Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lương Thành Long nói: "Còn nhớ bình rượu sao đó không?"

Trương Dương nói: "Bình nào cơ?"

Lương Thành Long từ trong túi lấy ra một bình rượu inox, bên trong có hai ba lạng rượu, chỗ rượu này đều là lấy từ chỗ Lâm Thanh Hồng, bên trên có bỏ chút thuốc."

Trương Dương trợn mắt lên: "Mẹ kiếp, anh cũng bỉ ổi lắm."

Lương Thành Long nói: "Người anh em, tôi thật sự là không còn biện pháp nào khác, cậu cũng thấy rồi đó, trên tâm lý tôi là không chinh phục được cô ta, cậu giúp tôi đi, cho cô ta uống chỗ rượu này, khiến cô ta lặp lại trạng thái tối hôm đó, cho tôi một cơ hội chinh phục cô ta trên sinh lý."

Trương Dương vừa lắc đầu vừa nhìn Lương Thành Long nói: "Lương Thành Long à Lương Thành Long, tôi khinh bỉ anh, đổ thuốc với lão bà của mình, anh còn tính là người không?"

Lương Thành Long nói: "Tôi cũng không có biện pháp khác mà."

Trương Dương nói: "Người anh em, tôi phải nhắc nhở anh, hiện tại có các nói hôn nội cưỡng gian, anh làm không khéo sẽ vì chuyện này mà vào tù đó."

Lương Thành Long nói: "Không phải đã cưới rồi ư? Cho dù sau chuyện cô ta tố cáo tôi cưỡng gian, tôi cũng nhận, nói sao tôi cũng phải nỗ lực thử một lần."

Trương Dương than: "Tôi sao lại quen loại người không biết liêm sỉ như anh nhỉ! Quân tử giúp người thì giúp cho trót, tôi sẽ giúp anh một lần, có điều thứ này tốt nhất đừng dùng, tôi có cái hay hơn."

Lương Thành Long nói: "Có thứ hay hơn ư?"

Trương Dương nói: "Anh nghĩ xem, tối hôm nât chúng ta đều uống Mao Đài, anh lại đi đổ Nữ Nhi Hồng vào chén cô ta, cho rằng với sự tinh minh của vợ anh mà cô ta không nhìn ra được gì ư?"

Lương Thành Long nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trương Dương nói: "Anh không phải lo, lát nữa tôi sẽ xem tình thứ mà hành sự, nói chung, Lâm Thanh Hồng lát nữa uống nhiều rồi, anh lập tức đưa cô ta về nhà, còn tiếp theo hai vợ chồng anh làm gì thì tôi không quan tâm."

Lương Thành Long nói: "Huynh đệ à, nếu cậu có thể giúp tôi hoàn thành việc tốt này, đại ân đại đức của cậu, Lương mỗ sẽ kết cỏ ngậm vành báo đáp."

Trương Dương cười mắng: "Tôi coi như là phục anh rồi đó, chuyện khuyết đức như vậy mà anh cũng làm được."

Trên người Trương Dương quả thực là có mang theo chút mê dược, bởi vì chuyện ở túy ông cư, hắn đặc biệt để chút thuốc trên người, lúc quan kiện có lẽ sẽ mang tới chút tác dụng, không ngờ tôi nay lại để Lương Thành Long dùng trước.

Trương đại quan nhân mà muốn bỏ thuốc thì người khắc căn bản không nhìn ra được, sau khi quay về hắn chủ động chạm cốc với Lâm Thanh Hồng, rồi thần không biết quỷ không hay bỏ thuốc bột vào trong cốc của Lâm Thanh Hồng. Trương đại quan nhân vẫn có chút áy náy, tuy rằng là mang ý định giúp người ta, nhưng thủ đoạn của thằng ôn Lương Thành Long này quả thực hơi xấu xa. Thuốc mà Trương Dương phối chế so với loại đó của Túy Ông cư thì lợi hại hơn rất nhiều, ứơc chừng tối nay Lương Thành Long phải dồn hết mười hai phần tinh thần mới có thể giúp Lâm Thanh Hồng giải trừ dược tính.

Lâm Thanh Hồng không ngoài sở liệu uống rất nhiều. Loại dược vật mà Trương Dương phối chế này đầu tiên là làm làm cho đối phương ngất đi, nồng độ dược vật ở trong cơ thể đạt tới đỉnh phong phải sau một tiếng đồng hồ, cho nên hiện tại Lâm Thanh Hồng không hề có gì khác thường.

Cả đám người nhìn thấy Lâm Thanh Hồng uống nhiều rồi, cho rằng cô ta là tình tự kém nên dễ say, Trương Dương đề nghị kết thúc bữa ăn buổi tối hôm nay.

Trần Thiệu Bân nói: "Hải Tâm, hay là cô đưa Thanh Hồng về đi, mấy anh em chúng tôi ra ngoài uống thêm chút nữa.”

Lương Thành Long nói: "Hay là để tôi đưa. Thanh Hồng uống thành như vậy tôi cũng không yên tâm." Thằng ôn này ngoài mặt thì làm ra vẻ rất lo lắng, nhưng trong bụng thì mừng thầm không thôi, không ngờ thuốc của Trương Dương quả thực có tác dụng.

Trương Dương nói: "Đúng đậy, để Lương Thành Long tự mình đưa Thanh Hồng về đi, cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng với nhau."

Trần Thiệu Bân cười nói: "Rượu có thể loạn tính, Lương Thành Long anh nên nắm chắc cơ hội!"

Lương Thành Long cười mắng: "Miệng chó không mọc được ngà voi!" Gã đỡ Lâm Thanh Hồng đã mơ mơ màng màng đi ra ngoài, Lâm Thanh Hồng cũng không rõ mình sao lại uống say như vậy, hôm nay không uống nhiều mà, cô ta làm sao có thể ngờ được Lương Thành Long thông đồng với Trương Dương hạ thuốc mê trong cốc của cô ta.

Mấy người cùng nhau tiễn Lâm Thanh Hồng, nhìn thấy Lương Thành Long đưa cô ta lên chiếc BMW đó. Trương Dương ghé vào, nhắc Lương Thành Long: "Người anh em, làm vừa phải thôi nhé!"

Lương Thành Long đắc ý cười nói: "Yên tâm đi, chờ chuyện này thành rồi, hai vợ chồng tôi sẽ xách gà vịt thịt bò tới biếu bà mai cậu!"

Trương Dương nói: "Đừng cảm ơn tôi, trăm ngàn lần đừng nói ra chuyện này là tôi làm!" Hắn cũng chột dạ, nếu để Lâm Thanh Hồng biết hắn có phần tham dự, khẳng định se không tha cho không tha cho hắn. Có điều ngẫm lại Lương Thành Long cũng đúng là xấu xa, loại biện pháp không biết xấu hổ này mà gã cũng có thể nghĩ đến được, có điều Trương Dương cho rằng bọn họ dù sao cũng là hai vợ chồng, biết đâu có thể vì chuyện này mà hòa hảo với nhau. Hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này cho dù bại lộ thì hắn cũng sẽ chối bỏ, tuyệt không thừa nhận mê dược trong tay Lương Thành Long là hắn đưa.

Nhìn Lương Thành Long lái xe rời đi, Trần Thiệu Bân nói với Đinh Triệu Dũng: "Tôi sao thấy là lạ, tối nay có phải là xảy ra chuyện gì đó không?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy!"

Thường Hải Tâm ở bên cạnh nghe, biết mấy người bọn họ không phải là nói gì tử tế, đỏ mặt tránh sang một bên.

Trần Thiệu Bân đề nghị tiếp tục đi uống rượu, Thường Hải Tâm nói với Trương Dương: "Tôi đi về trước đây, không làm ảnh hưởng tới các anh nữa!"

Trần Thiệu Bân rất nhiệt tình mời: "Hải Tâm, đi cùng đi, chúng ta vừa uống rượu vừa tán gẫu!"

Thường Hải Tâm ngáp một cái, nói: "Thôi, mấy hôm rồi không được ngủ ngon, tôi về ngủ bù đây."

Trần Thiệu Bân nói: "Thời tiết không tồi, sao lại ngủ không ngon?"

Thường Hải Tâm bị hỏi cho mặt nóng lên, cô ta ngủ không ngon chẳng phải là vì Trương Dương ư, hai ngày nay, hắn mỗi tối đều lén lút lẻn vào trong phòng mình, dày vò tới tận nửa đêm, Thường Hải Tâm thực sự có chút ăn không tiêu.

Trương Dương cười nói: "Đổi địa phương mới là vậy đó, chúng tôi đưa cô về trước."

Lương Thành Long lái xe của Lâm Thanh Hồng, chiếc BMW của gã thì giao Đinh Triệu Dũng, mấy người đưa Thường Hải Tâm về khách sạn thể dục thể thao. Sau khi nhìn Thường Hải Tâm đi vào cửa khách sạn, Trần Thiệu Bân cười thần bí, nói: "Đi thôi. Lệ Đô! Tôi mời khách!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Trương Dương là cán bộ quốc gia, cậu đừng làm cậu ta sa ngã!"

Trần Thiệu Bân cười ha ha, nói: "Gọi mấy cô em tới tiếp rượu có phải là phạm pháp đâu, đi nào! Mấy anh em, tới Nam Vũ mà không đến Lệ Đô chơi thì quá là đáng tiếc, tôi mời khách!"

Lần này nhìn thấy Trần Thiệu Bân, cảm giác thằng ôn này vững dạ hơn nhiều, xem ra thật sự ở ở thị trường hàng hóa kỳ hạn kiếm được không ít tiền.

Trương Dương nói: "Nhìn cậu, tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đắc chí, bản mặt nhà giàu mới nổi không sai vào đâu được!"

Trần Thiệu Bân nói: "Anh thì biết cái gì, tôi đây gọi là vận đen đã qua, cơn may lại tới, với đầu óc như của tôi, chú định là sẽ phát tài, các cậu cứ đợi đó mà xem, trước khi Hongkong trở về Trung Quốc, tôi khẳng định có thể kiếm được một trăm triệu, đến lúc đó tôi bỏ tiền, mời mọi người các cậu cùng tới Hongkong xem lễ, thế nào? Thấy đủ nghĩa khí không?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Hay là tùy tiện tìm một nơi nhỏ để uống rượu đi, loại địa phương như Lệ Đô rồng rắn hỗn tạp lắm, Nam Võ cũng không phải là Đông Giang, chúng ta tốt nhất nên nhún nhường một chút."

Trần Thiệu Bân nói: "Tôi bảo này, các cậu sao giờ biến thành đàn bà thế? Xã hội hiện giờ là một xã hội tiền bạc là chí thượng, chỉ cần có tiền, cậu đi đến đâu cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực."

Trương Dương nói: "Thôi xong rồi, thằng bé này xong rồi, đầu óc bị giai cấp tư sản triệt để làm hủ bại sa đọa rồi."

Đinh Triệu Dũng nói: "Nếu để cho cha cậu nghe thấy những ngôn luận này của cậu, kiểu gì cũng cầm chổi đập cho cậu một trận."

Trần Thiệu Bân cười nói: "Nói ít thôi, mau lái xe đi, tới Lệ Đô kiến thức một chút!"

Hộp đêm Lệ Đô là một hộp đêm nổi danh của Nam Võ, tiêu phí ở Lệ Đô là nơi cao nhất ở Vân An, gái tiếp rượu ở đây cũng là xinh đẹp nhất Nam Võ, hậu đài của Lệ Đô rất cứng, lão bản tên là Tào Hiến Pháp, bình thường rất ít khi lộ mặt, tổng giám đốc phụ trách Lệ Đô là Tiền Hữu Minh, người này trước đây thuộc giới nghệ sĩ, cũng tính là bước nửa bước vào giới giải trí, nhân mạch khá rộng.

Đinh Triệu Dũng lái xe BMW của Lương Thành Long tới ngoài cửa Lệ Đô, lập tức có nhân viên phục vụ tới mở cửa xe giúp, Trần Thiệu Bân đi xuống, xem như đưa cho nhân viên phục vụ một tờ mười đồng, người có tiền ra tay tất nhiên là hào phóng rồi.

Đinh Triệu Dũng nói: "Trung Quốc chúng ta không thịnh cái này."

Trần Thiệu Bân nói: "Có tiền cũng khó mua được cao hứng, tôi nay tôi rất cao hứng."

Ba người bước về phía cửa Lệ Đô, đi tới cửa, Trần Thiệu Bân mua ba vé, tiêu phí cơ sở vào cửa là một trăm, nói là có biểu diễn để xem.

Trương Dương nói khẽ: "Nơi này có biểu diễn sắc tình không?"

Trần Thiệu Bân cười nói: "Vớ vẩn! Lệ Đô ở Vân An cũng tính là hộp đêm cao cấp, biểu diễn sắc tình cấp thấp không có đâu, nơi này được định vị là khá cao sang, người tới đây biểu diễn đều là danh nhân của giới nghệ sĩ Vân An, bình thường cũng thường có người có tiếng tăm trong nước tới đây biểu diễn."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi