Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương cười nói: “Thương lượng có ích sao? Nếu như có ích, thì Kinh Bắc đã không dẫn hơn một trăm người đến bắt chúng ta rời đi rồi.”

Ngô Minh nói: “Nhưng dù sao thì sự việc của Kinh Bắc cũng đã được giải quyết rồi, cậu hà tất phải nhận sự khiêu chiến của người nước ngoài cơ chứ?”

Trương Dương nói: “Người như tôi vốn đã hiếu chiến. Hơn nữa, nhưng người cao thủ Hàn Quốc Nhật Bản này đã tìm đến tôi rồi, tôi không thể để họ ức hiếp!”

Ngô Minh nói: “Thời đại nào rồi mà còn nghĩ như vậy.”

Trương đại quan nói: “Ai nói vậy, giờ đây cả giới võ lâm kinh thành đều đồn ầm lên rồi, nếu như tôi không ứng chiến, thì chẳng phải là tôi là con rùa rụt cổ sao?”

Ngô Minh nghe thấy tên này nói là con rùa rụt cổ, ngay lập tức nhớ đến con ba ba mà hắn tặng mình, trong lòng thầm nói, tiểu tử nhà cậu muốn ám chỉ tôi, tôi cũng chẳng phải là loại như vậy, ít nhất là hôm nay, sự biểu hiện của Ngô Minh cũng khá dũng cảm, ngoài việc kết quả không được như ý và bị người ta ném phân vào người.

Ngô Minh nói: “Cậu đã nghĩ chưa. Sự việc lần này có khi sẽ có ảnh hưởng về mặt ngoại giao đấy?”

Trương Dương gian manh nói: “Cái gì mà ảnh hưởng ngoại giao chứ? Chỉ là giao lưu võ thuật dân gian thôi mà, làm gì mà quan trọng hóa vấn đề như vậy?”

Ngô Minh nói: “Cẩn thận một chút dù sao cũng không phải là việc xấu.”

Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, sự việc của ban trú kinh đã giải quyết xong rồi, giờ đây ông cũng đã xuất viện, sự việc về sau này tôi giao cho ông.”

Ngô Minh nói: “Đừng vội vậy chứ, đợi tôi báo cáo tình hình với thành phố đã rồi tính.”

Trương Dương lắc đầu: “Không cần. Vốn dĩ việc của ban trú kinh không phải việc của tôi. Nếu không phải vì ông phải mổ, thì tôi cũng chẳng đến đây làm gì.” Trương đại quan đã quyết tâm.

Sáng ngày hôm sau, Trương Dương đã chuẩn bị xong những vật phẩm đi theo người, hắn dự định rời khỏi ban trú kinh, về Hương Sơn nghỉ ngơi vài ngày. Sự việc của ban trú kinh đã giải quyết xong, công ty Kinh Bắc cũng đã thỏa hiệp. Trong vòng ba năm nữa sẽ không có sự biến động gì, dù là đối với ban trú kinh hay đối với thành phố cũng đã có lời giải thích rõ ràng, trước khi rời đi, Trương Dương báo cho Lý Trường Vũ một câu. Lý Trường Vũ rất hài lòng với biểu hiện của Trương Dương, sự việc đã được giải quyết, có Ngô Minh ở đó làm những công việc còn lại, thì đương nhiên có thể để cho Trương Dương nghỉ ngơi, Lý Trường Vũ đã cho Trương Dương nghỉ phép một tuần, bảo hắn sau khi nghỉ xong quay lại Nam Tích ngay để triển khai công việc.”

Trương Dương dắt hành lí ra khỏi phòng, gặp phải phó chủ nhiệm ban trú kinh Vu Hải Lâm ở trong sân. Vu Hải Lâm ngạc nhiên nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có phải muốn rời đi không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi còn một chút việc khác phải xử lý, ở đây không tiện.”

Vu Hải Lâm nói: “Có gì mà không tiện chứ, chủ nhiệm Trương. Anh cứ ở lại đây đi, dù sao ban trú kinh chúng ta có xe, muốn đi đâu gọi một tiếng là được rồi.”

Trương Dương cười nói: “Của chung làm sao có thể lấy dùng tùy tiện được.

Khi nói chuyện, Lão Khương cũng đến: “Chủ nhiệm Trương, anh còn chưa ăn sáng kia mà. Dù sao thì cũng phải ăn xong rồi hẵng đi chứ!”

Trương Dương đến ban trú kinh chưa được bao lâu. Nhưng đã tạo dựng được uy tín của mình, trận chiến với người công ty Kinh Bắc hôm qua càng làm cho người ta nhớ mãi. Điều này đã làm cho nhân công của ban trú kinh tận mắt chứng kiến sự dũng cảm của Trương Dương.

Vu Hải Lâm cũng nói ở một bên: “Ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi.”

Trương Dương thấy họ nói vậy, liền gật đầu, lúc này phó chủ nhiệm Vương Nghị cũng bước ra từ phòng làm việc: “Chủ nhiệm Trương, anh có điện thoại!”

Trương Dương đặt túi hành lí xuống, quay người đi vào phòng làm việc, nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lạ lùng: “Anh là Trương Dương…” Âm thanh đó mang theo cả sự sợ hãi và bất an.

Trương Dương nói: “Là tôi đây! Anh là?”

Đối phương nói: “Tôi là Cát Quốc Khánh, là bạn cùng lớp của Cố Dưỡng Dưỡng.”

Trương Dương ngay lập tức cảm thấy căng thẳng: “Dưỡng Dưỡng đâu? Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cát Quốc Khánh nói: “Tổng cộng chúng tôi có 7 học sinh đến núi Thương Mộ để vẽ cảnh, nhưng khi chúng tôi đang vẽ, đột nhiên có hơn chục người quân nhân sẵn sàng chiến đấu xông ra. Chúng tôi thấy tình hình không ổn liền chạy ra ngoài. Cố Dưỡng Dưỡng chạy ra cùng với tôi. Nhưng cô ấy bị trẹo chân, không chạy được nữa, bảo tôi gọi điện cho anh. Chủ nhiệm Trương, anh nhất định phải cứu cô ấy!”

Trương Dương nói: “Cậu đang ở đâu? Không phải sợ, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cát Quốc Khánh nói: “Tôi đang ở dưới núi, Dưỡng Dưỡng nói anh là anh rể của cô ấy, chỉ có anh mới cứu được cô ấy, anh đến mau đi. Tôi thấy đám quân nhân đó bắt cả cô ấy và mấy bạn khác rồi, họ rất thô bạo, đã đánh hai bạn học của tôi.”

Trương Dương nói: “Cậu đừng lo, nói cho tôi địa điểm cụ thể, tôi sẽ đến đó ngay.”

Cát Quốc Khánh nói địa điểm cụ thể, Trương Dương bảo Cát Quốc Khánh ở đó đợi hắn, rồi hắn sẽ qua đó ngay lập tức.

Đặt điện thoại xuống, Trương Dương không kịp ăn sáng, hắn dùng luôn chiếc xe Benz của ban trú kinh, lái đến thúi Thương Mộ. Giữa đường, Trương Dương gọi điện cho Giang Quang Á, Giang Quang Á là bạn học của Cố Dưỡng Dưỡng, có lẽ cậu ta sẽ biết một vài điều gì đó. Giang Quang Á nhận được điện thoại cũng rất lo lắng, cậu ta nói với Trương Dương: “Đúng vậy, Dưỡng Dưỡng, Cát Quốc Khánh và mấy người nữa đều đi vẽ cảnh cả rồi, mấy ngày rồi, họ đều không có điện thoại, mấy ngày nay tôi cũng không liên lạc được với họ. Vốn dĩ nói rằng ngày mai là về.” Giang Quang Á vốn muốn đi cùng Trương Dương đến núi Thương Mộ, Trương Dương bảo cậu ta ở nhà đợi tin, hắn đến một mình xem tình hình thế nào, dù sao thì trước khi gặp được Cát Quốc Khánh, vẫn chưa thể nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì. Dù Giang Quang Á có đi theo cũng không giúp đỡ được gì nhiều.

Nửa tiếng sau, Trương Dương đã đến núi Thương Mộ, theo địa điểm mà Cát Quốc Khánh đã nói, Trương Dương tìm được cậu ta ở một tiệm bán rượu thuốc nhỏ dưới chân núi. Cát Quốc Khánh tầm 20 tuổi, đeo một cặp kính cận, cắt đầu húi cua, xem ra rất bẽn lẽnh sạch sẽ, thấy chiếc xe Benz dừng lại trước mặt mình, Cát Quốc KHánh thò đầu nhìn vào trong xe.

Trương Dương hạ kính xe xuống, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Cát Quốc Khánh phải không?”

Cát Quốc Khánh gật đầu.

Trương Dương nói: “Lên xe đi!”

Cát Quốc Khánh kéo cửa xe ngồi vào trong. Cậu ta lấy thẻ sinh viên của mình ra đưa cho Trương Dương nhìn rồi bảo: “Tôi là bạn học của Dưỡng Dưỡng!”

Trương Dương nói: “Bạn học của cậu bị bắt ở đâu?”

Cát Quốc Khánh chỉ vào trên núi.

Trương Dương quay đầu xe một cách điêu luyện, men theo con đường núi đi vào trong núi Thương Mộ, Cát Quốc Khánh hơi căng thặng, hai tay cậu ta đặt trên đùi một cách bất an: “Anh, anh Trương, mấy người quân nhân đó rất hung hãn, hai bạn học của tôi đã bị họ đánh rồi, khi Dưỡng Dưỡng bị bắt, tôi trốn ở sau tảng đá, họ không nhìn thấy tôi, Dưỡng Dưỡng bảo tôi gọi điện thoại.”

Trương Dương gật đầu, trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng, hắn có vị trí rất quan trọng, người đầu tiên cô nghĩ đến khi gặp phải hiểm nguy là hắn, đó là điều rất bình thường, khi chiếc xe lái đến eo núi, xuất hiện ngã rẽ. Rẽ sang bên phải là một biển cấm rất rõ ràng, bên trên viết khu cấm quân sự, cấp đi vào.

Cát Quốc Khánh nói: “Bên trái!”

Trương Dương tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của cậu ta, hắn chau mày nói: “Các cậu đi cả vào khu cấm quân sự ư?”

Cát Quốc Khánh nói: “Không phải, chúng tôi không vào, chỉ ở ngoài vẽ thôi, đột nhiên họ chạy ra, trong tay họ còn có súng nữa.”

Trương Dương nói: “Các cậu không giải thích với những người đó à?”

Cát Quốc Khánh nói: “Họ không nghe, không nghe chúng tôi giải thích đâu, lúc đó còn bắn súng dọa nữa, chúng tôi nghe thấy tiếng súng, ngay lập tức đã sợ rồi, tất cả mọi người đều vội vàng chạy.”

Họ đã đến cuối con đường trước mặt. Trương Dương dừng xe, đẩy cửa bước vào, Cát Quốc Khánh đi theo đằng sau lưng hắn, Trương Dương nói: “Cậu chắc chắn không sai địa điểm chứ?”

Cát Quốc Khánh nói: “Chính là ở đây. Xe không lái được vào đâu, phải trèo theo con đường nhỏ đó.” Cậu ta chỉ vào rừng cây trước mắt, Trương Dương nhìn theo hướng tay của cậu ta, không hề có con đường mà cậu ta nói. Cát Quốc Khánh nói: “Con đường ở trong rừng. Đi qua mới nhìn thấy.”

Trương Dương khóa xe cẩn thận, cùng lên núi với Cát Quốc Khánh, bước vào trong rừng, quả nhiên nhìn thấy một con đường nhỏ ngoằn nghoèo, có điều con đường này có lẽ rất ít người đi, vì thế nhiều cây cối. Trương Dương nói: “Còn bao xa nữa?”

“Đi bộ khoảng tầm 10 phút.” Cát Quốc Khánh thở dốc.

Trương Dương nói: “Này các cậu vẽ cảnh chạy lên đây làm gì thế?”

Cát Quốc Khánh nói: “Càng là nơi không có người, thì cảnh càng đẹp.”

Trương Dương nói: “Chúng ta thế này có được coi là xâm nhập vào khu cấm quân sự phi pháp không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi