Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương tay trái nắm lấy đầu kiếm tre, thân thể làm trụ, cấp tốc xoay tròn, chuôi kiếm cuồn cuộn nổi lên bão táp vô cùng bá đạo, quét ngang đầu Lý Đạo Tể, Lý Đạo Tể rõ ràng thấy Trương Dương ra tay, ông cũng làm ra động tác tránh né, thế nhưng không cách nào né tránh công kích của Trương Dương, mắt mở to nhìn kiếm kia sắp chạm tới gần mặt của ông, trận gió mạnh mẽ bá đạo khiến cho Lý Đạo Tể không cách nào giương đôi mắt lên, ở sâu trong nội tâm ông hiện ra vẻ sợ hãi vô cùng, tuy rằng là kiếm tre, tuy rằng đánh ông là chuôi kiếm, thế nhưng Lý Đạo Tể từ trận gió cuồn cuộn của kiếm tre cũng đã ý thức được, kiếm tre này có lực lượng có thể chém đứt cả núi đá. Hai mắt của Lý Đạo Tể toát ra vẻ tuyệt vọng, lần đầu tiên ông cảm thấy được mình gần với cái chết như vậy.

May mắn chính là, Trương Dương thấy được nhãn thần tuyệt vọng của Lý Đạo Tể, Trương đại quan nhân cũng không muốn đẩy ông ta vào chỗ chết, khi kiếm tre còn cách đầu của Lý Đạo Tể khoảng nửa tấc thì dừng lại, trận gió cuồn cuộn nổi lên khiến cho da của Lý Đạo Tể sinh ra cảm giác đau như bị dao cắt, Lý Đạo Tể thấy trận gió của chuôi kiếm tre bỗng nhiên dừng lại, phiêu tán theo gió tại trước mặt ông.

Trương Dương lạnh lùng nhìn Lý Đạo Tể, vươn ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng giật giật, ý nói cho Lý Đạo Tể rằng, ông không phải đối thủ.

Lý Đạo Tể ủ rũ cúi đầu, Phục Bộ Nhất Diệp từ trên cao sấp xuống thềm đá của cổ Trường Thành thềm đá lúc này đã đau đến nỗi ngất luôn.

Người xung quanh thấy tình cảnh trước mắt đồng thời phát ra tiếng hoan hô, Sử Thương Hải lộ ra vẻ mỉm cười, ông hướng Tào Tam Pháo nói: "Tôi đã sớm nói, tên nhóc này sẽ không khiến cho chúng ta thất vọng."

Khi Trương Dương đi qua Phục Bộ Nhất Diệp, cũng không nhìn Phục Bộ Nhất Diệp một cái, Phục Bộ Nhất Diệp dùng Mê Hồn thuật loại thủ đoạn hạng ba này đối phó mình, cho dù phế bỏ một cái cánh tay của ông ta cũng không quá đáng.

Phục Bộ Nhất Diệp nhìn oán độc tràn ngập trong ánh mắt của Trương Dương, hai gã đệ tử chạy đến đây nâng ông ta lên, lớn tiếng nói: "Mau tới hỗ trợ!"

Hiện trường có bác sĩ theo đến đây, người này nhanh chóng chạy đến kiểm tra thương thế cho Phục Bộ Nhất Diệp.

Cố Dưỡng Dưỡng và Tra Vi đi tới bên cạnh của Trương Dương, hai người thấy Trương Dương đắc thắng, tất cả đều vui mừng, Tra Vi nói: "Trương Dương, đánh không tồi!"

Cố Dưỡng Dưỡng đôi mắt đẹp chiếu sáng nói: "Anh rể, đánh hay lắm!"

Lương Liên Hợp đã đi tới, cười vươn tay vỗ một cái lên đầu vai của Trương Dương, nhưng vô tình đánh vào vai phải bị thương của Trương Dương, Trương Dương đau đến sắc mặt thay đổi, Lương Liên Hợp thấy vẻ mặt đau đớn của hắn bỗng nhiên ngẩn ra, thân thiết nói: "Cậu không sao chứ?"

Trương Dương cười lắc đầu, nhưng mà hắn có thể cảm giác được vết thương của vai phải lại nứt ra rồi, hắn cần phải điều chỉnh một chút.

Lúc này Sử Thương Hải cũng đến đây chúc mừng hắn, nhãn lực của Sử Thương Hải còn muốn lợi hại hơn những người khác rất nhiều, liếc mắt đã nhìn ra trạng thái hiện tại của Trương Dương không đúng, ông đang muốn nói ra. Trương Dương liền nói: "Sử lão gia tử, tôi có chuyện tìm ngài." Hắn dùng cánh tay trái ôm lấy Sử Thương Hải, dùng truyền âm nhập mật nói: "Lão gia tử, tôi bị thương, không muốn nói cho những người khác, giúp tôi thoát thân rời đi trước."

Sử Thương Hải nghe được thấp giọng nói: "Trương Dương, đêm nay theo tôi quay về Bát Quái môn."

Tra Vi và Cố Dưỡng Dưỡng bọn họ đang chuẩn bị trợ giúp Trương Dương chúc mừng, vừa nghe Sử Thương Hải muốn dẫn Trương Dương quay về Bát Quái môn, đều cảm thấy kỳ quái, Sử Thương Hải nói: "Tôi lo lắng ngày hôm nay đám người Nhật Bản và người Hàn Quốc thua không phục, gây bất lợi đối với Trương Dương, còn nữa, lần luận võ này tuy rằng kết thúc, nhưng thật sự có chút chuyện còn cần xử lý.” Lão gia tử giải thích không chê vào đâu được. Trương Dương kêu Tra Vi bọn họ đi về trước đi, còn mình thì lên trên xe của Sử Thương Hải, người lái xe chính là con trai của Sử Thương Hải Sử Anh Hào.

Khi ô tô khởi động, Sử Thương Hải mới nói: "Bị thương ở đâu? Để cho tôi xem thương thế của cậu?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không sao, ngày hôm nay trước khi đến đây tôi đã bị thương, Sử lão gia tử, tôi không muốn người khác biết chuyện này."

Sử Thương Hải còn tưởng rằng hắn bị thương khi giao thủ với Phục Bộ Nhất Diệp, Lý Đạo Tể, thở dài nói: "Đám người Nhật Bản tựa hồ có chút thủ đoạn."

Trương Dương nói: "Ông ta dùng Mê Hồn thuật, thủ đoạn có chút ti tiện."

Sử Thương Hải nói: "Đi đến chổ tôi điều dưỡng!"

Trương Dương xin miễn ý tốt của Sử Thương Hải, hắn kêu Sử Anh Hào đưa hắn chỗ ở cũ Hương Sơn của Thiên Trì tiên sinh.

Lần này đi tới kinh thành, Trương Dương vẫn đều muốn đến chỗ ở cũ của Thiên Trì tiên sinh nghỉ ngơi vài ngày, thế nhưng bởi vì sự vụ theo nhau mà đến, từ đầu đến cuối cũng không có cơ hội, cha con Sử Thương Hải đưa hắn đến nơi đây đã là buổi tối chín giờ, Trương Dương đẩy cửa xuống xe, Sử Thương Hải nói: "Cậu không sao chứ?"

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, chỉ là vết thương nhẹ, điều chỉnh thích hợp một chút sẽ không có việc gì."

Sử Thương Hải gật đầu, nhìn Trương Dương đi vào nhà cửa, Sử Anh Hào thấp giọng nói: "Ba, hắn hình như bị thương?" Sử Thương Hải nói: " Võ công của Trương Dương thâm sâu khó lường, xem võ học chi đạo, không chỉ có cần nhờ nỗ lực, mà còn cần nhờ thiên phú, Bát Quái môn chúng ta không cách nào xuất hiện nhân tài như vậy."

Lúc gần đi tới trước cửa, điện thoại di động của Trương Dương vang lên, cũng Cố Dưỡng Dưỡng gọi điện thoại tới, cô ấy và Tra Vi, Giang Quang Á cùng một chỗ, đối với Trương Dương đột nhiên lựa chọn cùng nhau rời đi với Sử Thương Hải đều cảm thấy không giải thích được, cho nên đề cử cô ấy gọi điện thoại đến ân cần thăm hỏi, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, anh có sao không?"

Trương Dương cười ha hả nói: "Sao tất cả mọi người luôn ngóng trông anh có chuyện vậy?"

Cố Dưỡng Dưỡng nhỏ giọng nói: "Không phải ý này, là mọi người quan tâm anh..." Nói xong câu đó khi, cô lại bổ sung nói: "Em cũng lo anh có việc."

Trương Dương cười nói: "Yên tâm, anh không có việc gì, chỉ là tham khảo một ít vấn đề võ với Sử lão gia tử, ngày mai anh gọi điện thoại cho em."

Cố Dưỡng Dưỡng ừ một tiếng, sau đó nói: "Tất cả mọi người muốn chúc mừng anh!"

Trương Dương ngẩng đầu, lúc này mưa đêm vẫn còn rơi, hắn nhẹ giọng nói: "Đợi ngày mai đi!"

Trương Dương cúp điện thoại, tiếp tục đi đến hướng cửa lớn, hắn bỗng nhiên ý thức được ở sâu trong nội tâm của mình đang mong muốn cái gì?

Cửa lớn chậm rãi mở ra, Trần Tuyết mặc áo gió màu nâu, bên trong mặc áo lông dê màu đỏ, xuất hiện trước mặt của Trương Dương, vẫn giống như trước, trong đôi mắt đẹp của cô không có kinh ngạc, giống như cô ấy từ lâu đã biết Trương Dương đến.

Trương Dương lộ ra một nụ cười hiểu ý, hắn chuyện mong muốn quả nhiên xuất hiện, đi vào Hương Sơn, hắn mong muốn gặp Trần Tuyết ở chỗ này, tất cả quả nhiên đúng vậy. Trương Dương nói: "Cô biết tôi sẽ đến?"

Trần Tuyết lắc đầu.

Trương Dương lại nói: "Tôi biết cô ở chỗ này!"

Trần Tuyết nhẹ nhàng à một tiếng, thái độ của cô vẫn ôn hoà, đối đãi Trương Dương với một người bình thủy tương phùng không có bất luận khác nhau, khi Trương Dương bởi vì Cố Giai Đồng rời đi mà đau xót gần chết, một mình đến núi Thanh Thai buồn bã đau khổ, trùng hợp gặp Trần Tuyết, từ khi đó, Trương Dương biết Trần Tuyết tuy rằng biểu hiện ra lạnh lùng, thế nhưng trong lòng của cô vẫn quan tâm đến mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi