Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh, tôi nhận được mấy bức ảnh này, cảm thấy có người muốn làm điều bất lợi đối với Thanh Hồng, anh biết đó, tuy rằng tôi đã ly hôn cùng Thanh Hồng, nhưng mà trong lòng tôi, tôi vẫn luôn quan tâm cô ấy bảo vệ cô ấy, tôi không cho phép bất luận kẻ nào làm cô ấy tổn thương."

Lương Thành Long nghe vậy thẳng nhíu mày: "Ngừng lại, tôi nói đội trưởng Trình này, anh cùng Lâm Thanh Hồng cũng đã ly hôn, bây giờ anh mới quan tâm cùng bảo vệ có phải có chút dư thừa hay không?"

Trương Dương ở một bên nghe thấy trong lòng mừng thầm, nếu như không phải bận tâm đến cảm nhận của Lương Thành Long, thằng nhãi này đã sớm không nhịn được cười ra tiếng rồi.

Trình Quốc Bân vẫn là biểu hiện ra hàm dưỡng tốt, y cười nói: "Tôi là người hay nói tương đối trực tiếp, nghĩ cái gì liền nói cái đó, Lương tiên sinh nghìn vạn lần đừng lấy đó làm phiền lòng." Y hướng Trương Dương nhìn thoáng qua nói: "Tôi thấy được trên ảnh chụp .." Dừng lại một chút lại nói: "Hình như trên ảnh chụp đó có một người chính là vị Trương tiên sinh này!"

Lương Thành Long nói: "Trương Dương cậu ấy là huynh đệ tốt của tôi, cậu ấy không làm chuyện có lỗi với tôi."

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh đương nhiên hiểu bạn của mình, nhưng mà tôi không biết, tôi thấy được tấm ảnh này, tôi cảm giác chuyện không ổn cho nên đem ảnh chụp đưa cho Thanh Hồng xem trước tiên, tôi sợ người có lòng dạ khác đem những tấm ảnh này tạo ra sự cố, sẽ bất lợi đối với Thanh Hồng. "

Lương Thành Long nói: "Tôi có chút không rõ, vì sao người có lòng dạ khác đó lại đem ảnh chụp đưa cho anh, bây giờ anh với Thanh Hồng ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải!"

Trình Quốc Bân nở nụ cười: "Lương tiên sinh, ai nói ly hôn thì nhất định phải thành thù nhân? Tôi không thể như vậy đối với Thanh Hồng, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, tuy rằng chúng tôi đã ly hôn, nhưng trong lòng tôi vẫn coi cô ấy như người thân của tôi."

Lương Thành Long dã lăn lộn tại trên thương trường bao lâu lâu rồi, sao hắn lại có thể nghe không hiểu, Trình Quốc Bân ngày hôm nay là chọc tức hắn, càng là như vậy thì mình càng là không thể tức giận. Lương Thành Long nói: "Thanh Hồng cũng không coi anh là người thân, nhắc tới anh, cô ấy rất buồn, suốt ngày nói với tôi rằng đoạn hôn nhân kia là một khúc sai lầm, cô ấy cực kỳ hối hận."

Trình Quốc Bân nói: "Anh cùng Thanh Hồng kết hôn cũng đã hơn một năm rồi phải không? Tuy rằng thời gian ở chung của hai người không dài bằng chúng tôi, nhưng mà có lẽ anh cũng có thể có chút lý giải đối với tính tình của cô ấy, Thanh Hồng quá mạnh mẽ, trong mắt cô ấy không dung được một hạt cát, không cách nào dễ dàng tha thứ cho một chút lỗi lầm của người khác,i khi đó tuổi tôi còn trẻ, tính tình hai người chúng tôi đều tương đối nóng nảy, xảy ra mâu thuẫn, ai cũng không muốn cúi đầu, cho nên ầm ĩ đến cuối cùng, quan hệ càng nháo càng bế tắc, kết quả cuối cùng là ly hôn, tôi bây giờ nhớ tới quả thực là rất hối hận."

Lương Thành Long nói: "Chuyện quá khứ đã là quá khứ, hối hận cũng đã muộn. "

Trình Quốc Bân nói: "Lương tiên sinh, tôi nghe nói hôn nhân của hai người hình như cũng gặp vấn đề thì phải?"

Lương Thành Long phùng má giả bộ hảo hán nói: "Chúng tôi không có chuyện gì, rất đằm thắm, rất tốt. "

Trình Quốc Bân cười nói: "Lương tiên sinh, kỳ thực đàn ông chúng ta ngồi nói cùng một chỗ nên là thẳng thắn thành khẩn một chút, tôi đã trò chuyện với Thanh Hồng về hôn nhân của hai người, Thanh Hồng bây giờ rất thống khổ, cô ấy không nghĩ tới hôn nhân lần thứ hai của mình lại gặp phải vấn đề giống như lần đầu tiên, Lương tiên sinh, chúng ta đều đã từng trải qua, vốn tôi không có tư cách nói cái gì với anh, nhưng mà tôi lại không đành lòng nhìn Thanh Hồng thống khổ, anh đã cưới cô ấy thì phải có trách nhiệm đối với cô ấy, không thể phản bội cô ấy trên mặt tình cảm."

Lương Thành Long có chút phát hỏa, hắn nhìn thẳng vào Trình Quốc Bân nói: "Đội trưởng Trình, anh có cái tư cách gì nói tôi chứ?"

Trình Quốc Bân vẫn là vẻ mặt cười cười: "Chính là bởi vì tôi phạm sai lầm, bởi vì tôi sai lầm làm cho Thanh Hồng chịu tổn thương, cho nên tôi không hy vọng cô ấy lại bị tổn thương như thế nữa, đáng tiếc..."

Trương Dương không nói một lời đứng ở bên cạnh quan sát Trình Quốc Bân, tuy rằng là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Quốc Bân, nhưng mà hắn đã có thể kết luận, người này tuyệt đối là một tên có tâm cơ thâm trầm, còn lão luyện hơn Lương Thành Long rất nhiều, trong quá trình nói, y liên tục lợi dụng quan hệ của y cùng Lâm Thanh Hồng để kích thích Lương Thành Long, Lương Thành Long đã có chút thiếu kiên nhẫn, nói tới âm mưu quỷ kế, thương nhân chính là vẫn còn kém quan viên một bậc.

Lương Thành Long nói: "Tôi nghĩ chúng ta không cần phải thảo luận những vấn đề buồn chán này, hôn nhân của tôi với vợ tôi, là chuyện nội bộ gia đình chúng tôi, không tới phiên người ngoài khoa tay múa chân, tôi chỉ là muốn hỏi, mấy tấm ảnh này rút cục là làm sao mà có? "

Trình Quốc Bân nói: "Tôi cũng muốn biết những tấm ảnh chụp là làm sao. Lương tiên sinh, bất luận mấy tấm ảnh này là thật hay giả, nếu truyền ra đều sẽ tạo thành tổn hại cho đối với thanh danh của Thanh Hồng, bất luận là chồng trước hay là bạn bè, tôi cũng không muốn Thanh Hồng bị tổn thương."

Lương Thành Long nói: "Tôi chỉ là cảm thấy tò mò đối với việc người khác đem những tấm ảnh này gửi cho đội trưởng Trình."

Trình Quốc Bân cười nói: "Lương tiên sinh hình như có nghi ngờ tôi, tôi là một quân nhân, tôi sẽ không làm loại chuyện bỉ ổi đê tiện này, hơn nữa, tôi làm như vậy thì có chỗ tốt gì?"

Lương Thành Long nói: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như thế, tôi nhất định phải tra kẻ đứng sau màn mấy tấm ảnh này là ai?"

Trình Quốc Bân nói: "Hy vọng anh có thể sớm điều tra ra kết quả. "

Sau khi Lương Thành Long cùng Trương Dương rời khỏi trung đoàn Tiêu Đãi của thành phố Nam Vũ, Lương Thành Long hướng Trương Dương nói: "Anh có nhìn ra được điểm gì đáng ngờ không?"

Trương Dương nói: "Trình Quốc Bân là một kẻ dối trá, y cố ý làm anh tức giận."

Lương Thành Long cũng đã nhìn ra được, hắn thở dài nói: "Tôi cảm thấy chuyện này mười có tám chín phần chính là y làm, nhưng mà tôi lại không có chứng cứ gì."

Trương Dương nói: "Hình như y vẫn chưa dứt được tình đối với vợ của anh, anh phải cẩn thận."

Lương Thành Long nói: "Anh nói còn có thể có những người cũng cầm được mấy tấm ảnh này hay không?"

Trương Dương nói: "Ảnh chụp thì chứng minh được cái gì?"

Lương Thành Long nói: "Nhưng nếu như vạn nhất mấy tấm ảnh này bị phát tán ra ngoài, mặt mũi của tôi biết giấu chỗ nào."

Trương Dương nói: "Tôi con mẹ nó mới bị oan chứ?"

Lương Thành Long nói: "Đừng nói chuyện này nữa, sau này nghìn vạn lần đừng nói ra nữa." Kỳ thực trong lòng Lương Thành Long cũng có chút tính toán, Trình Quốc Bân là đáng ngờ nhất, y muốn phá hư tình cảm của mình với Lâm Thanh Hồng, có lẽ chính là y bay ra âm mưu này, chỉ có điều y không nghĩ tới Trương Dương lại ở cùng một chỗ với Lâm Thanh Hồng, cho nên kế hoạch của y không thực hiện được, Lương Thành Long nói không đề cập tới chuyện này là không muốn Trương Dương tiếp tục nói sàm, chuyện trong nhà hắn, hắn muốn sử dụng cách của mình để giải quyết.

***

Khi cuộc thi đấu tiến vào ngày thứ ba, hội nghị công tác thể thao do Ủy Ban Thể Dục Thể Thao Quốc Gia mời dự họp chính thức khai mạc tại lễ đường thể dục, ngày đầu tiên của hội nghị là Phó chủ tịch tỉnh Vân An Hồng Vĩ Cơ đích thân đến đây đọc diễn văn.

Hồng Vĩ Cơ là thủ trưởng cũ của Trương Dương, trong quá khứ y đã từng đảm nhiệm bí thư Thành Ủy của Giang Thành, sau lại bởi vì tác phong sinh hoạt có vấn đề nên phải chuyển đi, phải nói Hồng Vĩ Cơ từ sau khi rời Giang Thành vẫn là chú ý giữ gìn thể diện, sau khi đi tới Vân An đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh cũng biểu hiện rất cẩn trọng, tại trong mắt dân chúng Vân An, Hồng Vĩ Cơ cũng được cho là một vị chủ tịch tỉnh không tồi.

Trương Dương biết rất rõ nội tình của Hồng Vĩ Cơ nên khi nhìn y chậm rãi nói trên đài chủ tịch, trong lòng hắn tràn ngập khinh thường, Thường Hải Tâm cũng tương đối quen thuộc với Hồng Vĩ Cơ, trước khi Hồng Vĩ Cơ đi tới Giang Thành trước, đã làm tại Lam Sơn rất nhiều năm, đã từng cùng phe với Thường Tụng cha nàng.

Thường Hải Tâm nói: "Tài nói của chú Hồng thực sự tốt."

Trương Dương cười nói: "Cũng chỉ là tài nói tốt mà thôi, còn việc làm thì nên xem ông ta đã làm bao nhiêu chuyện tại Giang Thành."

Thường Hải Tâm cười nói: "Hình như anh có chút ý kiến với ông ấy."

Trương Dương nói: "Cũng không phải trong một tỉnh, vậy còn có ý kiến gì, chỉ là anh cảm thấy cán bộ bây giờ, cứ nghĩ rồi nói trước, sau đó mới suy nghĩ đến việc có thể làm được hay không. Đa số người trong thể chế chỉ là lý luận suông, người làm được việc thực sự thì quá ít."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi