Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trong lòng Lưu Thành Bình rất tức giận, trước mặt nhiều quan viên thể dục thể thao như vậy, thằng ôn này không ngờ bắt mình nhường đường cho hắn, y cho rằng Trương Dương có thể là một người khách không có mát nào đó trong khách sạn, căn bản không biết thân phận của mình.

Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Tỉnh Vân An Khang Đông Lai có chút tức giận, y trợn mắt lên: "Vị đồng trí này, cậu sao thế hả? Không nhìn thấy chúng tôi đang nghênh đón lãnh đạo sao? Cậu không biết đi vòng sang à?"

Trương Dương nói: "Sao phải đi vòng? Các vị nhiều người như vậy cản hết cả đường, tôi làm sao mà ra cửa được? Nơi này đâu có ghi rõ là thông đạo chuyên dụng của lãnh đạo? Tôi ngay cả quyền đi lại cũng không có ư?"

Khang Đông Lai tức giận đến mỗi mặt xanh lét, chỉ vào Trương Dương nói: "Cậu là người của bộ môn nào? Lãnh đạo của các cậu là ai?"

Trương Dương chỉ vào Tạ Vân Phi đang trốn trong đám người: "Chủ nhiệm Tạ, người ta tìm ông kìa!"

Tạ Vân Phi lúc này chính là có muốn trốn cũng trốn không thoát, trong lòng thầm kêu khổ, Trương Dương này đúng thật không phải là phiền phức bình thường, xem ra truyền thuyết trước đây đối với người này đều là thật. Y trơ mặt đi tới, gọi một tiếng chủ nhiệm Lưu.

Lưu Thành Bình lạnh lùng liếc y một cái, nghĩ thầm thì ra là lính của anh, nói khẽ: "Không sao, mọi người đừng tụ ở đây nữa, quả thật là ảnh hưởng tới ra vào." Vào thời khắc mấu chốt, Lưu Thành Bình vẫn biểu hiện ra lòng dạ rộng rãi, bất kể là thật lòng hay là giả dối, nói chung là y đã biểu hiện ra rồi.

Tạ Vân Phi trong nhất thời không biết nói cái gì cho phải, y nhìn Trương Dương, Trương Dương lại cười nói: "Chủ nhiệm Tạ, ông giải thích giúp tôi với, tôi phải ra ngoài làm chút chuyện." Thằng ôn này đã tự gây ra chuyện, nhưng bản thân thì chuồn mất.

Tạ Vân Phi vẻ mặt đau khổ cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, hắn còn trẻ tuổi... Không...."

Lưu Thành Bình không nói gì, tiếp tục đi về phía thang máy.

Lưu Thành Bình trở lại phòng của mình, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An Khang Đông Lai vào theo, y đã đi nghe ngóng thân phận của Trương Dương, cười cười nói với Lưu Thành Bình: "Chủ nhiệm Lưu, đồng chí vừa rồi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích tỉnh Bình Hải.”

Lưu Thành Bình cảm thấy kinh ngạc, ồ một tiếng rồi nói: "Trẻ tuổi vậy à?" Địa điểm công tác của y là ở kinh thành, tuy rằng đã quen thấy cán bộ trẻ tuổi, nhưng cán bộ cấp chín ban trẻ tuổi như vậy cũng rất ít nhìn thấy.

Khang Đông Lai nói: "Cũng không tính là trẻ tuổi, trong bản đăng ký ghi là 27 tuổi, hắn tên là Trương Dương, nghe nói là con nuôi của phó thủ tướng Văn của quốc vụ viện."

Lưu Thành Bình rõ ràng hơi kinh ngạc, sự phẫn nộ vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, y cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà thằng ôn này dám ở trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên khiêu khích mình, tên thanh niên này quả nhiên có chút bối cảnh.

Khang Đông Lai nói: "Tôi đã tìm lãnh đạo của bọn họ nói chuyện rồi, bảo y phê bình người này."

Lưu Thành Bình nói: "Thôi, người trẻ tuổi khí thịnh, cũng không phải là khuyết điểm gì lớn cả, hơn nữa, các vị vừa rồi đều chen chúc ở trong đại sảnh làm nghi thức hoan nghênh, quấy nhiễu trật tự bình thường của khách sạn, loại hình thức này tôi cũng không thích."

Khang Đông Lai cười nói: "Chủ nhiệm Lưu, tôi cũng không tổ chức nghi thức hoan nghênh gì cả, đều là bọn họ tự tới, uy tín của ngài ở trong giới thể dục thể thao Trung Quốc rất cao, mọi người ngưỡng mộ ngài thôi mà!" Vỗ mông ngựa, tuyệt đối là vỗ mông ngựa.

Lưu Thành Bình mỉm cười: "Anh đó, đúng là chỉ giỏi nói, nghi thức khai mạc ngày mai chuẩn bị xong chưa?"

Khang Đông Lai gật đầu.

Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình tới đây thông báo, có khách nhân quan trọng đến thăm.

Vị khách quan trọng tới thăm chính là lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của tập đoàn sắt thép Thái Hồng, Triệu Vĩnh Phúc chưởng quản xí nghiệp sắt thép lớn nhất Trung Quốc, là cán bộ cấp phó tỉnh, giải điền kinh toàn quốc lần này cũng là tập đoàn Thái Hồng tài trợ. Y là bạn của Lưu Thành Bình.

Khi Triệu Vĩnh Phúc đi vào trong phòng, Lưu Thành Bình tự mình ra nghênh đón, nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúctươi cười vươn tay ra: "Vĩnh Phúc huynh, tôi vừa tới Nam Võ, anh đến thăm thế này, thật sự là khiến tôi cảm động."

Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nói: "Khách khí cái gì? Vốn tôi muốn tới sân bay đón anh cơ, nhưng tập đoàn lâm thời có một số việc cần xử lý cho nên đành trì hoãn."

Lưu Thành Bình mời y vào phòng, đi cùng Triệu Vĩnh Phúc còn có trợ lý Dương Cương của y.

Dương Cương sau khi đi vào đặt một chiếc vali da xuống, sau đó lui ra ngoài, Khang Đông Lai chào hỏi Triệu Vĩnh Phúc rồi cũng rất thức thời cáo từ.

Lưu Thành Bình nói: "Vĩnh Phúc huynh, gần đây sức khỏe có tốt không?"

Triệu Vĩnh Phúc thở dài nói: "Vẫn ổn, người ta tới tuổi này, nói chung không thể nào bằng khi còn trẻ, tôi cũng không thể nào bằng được những người làm công tác thể dục thể thao như anh."

Lưu Thành Bình và Triệu Vĩnh Phúc quen nhau hơn hai mươi năm, tình bạn của hai người rất sâu, y cũng rất hiểu Triệu Vĩnh Phúc, từ sau khi con trai Triệu Quốc Lương của Triệu Vĩnh Phúc chết, Triệu Vĩnh Phúc bị đả kích rất lớn, bị bệnh một đoạn thời gian rất dài. Lưu Thành Bình nói: "Nghe nói Quốc Cường đã đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích rồi."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Chuyện của bọn trẻ tuôi cũng ít quan tâm lắm, trên chính trị phải dựa vào chính bản thân nó thôi, có thể đi được đến đâu thì phải xem tạo hóa của nó."

Lưu Thành Bình gật đầu.

Triệu Vĩnh Phúc mở cái vali đó ra, bên trong đặt một lư hương bằng đồng xanh, Triệu Vĩnh Phúc nói: "Lư hương này là bằng hữu tặng cho tôi, tôi lại không thích sưu tập mấy thứ này, liền mượn hoa hiến phật, tặng cho anh."

Lưu Thành Bình nhìn thấy lư hương này lập tức nhận ra là đồ cổ thời Thương Chu, quả nhiên là yêu thích không nỡ rời tay, sau khi y cầm lên ngắm nhìn một lúc, lại đặt vào trong hộp: "Tôi không thể nhận được, quân tử không đoạt thứ mà người khác yêu thích."

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Nói gì vậy, tôi có thích đâu, anh là bạn tốt nhất của tôi, ở chỗ anh cũng chẳng khác gì là ở trong tay tôi."

Lưu Thành Bình nghe y nói như vậy mới nhận lấy rồi nói khẽ: "Giải điền kinh lần này tập đoàn Thái Hồng của các anh bỏ vốn tài trợ, thật sự là giải được cái nguy trước mắt."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi vẫn luôn ủng hộ xây dựng thể dục thể thao quốc gia mà."

Lưu Thành Bình nói: "Đối với quốc gia chúng ta mà nói, điền kinh ít được quan tâm, trước khi Ngưu gia quân xuất hiện căn bản không có hiệu ứng ngôi sao gì cả, rất ít người chú ý tới điền kinh, dù sao ở hạng mục này, thành tích tổng hợp của chúng ta cũng không tốt."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Lần này mấy vị vận động viên ngôi sao của Ngưu gia quân có tới không?"

Lưu Thành Bình nói: "Ngôi sao lớn nhất chính là Ngưu Tuấn Sinh, hắn khẳng định sẽ đến, chắc là máy bay tối nay sẽ tới."

Triệu Vĩnh Phúc nói: "An bài một chút, tôi mời Ngưu Tuấn Sinh ăn bữa cơm."

" Không thành vấn đề!" Lưu Thành Bình luôn đồng ý yêu cầu của vị lão hữu này.

Lúc này thư ký của Lưu Thành Bình gõ cửa phòng bước vào, hắn thông báo với Lưu Thành Bình, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi tới, đang đứng ở ngoài cửa đợi tiếp kiến.

Lưu Thành Bình nhíu mày nói: "Nói với hắn tôi có khách quan trọng, không có thời gian gặp hắn."

Thư ký xoay người đi.

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Có việc gì à?"

Lưu Thành Bình nói: "Không có chuyện gì cả, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải là tới đây giải thích."

Vẻ mặt của Triệu Vĩnh Phúc đầy nghi hoặc.

Lưu Thành Bình kể lại chuyện vừa rồi, khi Triệu Vĩnh Phúc nghe thấy tên Trương Dương, ánh mắt đột nhiên nghiêm lại,cảnh con trai Triệu Quốc Lương bị đâm chết lập tức hiện ra trong đầu y, tuy rằng chuyện này đã trôi qua lâu rồi, nhưng Triệu Vĩnh Phúc thủy chung khó có thể quên đi, bởi vì sự chết thảm của con trai y, đứa con lớn Triệu Quốc Cường mới hạ quyết tâm tới Bình Hải nhậm chức, gã muốn điều tra rõ chuyện này. Triệu Vĩnh Phúc cũng không tin vào báo cáo kết án của cảnh sát, thậm chí đối với bằng chứng của Cố Doãn Tri, y vẫn mang hoài nghi cực lớn. Nhưng Trương Dương không nghi ngờ gì nữa là người có bối cảnh, có nhiều người như vậy bảo vệ hắn, Triệu Vĩnh Phúc cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng nỗi đau mất con y thủy chung chôn sâu dưới đáy lòng.

Lưu Thành Bình nhìn thấy sắc mặt của Triệu Vĩnh Phúc không đúng, quan tâm hỏi: "Vĩnh phúc huynh, sắc mặt anh hình như không tốt lắm?"

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Không có gì, có thể là hai ngày nay công tác vất vả, có chút mệt mỏi."

Triệu Vĩnh Phúc không hề nói lại chuyện trước đây cho Lưu Thành Bình, y đứng lên cáo từ.

Sau khi Tạ Vân Phi cầu kiến bị cự tuyệt, tâm tình trở nên càng buồn bực hơn, y cho rằng mình sở dĩ bị lạnh nhạt đều là vì Trương Dương. Tạ Vân Phi bảo thư ký gọi Trương Dương tới phòng của mình.

Trương Dương nhìn thấy sắc mặt Tạ Vân Phi cũng không tốt, biết hành vi của mình hôm nay khẳng định đã chọc giận y, quả nhiên không ngoài sở liệu, Tạ Vân Phi vừa thấy Trương Dương đến liền oán giận nói: "Tiểu Trương à, vừa rồi cậu sao lại làm vậy. Đối với lãnh đạo phải có tôn trọng nhất định, hành vi như vậy của cậu đã tạo thành ấn tượng không tốt với lãnh đạo."

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Tạ, tôi chỉ là một con tôm, người ta là đại lãnh đạo, căn bản sẽ không thèm không chấp nhặt với tôi dâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi