nghị thường ủy tỉnh chọn tổ chức ở chính quyền tỉnh, đây là chuyện rất hiếm có. Hội nghị đầu tiên là làm tổng kết cuối năm công tác của tỉnh Bình Hải, vì nguyên nhân năm mới, trên mặt mỗi vị thường ủy đều tỏ ra rất vui mừng, phát ngôn cũng thoải mái tự do hơn nhiều.

Khi nói đến phát biểu mang tính tổng kết của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: “Mọi người hãy đưa hết điện thoại ra, giao cho thư kí, khi tôi nói chuyện không thích bị điện thoại quấy rầy.”

Đám thường ủy đều có chút ngạc nhiên, Kiều Chấn Lương nói: “Hôm nay là giao thừa, giao thừa có nghĩa là gì chứ? Tương truyền ở thời viễn cổ, tổ tiên chúng ta bị mãnh thú hung ác uy hiếp. Loại mãnh thú này tên là Niên, nó đã bắt hàng trăm con thú làm thức ăn, đến mùa đông trên núi thiếu thức ăn, còn chạy vào thôn trang săn người và súc vật, dân chúng hoang mang vô cùng. Người và “Niên” tranh đấu nhiều năm, họ mới phát hiện ra Niên sợ ba thứ: màu đỏ, ánh lửa, tiếng động. Vì thế vào mùa đông mọi người thường tre trước cửa những bản gỗ đào màu đỏ, trước cửa đốt một đống lửa, buổi tối thức qua đêm không ngủ, đánh đánh gõ gõ. Trong đêm đó “Niên” xông vào trong thôn trang thì thấy nhà nhà đều có màu đỏ và ánh lửa, nghe thấy tiếng đánh gõ thì sợ chạy về núi sâu và không còn dám quay trở lại nữa. Đêm đã qua mọi người cùng nhau ăn mừng, mọi người mở yến tiệc mừng thắng lợi.”

Thường ủy ở đây đều có lai lịch cả, không lạ lẫm gì đối với câu chuyện này, nhưng Kiều Chấn Lương lại chọn đúng lúc này để kể lại câu chuyện, lẽ nào chỉ đơn giản là kể chuyện vui thôi sao? Hình như không cần thiết? Không biết trong túi của vị bí thư tỉnh ủy này rốt cuộc là có thứ gì?

Kiều Chấn Lương nói: “ Thứ mà làm cho nhân dân một ngày cũng không yên tâm thì nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì. Tôi nghĩ mọi người ở đây đều không mê tín, mọi người chắc không tin trên thế giới này tồn tại loại quái thú như thế đúng không?”

Thường ủy viên đều cười, nhưng tiếng cười chỉ rất nhẹ, ai cũng nghe ra trong lời của Kiều Chấn Lương có ý tứ.

Ngữ khí của Kiều Chấn Lương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Có điều mãnh thú thật sự đã đến rồi, chúng ta thân làm quan phụ mẫu của Bình Hải phải chăng nên đứng ra gánh vác, vì nhân dân mà trừ đi con thú này để đưa đến cho nhân dân một năm mới yên bình.”

Tất cả đều biết đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng, nụ cười trên mặt mỗi người đều đã tan biến mất.

Kiều Chấn Lương nói: “Tối nay mọi người đều ở đây qua giao thừa, tôi sẽ bảo đồng chí bên phòng thư kí thông báo cho người nhà các vị. Tôi tin tưởng người thân sẽ hiểu cho chúng ta.” Khi Kiều Chấn Lương nói điều này ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Vương Bá Hành: “Mọi người không cần lo lắng đến sự an toàn của bản thân, đồng chí Cao Trọng Hòa sẽ phụ trách trị an cho buổi tối ngày hôm nay.”

Đây là một tín hiệu cực kì rõ ràng, người mà Kiều Chấn Lương nhắm vào chính là Vương Bá Hành, Vương Bá Hành thân làm trưởng phòng công an mà lại không biết chút nào về quyết định của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương bỏ qua hắn mà hạ lệnh thẳng với Cao Trọng Hòa, đây rõ ràng là thể hiện sự không tín nhiệm với Vương Bá Hành.

Sắc mặt của Vương Bá Hành có chút thay đổi, lòng thầm nghĩ Kiều Chấn Lương nếu như có chứng cứ thì có thể tiến hành song quy với mình, tại sao lại phải bày ra cục diện như thế này? Hắn rất nhanh đã hiểu ra, Kiều Chấn Lương không có bất cứ chứng cớ nào, y chỉ là cố tình đánh vào tâm lí.

Sắc mặt của bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu cũng không dễ coi gì, Kiều Chấn Lương làm như vậy đồng nghĩa với việc đoạt quyền của kỉ ủy, lẽ nào ngay cả mình hắn cũng định động vào?

Khi tất cả các vị thường ủy viên đều ở lại phòng tiếp đại của chính quyền tỉnh thì một số thông tin nhỏ đã được phát tán ra ngoài, trong tỉnh ủy có người bị song quy, tin tức này nhanh chóng được truyền ra khắp tỉnh Bình Hải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi