Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương biết rằng tất cả mọi việc của mình đều không thể giấu được mẹ, hắn cười hà hà, rồi cầm chai nước lên uống mấy ngụm, đổi chủ đề: “Tra Vi, cô chẳng phải có chuyện muốn nói với mẹ nuôi tôi sao?”

Tra Vi nói: “Dì La, là thế này ạ, chúng cháu đã tổ chức một salon nghệ thuật thanh niên, khai mạc vào thứ 4 tại nhà nghệ thuật Thanh Niên, ngày khai mạc, chúng cháu muốn mời dì đến tham quan.”

La Tuệ Ninh vừa nghe đã hiểu rằng Tra Vi muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của bà ấy trong giới văn hóa, La Tuệ Ninh cười nói: “Nói thật, ta cũng rất thích nghệ thuật hội họa thư pháp truyền thống của Trung Quốc, giới trẻ các cháu rất thích những phương thức nghệ thuật mới, thật sự ta có hơi không tiếp nhận được.”

Tra Vi tưởng rằng bà ấy từ chối khéo mình, nên trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

La Tuệ Ninh cười nói: “Nhưng, con mắt nhìn của ta không theo kịp thời đại, không có nghĩa là những tác phẩm nghệ thuật của các cháu không có chỗ dùng, với những tác phẩm nghệ thuật của giới trẻ, ta luôn ủng hộ, được, ta nhất định sẽ qua đó giúp cháu.”

Tra Vi thấy La Tuệ Ninh đã đồng ý, vô cùng vui mừng, cô đưa giấy mời dành cho quý khách cho La Tuệ Ninh, La Tuệ Ninh cười nói: “Thật ra việc này, cháu đến trực tiếp tìm ta là được, không cần phải thông qua Trương Dương.”

Tra vi cười hơi ngại ngần, trong lòng nói, vị phu nhân này thật là lợi hại, ngay cả trong lòng cô ấy nghĩ gì đều nhìn thấu được.

Trương Dương nói: “Mẹ nuôi à, cô ấy mời mẹ đi qua đó còn có 1 lý do nữa đấy, mẹ là chủ tịch quỹ Thiên Trì tiên sinh, Tra Vi dự định lần này bán 10 tác phẩm, số tiền bán được của tác phẩm đều quyên cho quỹ, việc này cô ấy ngại không nói với mẹ.”

La Tuệ Ninh nói: “Người trẻ các cháu mà có tấm lòng nhân ái như vậy, ta rất ủng hộ.”

Tra Vi đang muốn thể hiện tình cảm cảm ơn, thì điện thoại trong tay cô đã vang lên, bên nhà nghệ thuật xảy ra một vài vấn đề, bảo cô ấy nhanh chóng qua đó giải quyết. Cô chào tạm biệt La Tuệ Ninh, rồi vội vàng rời đi.

Trương Dương đương nhiên không đi cùng cô ấy, mặc dù hắn đã dự liệu được La Tuệ Ninh nhất định lên lớp với hắn, nhưng hôm nay đã gặp phải rồi, thì chỉ có thể tiếp nhận giáo dục mà thôi.”

La Tuệ Ninh nhìn sang Trương Dương, mặc dù tinh thần của Trương Dương khá tốt, nhưng hắn rõ ràng tiều tụy hơn so với lần gặp mặt trước, La Tuệ Ninh thở dài nói: “Trương Dương, con gầy đi rồi.”

Trương Dương cười nói: “Gầy cho có tinh thần mẹ à, gần đây công việc khá bận, lần đến kinh thành này vừa đúng lúc có thể nghỉ dài ngày, dưỡng sức.”

La Tuệ Ninh thì lại biết rằng sự tiều tụy của Trương Dương không phải là do công việc bận bịu, mà là do cái chết của Cố Giai Đồng, sự việc Trương Dương gây nên ở Mỹ bà ấy hiểu rất rõ, La Tuệ Ninh không giúp đỡ nhiều cho Trương Dương về việc đó, đương nhiên không phải là do La Tuệ Ninh không quan tâm đến đứa con trai nuôi này, mà là tất cả hành động của Trương Dương ở Mỹ đã động chạm đến thần kinh mẫn cảm của các mối quan hệ ngoại giao, là phó thủ tướng chính phủ, Văn Quốc Quyền không thích hợp tham gia vào, y chỉ thông qua điện thoại bảo người phụ trách lãnh sự quán tại Mỹ Thư Anh Hằng cố gắng giúp đỡ cho Trương Dương. La Tuệ Ninh nói: “Việc của Giai Đồng mẹ cũng cảm thấy rất đau lòng.”

Trương Dương nói: “Đã qua rồi.” Nhưng đôi mắt hắn vẫn lộ ra vẻ tiếc thương.

La Tuệ Ninh nhẹ nhàng nói: “Đi Mỹ con có gặp Yên Nhiên không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Nếu như không có sự giúp đỡ của cô ấy, lần này con sẽ chẳng giải thoát khỏi khó khăn thuận lợi vậy.”

La Tuệ Ninh nói: “Có bao giờ nghĩ đến việc phát triển với Yên Nhiên thế nào về sau không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Con không biết, sự việc của Giai Đồng ảnh hưởng đến con rất lớn.”

La Tuệ Ninh thương xót nhìn đứa con nuôi, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Những việc đã qua thì không thể nào thay đổi được, Giai Đồng đã ra đi nhưng con vẫn phải tiếp tục sống, con còn sự nghiệp, còn còn phải đối mặt với tình cảm của mình.”

Trương Dương nói: “Con hơi sợ hai chữ tình cảm này.”

La Tuệ Ninh nói: “Con cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi.”

Trương Dương lắc lắc đầu: “Mẹ à, con đã kết hôn rồi, Giai Đồng là vợ của con.”

La Tuệ Ninh thở dài nói: “Con làm như vậy, nếu như Giai Đồng dưới suối vàng có biết, thì không chắc cảm thấy được an ủi đâu, cô ấy yêu con, thì sẽ không bao giờ hi vọng con dùng việc này để bó buộc bản thân, Trương Dương, con hãy quên đi quá khứ, xây dựng một cuộc sống mới, đối mặt với việc tình cảm.”

Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, con hiểu rồi!”

Bằng sự nỗ lực của đám thanh niên Tra Vi, Salon nghệ thuật ở nhà nghệ thuật Thanh Niên lần này đã khai mạc long trọng, ngày khai mạc, người đến xem không ít, trong đó có cả phu nhân phó thủ tướng La Tuệ Ninh, chủ tịch hiệp hội mỹ thuật Lý Thạch Quân, chủ tịch tập đoàn Tinh Tòa Tra Tấn Bắc cũng đến để chúc cháu gái, đương nhiên, y không đến một mình, thành viên tâp đoàn bao gồm của Khưu Phụng Tiên là hơn ba trăm người, làm vậy để cho đông đủ, bên Trương Dương cũng giúp Tra Vi mời không ít nhân công của ban trú kinh, đến khoảng 150 người, thêm vào hơn 400 sinh viên của trường mỹ thuật, nên trông rất náo nhiệt long trọng.

Phó chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh Bình Hải Hồng Vệ Đông cũng đến, Trương Dương đưa ra lời mời, gã nhất định phải nể mặt, hơn nữa nơi này có thể kết giao với một vài nhân vật quan trọng của kinh thành, gã đương nhiên không bỏ qua.

Trương Dương thấy Hồng Vệ Đông mang một đám quan viên tới, cười hì hì bước đến nói: “Chủ nhiệm Hồng, cảm ơn đã đến tham quan!”

Hồng Vệ Đông cười bắt tay với hắn: “Tôi vốn đã là một người yêu nghệ thuật, có điều tế bào nghệ thuật lại rất có hạn.” Tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

Hồng Vệ Đông thấy La Tuệ Ninh ở đằng xa, La Tuệ Ninh là trung tâm của quần chúng, đang ở đó nói chuyện với mấy vị bạn cũ, Trương Dương thấy ánh mắt của Hồng Vệ Đông, là đã hiểu ý của gã, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Hồng, tôi giới thiệu giúp anh!”

Hồng Vệ Đông bước đến cùng hắn, đến trước mặt La Tuệ ninh, Trương Dương cười nói: “Mẹ nuôi, vị này là chủ nhiệm Hồng ban trú kinh Bình Hải chúng ta.”

La Tuệ Ninh ngừng nói chuyện lại, rồi nhìn cười với Hồng Vệ Đông.

Hồng Vệ Đông vội vàng nói: “Văn phu nhân, tôi là Hồng Vệ Đông ở ban trú kinh Bình Hải, bà cứ gọi tôi là Tiểu Hồng là được.”

La Tuệ Ninh nói: “Tôi rất quen với Quách Thụy Dương, trước kia chúng ta hình như chưa gặp bao giờ.”

Hồng Vệ Đông nói: “Văn phu nhân, cuối năm ngoái tôi mới về kinh thành làm việc.”

La Tuệ Ninh gật đầu nói: “Hèn chi!”

Lúc này chủ tịch tập đoàn Tinh Toàn là Tra Tấn Bắc đến, y cũng là đến chào La Tuệ Ninh, Hồng Vệ Đông đứng sang một bên, ở Bình Hải, gã là nhân vật hàng đầu, nhưng ở kinh thành, trong mắt những người này, chẳng ai coi một chủ nhiệm ban trú kinh như gã là gì cả. Hồng Vệ Đông mới đến kinh thành không lâu, mục đích gã đến kinh thàn là để làm quen với một vài nhân vật có thực quyền, mở rộng các mối quan hệ xã hội, xây dựng cơ sở phát triển cho chính trị mai sau.

Trương Dương dẫn Hồng Vệ Đông bước vào trong nhà nghệ thuật, Hồng Vệ Đông vừa bước đi vừa nói: “Sự việc của Sử Học Vinh anh xử lý rất tốt, có bao giờ nghĩ đến việc làm việc ở kinh thành chưa?”

Trương Dương cười nói: “Tôi là người bị thành phố đẩy đến thôi, vốn là sau khi phó bí thư Ngô đến, tôi sẽ rời đi, nhưng không ngờ ông ấy lại đột nhiên phát bệnh, tôi chỉ có thể làm vị trí lãnh đạo lâm thời một thời gian thôi.”

Hồng Vệ Đông nói: “Trước kia anh đã làm công tác ở ban trú kinh, năng lực ở mặt này rất tốt.”

Trương đại quan thầm nói, đâu có phải chỉ năng lực ở mặt này tốt, năng lực mặt nào của tôi mà chẳng tốt. Hai người đến trước bước họa “Sơn Quỷ”, Hồng Vệ Đông dừng lại nhìn một lúc, nói thật, gã cũng chẳng thể nào ngắm được bức này, có điều gã cảm thấy rất thích chữ ở trên bức tranh, khi Hồng Vệ Đông ngắm bức tranh này, Tra Tấn Bắc và Khưu Phụng Tiên cũng bước đến, Tra Tấn Bắc rất am hiểu về nghệ thuật, y vừa nhìn một chút bức tranh này là đã bị hấp dẫn, vốn dĩ hôm nay y chỉ đến để cho đông người thôi, chẳng hi vọng có thể nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật gì lớn ở đây, dù sao thì hôm nay cũng toàn là những tác phẩm của người trẻ tuổi, Tra Tấn Bắc từ tận đáy lòng rất coi thường năng lực sáng tạo nghệ thuật của đám người trẻ tuổi này, nhưng khi y nhìn thấy tấm “Sơn Quỷ” này, ngay lập tức đã bị chấn động, thậm chí không để ý đến lời chào của Trương Dương nữa, y nhìn kĩ càng từng góc độ của bức tranh, nhìn một lúc sau, mới thấp giọng nói: “Tranh đẹp!”

Trương Dương cười nói: “Tra tổng, bức tranh này thật sự đẹp sao?”

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: “Không ngờ ở trong trường mỹ thuật lại có một nhân vật thế này.” Y vẫy vẫy tay với Tra Vi, Tra Vi đang ngắm tranh với La Tuệ Ninh, cô bảo Cố Dưỡng Dưỡng ra nói chuyện cùng bà ấy tiếp. Tra Tấn Bắc chỉ vào bức “Sơn Quỷ” rồi nói: “Bức tranh này là do ai vẽ vậy? Giúp ta gặp mặt một chút.”

Tra Vi nhìn sang Trương Dương,rồi cười nói: “Bức tranh này à, tác giả không ở đây!”

Tra Tấn Bắc nói: “Hôm nay có bán bức này không, ta mua!”

Tra Vi cười khanh khách nói: “Đừng hỏi cháu, bức tranh này không phải là của học viện nghệ thuật chúng cháu đâu, là của Trương Dương mang đến đấy, bức này chẳng có gì đặc biệt, chú thật sự coi nó như bảo bối à?”

Tra Tấn Bắc lúc này mới biết bức tranh này là của Trương Dương mang đến, y cười nhìn Trương Dương gật đầu rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, bức tranh này rốt cuộc là của ai vẽ vậy? Không phải là tác phẩm lớn của anh chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi đâu có bản lĩnh vậy chứ, chữ là của tôi viết, nhưng bức tranh là của Viên Phân Kì vẽ, là một người bạn của tôi.”

Tra Tấn Bắc nói: “Bức tranh này là của anh sao?”

Trương Dương gật đầu.

Tra Tấn Bắc nói: “50000, tôi lấy nó!” Thật ra Viên Phân Kì không phải là họa sĩ nổi tiêng gì, Tra Tấn Bắc đưa ra cái giá cao như vậy, là vì Trương Dương đã nói, chữ bên trên đó là do hắn vẽ, Tra Tấn Bắc nếu như đưa ra một cái giá quá thấp, thì không tôn trọng Trương Dương.”

Trương Dương nói: “bức tranh này đâu đáng nhiều tiền vậy chứ.”

Tra Tấn Bắc nói: “Tôi trả 50000, thật ra tôi đã được lợi rồi đấy, chủ nhiệm Trương, tôi rất thích bức tranh này, anh để lại cho tôi đi.”

Trương Dương quen Tra Tấn Bắc lâu vậy, rất lịch sự với Tra Tấn Bắc, thật sự hắn không thể từ chối, đang chuẩn bị đồng ý, thì lại nghe thấy một âm thanh của cô gái: “Bức tranh này tôi cũng rất hứng thú!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi