Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ước chừng cô ta phải cao tới một mét bảy lắm, hơn nữa dưới chân còn đi một đôi giày cao bảy phân, Cơ Nhược Nhạn mặc dù là đứng trong đám đàn ông cũng như hạc giữa bầy gà, cô ta mặc áo da màu đen, váy màu đen, trên cổ thắt khăn lụa màu hồng vừa hay làm tôn lên vẻ nhu mì của nữ tính. Ngũ quan của cô ta vô cùng Âu hoá, mỉm cười thong dong mà trấn định, bắt tay từng người khách quý ở trước mặt.

Khi Trương Dương và Cơ Nhược Nhạn bắt tay, cô ta đặc biệt lướt qua tấm thẻ cài trên ngực Trương Dương một cái, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương! Cửu ngưỡng đại danh!"

Trương Dương thế là dừng lại: "Tiếng tốt hay là tiếng xấu!"

Cơ Nhược Nhạn bật cười ha ha, trên người cô ta mang thao vẻ nữ tính bình thường, rất ít nhìn thấy quan khí. Nhưng do chiều cao cho nên khi nhìn người khác luôn có một loại khí thế bức người, Cơ Nhược Nhạn nói: "Nửa tốt nửa xấu, có điều tôi vẫn tin vào phán đoán của bản thân!"

Trương Dương gật đầu nói: "Có cơ hội sẽ trao đổi nhiều hơn!" Hắn xoay người đi vào.

Đám người của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải ngồi cạnh nhau, sau khi ngồi xuống, Tạ Vân Phi phát hiện Thường Hải Tâm không tới, hỏi Trương Dương: "Tiểu thường không tới à!"

Trương Dương nói: "Cô ta bị bệnh, ở lại khách sạn nghỉ ngơi."

Tạ Vân Phi ồ một tiếng, lại nói: "Cha của cô ta là Thường Tụng, bí thư thị ủy Lam Sơn, tôi và bí thư Thường quen rất thân!"

Trương Dương nghĩ thầm, anh là loại phế vật vô vi tầm thường, Thường Tụng thì tính khí lại trái ngược, làm sao mà đái chung một bô được.

Nói là đến ăn cơm, nhưng trước khi ăn cơm vẫn là do lãnh đạo lên phát biểu, Trương Dương đối với loại phát biểu lời nói rỗng tuếch này trước giờ đều không có hứng thú gì, ngồi ở đó ngáp liên tục.

Lý Hồng Dương thì cho rằng mình tối hôm qua ngủ ngáy to quá khiến Trương Dương không ngủ được, liền áy náy bảo: "Chủ nhiệm Trương, hay là tối nay tôi đến phòng cho lái xe ngủ? Ngủ cùng với hắn là những lái xe của Ủy ban thể dục thể thao Nam Võ, không ngủ ở đây nữa."

Trương Dương cười nói: "Sao mà phát chuyển? Tôi ngủ sâu lắm, không lo đâu!"

Lý Hồng Dương không hề biết rằng, thằng ôn này tối hôm qua hơn phân nửa đêm đều ngụm lặn trên người Thường Hải Tâm, ngáp ngắn ngáp dài không liên quan gì tới việc y ngủ ngáy cả

Triệu Vĩnh Phúc và Lưu Thành Bình trước sau lên phát biểu, sau đó Khang Đông Thăng của Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Vân An cũng lên bục phát biểu, vốn cho rằng bọn họ nói xong là xong, nhưng Ngưu Tuấn Sinh cũng lên, đây là một phân đoạn mà phía chủ sự, tập đoàn sắt thép Thái Hồng đặc biệt an bài. An bài cho Ngưu Tuấn Sinh đáp tạ tập đoàn sắt thép Thái Hồng, thuận tiện viết chữ lưu niệm. Người trong giới Thể dục thể thao trên cơ bản đều biết Ngưu Tuấn Sinh thích viết chữ, chữ viết cũng không tệ lắm, thật ra loại chuyện này rất bình thường, bởi vì trên xã hội phổ biến cho rằng trình độ của ngôi sao văn thể không cao, tố chất cọc cạch không đồng đều. Cho nên đám ngôi sao văn thể này cũng nghĩ biện pháp ở trong trường hợp công chúng tạo dựng hình tượng của mình. Ngưu Tuấn Sinh chính là một trong số đó, y chẳng những thích viết chữ, còn thích thể hiện, nhất là trong những trường hợp công chúng.

Người quen Ngưu Tuấn Sinh cũng biết, Ngưu Tuấn Sinh thích nhất là viết hai chữ bính bác. Hôm nay chữ mà y viết cũng vẫn là hai chữ bính bác này. Người trong nghề nhìn môn đạo, người ngoài nghề xem náo nhiệt, những khách khứa có mặt tại trường đa số đều là ngoại hành trong thư pháp, nhìn thấy Ngưu Tuấn Sinh viết hai chữ này làm lễ vật đáp tạ tập đoàn sắt thép Thái Hồng, đều trầm trồ khen ngợi! Tràng diện náo nhiệt phi phàm.

Triệu Vĩnh Phúc rất thích sưu tầm thư pháp, nhãn lực của y cũng rất không tầm thường, đương nhiên có thể nhìn ra bức tranh chữ này của Ngưu Tuấn Sinh cũng chỉ là tác phẩm bình thường, nhưng cái mà Triệu Vĩnh Phúc nhìn trúng không phải là bản thân thư pháp, mà là người viết thư pháp, Ngưu Tuấn Sinh và Ngưu gia quân mà y dẫn dắt rất nổi tiếng trong giới điền kinh, liên đới chữ của y cũng có giá trị theo.

Vốn Ngưu Tuấn Sinh viết chữ thì cũng không có gì, nhưng phía tập đoàn sắt thép Thái Hồng còn mời một vị lão gia tử của viện thi họa tỉnh tới đây bình luận, vị lão gia tử này run run đứng lên, từ chòm râu trắng ở dưới cằm mà nhìn thì chắc cũng có chút trình độ, nhưng không ngờ toàn nói ra những lời nịnh hót.

Khi lão bình luận, hiện trường yên lặng. Cho nên khi y tang bốc xong, có người phát ra tiếng cười chế giễu, tiếng cười này đặc biệt chói tai, cũng rất khiến người ta chú ý. Người phát ra tiếng cười chính là Trương Dương, Trương đại quan nhân, hắn vốn cũng muốn nhịn, nhưng thật sự là nhịn không được, lão gia tử này khen chữ Ngưu Tuấn Sinh là hiếm có trong nhân gian, thậm chí nói y đừng làm điền kinh nữa, đổi nghề đi viết thư pháp, chính là đại gia một phái, đã thế không ngờ còn so sánh Ngưu Tuấn Sinh và Thiên Trì tiên sinh, nói từ sau khi Thiên Trì tiên sinh qua đời, cũng chưa nhìn thấy thư pháp nào đầy phong cách như thế này. So sánh với người khác còn đỡ, lấy Thiên Trì tiên sinh ra so sánh, thế này không phải là vũ nhục Thiên Trì tiên sinh ư? Trương đại quan nhân tất nhiên là chịu không nổi.

Ánh mắt của Tất cả mọi người đều hướng về phía Trương Dương, vị lão tiên sinh râu bạc đó cũng nhìn: "Tiểu đồng chí, cậu có ý kiến bất đồng gì à?"

Trương Dương cười nói: "Chữ của Thiên Trì tiên sinh viết ông đã nhìn thấy chưa mà ở đây ăn nói lung tung? Chỉ với hai chữ này mà không ngờ dám cầm ra so sánh với Thiên Trì tiên sinh. Ông thế này là bất kính với Thiên Trì tiên sinh!"

Lão tiên sinh râu bạc mặt đỏ bừng, lão lớn tiếng nói: "Cậu cũng hiểu thư pháp ư?"

Trương Dương đứng dậy nói: "Tôi tuy rằng không hiểu. Nhưng hai chữ này, căn bản không thể vào được đại nhã chi đường!" Câu này khiến Ngưu Tuấn Sinh tức giận đến sắc mặt xanh mét, y nhận ra Trương Dương chính là người vừa rồi ở trên ô tô phát sinh xung đột với y, Ngưu Tuấn Sinh cầm lấy microphone, nói: "Tôi cũng không thấy chữ của mình viết đẹp, nhưng chữ của tôi không phải là cho người ngoài nghề xem!"

Trương Dương mỉm cười đi tới: "Nói tôi là người ngoài nghề, tôi thừa nhận, nhưng ngay cả người ngoài nghề như tôi nhìn mà cũng không thấy đẹp, lấy ra hồ lộng người trong nghề, có phải là có chút đáng bị cười chê hay không?"

"Cậu..."

Trương Dương nói: "Bức tranh chữ này của anh thoạt nhìn thì cũng giống như có một chút ý của Thiên Trì tiên sinh, tôi nghĩ anh chắc là rất sùng bái Thiên Trì tiên sinh, cho nên phỏng theo không ít bảng chữ mẫu của ông ấy, đáng tiếc, tôi chắc là anh cũng không có bao nhiêu cơ hội nhìn thấy. Những gì mà anh phỏng theo toàn bộ là tác phẩm khi ông ấy mới hơn ba mươi tuổi, cho dù là cảnh giới phỏng theo cũng phân ra rất nhiều loại, tác phẩm mô phỏng tốt thì có cả hình và thần, mà bức tranh chữ này thì chính là ứng với một câu." Trương đại quan nhân cố ý dừng lại, sự chú ý của mọi người lúc này đều tập trung lên mặt hắn, lão tiên sinh râu bạc tức giận đến nỗi râu vểnh lên, Ngưu Tuấn Sinh cũng tức giận đến nỗi mặt tái nhợt.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Vẽ hổ không thành ngược lại giống chó!"

Lời vừa nói ra, tứ tọa giai kinh, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Tạ Vân Phi trong lòng lộp cộp, thầm nghĩ tao hiện tại tính là nhận rõ mày rồi, mày chính là một Hỗn Thế Ma Vương, một Hỗn Thế Ma Vương chỉ sợ thiên hạ không loạn, sớm biết rằng Nam Tích phái mày tới đây, tao dù chết cũng không tới đâu, ai con mẹ nó nguyện ý giúp mày đỡ sét chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi