Y ĐẠO QUAN ĐỒ

a

Kiều Bằng Cử nói: "Tôi cho dù tiếp nhân cũng không định bỏ ra nhiều tiền như vậy đâu, hai trăm triệu để mua một khối đất, trừ Vương Quân Dao ra, không ai ngốc như vậy đâu." Trương Dương nói: "Cô ta cũng không ngốc đâu, nhiều năm như vậy, cô ta một mực đều làm công việc rửa tiền giúp đám quan viên hủ bại trong nước, tôi thấy chỗ tiền mà cô ta dùng để mua khối đất sân thể dục cũ đó tất cả đều là tiền tham ô của tham quan, chuyển tiền ra nước ngoài, sau khi rửa sạch liền lại mang về quốc nội để đầu tư, quang minh chính đại biến thành tài sản của mình, còn được tiếng là thương nhân yêu nước, cớ sao lại không làm chứ?"

Kiều Bằng Cử cảm thán nói: "Nữ nhân này quả thực không phải là nhân vật tầm thường."

Trương Dương uống một ngụm rượu, nói: "Có cậu tôi không biết có nên nói hay không?"

Kiều Bằng Cử nói: "Cứ nói đi, giữa chúng ta có gì mà phải ngại."

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy vào thời kì mẫn cảm này, anh không thích hợp lấy khối đất này."

Kiều Bằng Cử lập tức hiểu Trương Dương đang lo lắng điều gì, sau khi Từ Quang Nhiên hủ bại bị bắt rồi mất chức, hiện tại cả chính đàn Bình Hải đều trở nên vô cùng mẫn cảm, nếu gã lấy khu đất này, rất có khả năng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với cha gã là bí thư tỉnh ủy. Kiều Bằng Cử đương nhiên đã cân nhắc đến nhân tố phương diện này, có điều gã còn có chuẩn bị khác, Kiều Bằng Cử cười ha ha nói: "Chỉ khảo sát thôi, cậu không cần phải nghĩ quá phức tạp."

Buổi chiều hôm đó ba người cùng nhau tới Nam Tích, Trương Dương trực tiếp tới văn phòng thị chính phủ, thị ủy Nam Tích, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng muốn gặp bí thư thị ủy tân nhiệm Lý Trường Vũ, muốn biết an bài công tác của mình.

Khi Trương Dương tới văn phòng của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ vừa mới trao đổi ý kiến với bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực xong, gần đây trọng điểm công tác của thành phố Nam Tích chính là điều tra tập đoàn hủ bại của Từ Quang Nhiên, hoàn toàn thanh trừ những cán bộ có liên quan tới chuyện này

Trương Dương chưa từng gặp vị bí thư Ủy ban kỷ luật mới tới này, khi vào cửa liền đi sượt qua Mã Thiên Dực, Mã Thiên Dực nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chắc là vội đi làm việc cho nên sải bước ra khỏi văn phòng.

Trương Dương đi vào trong văn phòng.

Lý Trường Vũ ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Cậu cuối cùng cũng trở lại rồi, đúng rồi, đã thấy bí thư Mã chưa?"

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Bí thư Mã nào?"

Lý Trường Vũ nói: "Người vừa ra khỏi cửa đấy, chính là bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực mới tới."

Trương Dương lúc này mới biết người vừa rồi mà mình gặp là ai, hắn cười nói: "Không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội làm quen rồi."

Lý Trường Vũ nói: "Không vội, về sau hai người sẽ có cơ hội làm quen thôi."

Trương Dương ngồi xuống đối diện Lý Trường Vũ, thuận tay lấy vạn bảo lộ bọc trong túi ra đặt lên bàn của y: "Chuyến đi tới Mỹ cũng không mua gì cho ông, vạn bảo hộ này tính là món quà nhỏ đi."

Lý Trường Vũ mở ra nhìn, lập tức người nói: "Thằng ôn cậu đừng có lừa tôi, mua ở cửa hàng bách hóa trong nước phải không?"

Trương Dương xấu hổ bật cười, Lý Trường Vũ nghiện thuốc lâu ngày, mình quả thực là mua ở cửa hàng thuốc lá, vốn cho rằng có thể lừa được y, nhưng không ngờ người ta liếc cái là nhìn ra ngay.

Lý Trường Vũ bỏ Vạn Bảo Lộ vào trong ngăn kéo, cầm lấy Hồng Tháp Sơn trên bàn lên, châm một điếu, y rít một hơi rồi nói: "Không nói tiếng nào đã tới Mỹ, trong mắt cậu còn có tính kỷ luật của tổ chức không?"

Trương Dương nói: "Tôi đang trong kỳ nghỉ bệnh, mà trong kỳ nghỉ bệnh ra ngoài du lịch không tính là sai phạm gì cả."

Lý Trường Vũ cũng không có ý trách hắn, búng tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Cậu có tính toán gì không?"

Trương Dương nói: "Tôi hôm nay đến tìm chú cũng là vì chuyện này đây, đúng rồi, trước tiên chúc mừng chú Lý lên thành bí thư Lý, tôi nhớ rõ lần trước xưng hô như vậy là vào năm 92."

Lý Trường Vũ bật cười, lần trước mà Trương Dương nói là khi còn ở Xuân Dương, y lúc đó là bí thư huyện ủy Xuân Dương, thời gian bốn năm trong nháy mắt đã trôi qua, sĩ đồ của mình trong những năm này cũng có thể tính là thuận gió thuận nước, đã trở thành bí thư thị ủy Nam Tích, ở giữa mặc dù chút khúc chiết, có điều cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước chính trị của y, nhớ lại, Trương Dương thật sự là quý nhân trên sĩ đồ của mình. Lý Trường Vũ nói: "Không có gì đáng để chúc mừng cả, công tác của Nam Tích cũng không dễ làm đâu, vào những lúc như thế này mà phải tiếp nhận cái cái cục diện rối ren này, tôi hiện tại chẳng có đêm nào ngủ ngon."

Trương Dương nói: "Thuyền tới đầu cầu tự nhiên đi thẳng, tôi tin thế cục chính trị của Nam Tích rất nhanh có thể ổn định lại."

Lý Trường Vũ nói: "Người của Trung kỉ ủy, Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn chưa đi, nhân tâm của đội ngũ cán bộ Nam Tích luôn luôn hoang mang, dưới trạng thái tâm lý này làm sao có thể làm tốt công tác được." Y rút thuốc ra bỏ vào gạt tàn rồi dập, nói khẽ: "Vẫn chưa nói tính toán của cậu."

Trương Dương nói: "Tôi nhàn rỗi lâu như vậy rồi, cũng muốn đi làm."

]Lý Trường Vũ nói: "Thời gian nghỉ bệnh lúc nào thì hết?"

Trương Dương nói: "Còn nữa tháng nữa."

Lý Trường Vũ gật đầu, nói: "Đừng vội đi làm, cuối tuần tổ chức giải điền kinh toàn quốc ở thành phố Nam Võ tỉnh Vân An, trong thời gian đó còn tổ chức một hội nghị công tác của Ủy ban thể dục thể thao cả nước, cậu tới đi tham gia hội nghị, thuận tiện quan sát học tập một chút đi."

Trương Dương vốn định sau khi trở về Nam Tích sẽ đi vào công tác, nhưng không ngờ Lý Trường Vũ vừa nhìn thấy hắn liền bắt hắn sung quân, Trương Dương có chút buồn bực nói: "Họp ư? Công tác của Ủy ban thể dục thể thao thì làm thế nào?"

Lý Trường Vũ nói: "Cậu định ở lại đợi tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tra hỏi hay là ra ngoài học tập nghỉ ngơi?"

Trương Dương giờ mới hiểu được ý của Lý Trường Vũ, hiện tại người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật vẫn còn ở Nam Tích, điều tra các phương diện xung quanh Từ Quang Nhiên vẫn đang tiếp tục, Lý Trường Vũ là nghĩ cho hắn, dươi tình trạng trước mắt, rất khó khai triển được công tác.

Trương Dương nói: "Cũng được, tôi ra ngoài học tập!"

Lý Trường Vũ nói: "Từ hôm nay trở đi cậu tính là đã chính thức trở lại cương vị công tác, an bài công tác cụ thể thì chờ cậu lần này từ Nam Võ trở về rồi tính sau, nhớ kỹ đấy, lần này đi ra ngoài trăm ngàn lần đừng có dính vào phiền phức." Một câu cuối cùng mà Lý Trường Vũ bổ sung tuyệt đối không phải là dư thừa, y biết rõ tính tình của Trương Dương.

Trương Dương cười cười đứng dậy: "Không có chuyện gì khác thì tôi đi đây, không làm phiền công tác của bí thư Lý."

Lý Trường Vũ gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, thị lý của chúng ta lại có một vị phó bí thư đảng ủy mới."

"Ai vậy?"

Lý Trường Vũ nói: "Cũng tính là người quen của cậu, Ngô Minh."

Trương Dương nghe thấy tên của Ngô Minh thì không khỏi nhíu mày, thằng ôn này không phải ở Lam Sơn làm phó bí thư thị ủy ư? Sao tỉnh lý lại điều y tới Nam Tích? Điều động cùng cấp, thằng ôn này cũng không phải là hạng tốt lành gì, Trương Dương nhớ tới những chuyện mà trước đây Ngô Minh đã làm, biết nhân phẩm của thằng ôn này sẽ không mang lại sự chờ mong gì cho mình, có điều Trương Dương cũng không coi Ngô Minh vào đâu, dù sao chuyện của y và Trương Lập Lan toàn bộ đều nằm trong tay mình.

Chỉ cần Ngô Minh dám chọc tức hắn, nhất định sẽ khiến thằng cha đó biết tay.

Khi Trương Dương đi lấy xe thì gặp phó bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải Lưu Diễm Hồng, đi cùng cô ta còn có chuyên viên Trung kỉ ủy Tưởng Minh Xã, hai người tới Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích làm việc, Lưu Diễm Hồng không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, không khỏi có chút kinh hỉ, cô ta bảo Tưởng Minh Xã đi trước, còn mình thì ở lại nói vài câu với Trương Dương.

Trương Dương chào một tiếng bí thư Lưu.

Lưu Diễm Hồng cũng biết chuyện gần đây của Trương Dương, cô ta cười nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không dám về Nam Tích, không ngờ nhanh như vậy đã sẽ trở lại rồi."

Trương Dương nói: "Tôi không làm chuyện gì thẹn với lòng, vì sao không dám trở về?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tới Mỹ có gặp Yên Nhiên không?"

Trương Dương biết Lưu Diễm Hồng nhìn thấy mình thì luôn luôn là hoặc bàn công việc, hoặc là nói chuyện tình cảm giữa hắn và Sở Yên Nhiên, hai chuyện này vừa hay đều là chuyện mà Trương Dương không muốn nhắc tới, hắn cười nói: "Bí thư Lưu, tôi còn phải về Ủy ban thể dục thể thao bàn giao chút việc, hay là chúng ta để hôm khác lại nói chuyện nhé?"

Lưu Diễm Hồng khó khăn lắm mới gặp được hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, cô ta chặn đường Trương Dương, nói: "Cậu đừng đi, tôi có chuyện trên công tác cần hỏi cậu."

Trương Dương nói: "Có gì đâu mà nói, chuyện mà các người cảm thấy hứng thú tôi đều không biết, tôi giờ chỉ muốn làm tốt công tác của Ủy ban thể dục thể thao thôi."

Lưu Diễm Hồng đang định nói gì đó thì nhìn thấy phó bí thư thị ủy Nam Tích tân nhiệm Ngô Minh đi về phía này, Ngô Minh từ xa nhìn thấy Ngô Minh vốn muốn lảng tránh, nhưng nhìn thấy Lưu Diễm Hồng, y lại chủ động đi tới, giữa Ngô Minh và Trương Dương trước giờ luôn có thù hằn, nhưng Ngô Minh nghĩ kỵ lại, mình là phó bí thư thị ủy, là cán bộ cấp phó thính, Trương Dương chỉ là một chính ban vừa được cân nhắc, mình thì sợ cái gì? Vả lại cho dù hôm nay có tránh được thì sau này cũng không thể đảm bảo không gặp mặt nữa? Tỉnh lý đã điều y tới Nam Tích công tác, sau này cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, nói tóm lại có né tránh cũng không được gì, thế là Ngô Minh chủ động đi tới, y mỉm cười chào hỏi Lưu Diễm Hồng: "Bí thư Lưu, cô tới đấy à?"

Ngô Minh trước giờ luôn theo duổi Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng biết rõ điều này, cô ta không có hào cảm mà cũng không phản cảm với Ngô Minh, quen đã lâu rồi, cũng coi Ngô Minh như bạn bè, Lưu Diễm Hồng cười nói: "Bí thư Ngô, nghe nói anh tới Nam Tích đảm nhiệm phó bí thư thị ủy, chỉ là một mực không gặp được anh."

Ngô Minh nói: "Tôi hôm qua mới đến, nghe nói cô cũng ở Nam Tích, nhưng tôi biết công tác của cô bận rộn cho nên không dám tới quấy rầy."

Trương Dương nói: "Bí thư Ngô à! Tôi còn chưa kịp chúc mừng anh đó." Thằng ôn này cũng dùng tới chữ anh, đối với Ngô Minh thì chẳng việc gì mà phải dùng ngài.

Ngô Minh cười nói: "Tiểu Trương, nghe nói cậu bị bệnh, tôi đang định tới bệnh viện thăm cậu đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi