Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Dư Đắc Lợi không chút hoang mang cười nói: "Người bị thương trước đây đã nhiều lần kiểm tra sức khoẻ, tất cả đều bình thường, hơn nữa anh ta có thể thuận lợi lợi t*ng trùng, chứng tỏ công năng của anh ta rất bình thường."

Lương Đông Bình nói: "Hắn cũng nói, tôi chỉ đâm vào một bên của hắn, sao lại tử vong trăm phần trăm được?"

Dư Đắc Lợi khí định thần nhàn nói: "Chắc là phản ứng dây chuyện, cơ thể người có rất nhiều cơ chế tự bảo hộ, khi gặp nguy hiểm đột nhiên sẽ phát sinh phản ứng dây chuyền, các anh đã xem tin tức ngày hôm qua chưa? Bởi vì sự biến hóa của khí hậu mà dẫn tới cá voi tự sát tập thể, cùng đạo lý này đấy!" Sở trường lớn nhất của Dư Đắc Lợi chính là có thể gộp hai chuyện không hề liên quan lại với nhau, hơn nữa còn giải thích đâu ra đấy.

Trương đại quan nhân vẻ mặt bi thương nói: "Anh là nói cá voi của tôi con mẹ nó cũng tự sát ư!"

Dư Đắc Lợi nói: "Trước mắt chỉ có thể giải thích như vậy thôi!"

Trương đại quan nhân lắc đầu, quả quyết nói: "Không phải tự sát, mà là hắn giết! Hắn là cố ý đâm tôi, nếu hắn không đâu tôi, cá voi của tôi sao có thể tự sát được? Tôi phải kiện hắn!"

Lương Đông Bình nói: "Tôi... Tôi không phải là cố ý..."

Trương đại quan nhân nói: "Ngộ sát cũng là giết người, anh thoáng cái đã giết chết mấy trăm triệu sinh mạng nhỏ của tôi, một câu không phải cố ý là xong ư? Anh chính là cố ý, tôi muốn kiện anh tội làm thương tổn tới sức khỏe của người khác!"

Hai cảnh sát lại đi ra ngoài báo cáo, sau khi trở về liền còng Lương Đông Bình lại, Lương Đông Bình kháng nghị: "Vì sao còng tôi!"

Một gã cảnh sát nói: "Anh ta nếu thật sự bị anh đâm cho vô sinh, anh chính là đã phạm tội gây thương tích nghiêm trọng, phải ngồi tù đó!"

Lương Đông Bình hiện tại đã sợt hật rồi, hắn vẻ mặt đau khổ nói với Lý Đồng Dục: "Tổng biên tập Lý, giúp tôi với..."

Lý Đồng Dục thở dài nói: "Tiểu lương, anh đừng sợ, tôi sẽ nhanh chóng tìm hiểu rõ tình hình." Y nhìn nhìn Trương Dương, Trương đại quan nhân lúc này căn bản không thèm để ý đến y, nắm tay Dư Đắc Lợi nói: "Bác sĩ, chuyện này rất dọa người, anh giúp tôi giữ bí mật nhé, nếu để cho người ta biết, tôi cả đời này không thể ngẩng đầu lên được đâu."

Dư Đắc Lợi nói: "Anh yên tâm, bệnh viện của chúng tôi sẽ tôn trọng quyền của người bệnh, tôi sẽ kê giấy nằm viện cho anh, bệnh này phải trị liệu hệ thống, tôi sẽ viết là anh bị xây xát, không nhắc gì tới bệnh thật anh đâu."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm Dư Đắc Lợi này đúng là người thông minh, là một đại phu tốt có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được, nhưng sao lại để mình gặp phải, Trương Dương nói: "Bác sĩ Dư, người khác thì tôi không tin đâu, tôi chỉ tin anh thôi."

Dư Đắc Lợi cười nói: "Tôi chính là người của ngoại khoa bí tiểu, như vậy tôi sẽ an bài của anh ở khoa của tôi!"

Lý Đồng Dục thầm kêu khổ, con mẹ nó hôm nay có phải phạm thái tuế hay không, sao lại lọt vào tay tên bác sĩ vô lương này.

Dư Đắc Lợi vung bút xoẹt xoẹt xoẹt viết xong đơn thông báo nằm viện, khi tới mục tiền nằm viện thì dừng lại một chút: "Trước tiên nộp bao nhiêu?"

Trương Dương nói: "Bệnh này của tôi bao nhiêu tiền mới có thể được khám?"

"Khó nói lắm!"

Trương Dương nói: "Vậy trước tiên nộp một vạn đi!"

Dư Đắc Lợi điền số tiền lên, sau đó mỉm cười đưa cho Lý Đồng Dục, nghĩ thầm mày không phải khệnh lắm ư? bây giờ còn không chịu ngoan ngoãn giao phí nằm viện ư?

Lý Đồng Dục lúc này khí diễm quả nhiên không bằng lúc mới tới nữa, phải chịu thôi, Trương Dương đã chiếm lý, tuy rằng Lý Đồng Dục biết bên trong có âm mưu quỷ kế, nhưng trên đơn xét nghiệm của người ta đã giấy trắng mực đen viết ro ràng, xác suất t*ng trùng sống quả thực là bằng 0, càng xui xẻo hơn là, Lương Đông Bình đẩy xe đâm Trương Dương cũng là thật.

Lý Đồng Dục đưa đơn thống báo nằm viện cho tài vụ đi cùng y tới, Trương Dương đứng lên vỗ vai y: "Tổng biên tập Lý, chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết thôi nhé, nếu chuyện của tôi bị tiết lộ ra ngoài, tòa soạn báo của các anh phải chịu trách nhiệm."

Lý Đồng Dục tức lắm rồi, hôm nay người có mặt ở đây có bác sĩ, y tá, cảnh sát, vì sao nếu bị lộ ra ngoài thì là tại bọn tao? Y nói khẽ: "Tiểu Trương à, chuyện này chúng ta hay là câu thông một chút đi." Từ lúc ban đầu trốn tránh Trương Dương, đến bây giờ Lý Đồng Dục đã chủ động câu thông với Trương Dương, biến hóa này không thể nói là không lớn được.

Trương Dương không tiếp lời y: "Tổng biên tập Lý, tôi tới quá vội, trên người không có một xu, nếu nằm viện, phí trợ cấp, phí dinh dưỡng khẳng định là không ít, anh có thể trước tiên đưa tôi chút tiền để dùng không?" Hắn bắt đầu vòi vĩnh rồi.

Lý Đồng Dục thật sự là to cả đầu, bảo tài vụ đưa một ngàn đồng cho Trương Dương, đuối lý mà, không thể không đưa tiền cho người ta được.

Dư Đắc Lợi tuyệt đối là đủ xấu xa, hơn nữa người này còn rất so đo tính toán, y lại nhắc nhở: "Vừa rồi phí kiểm tra là vị tiểu thư đó ứng ra đấy, các anh trả cho người ta đi chứ!"

Lý Đồng Dục lạnh lùng lườm Dư Đắc Lợi một cái, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, nếu ánh mắt lúc này của y là dao nhọn, Dư Đắc Lợi khẳng định đã bị đâm cho cả người thủng lỗ chỗ rồi.

Dư Đắc Lợi lúc này cũng không sợ tôi, nghĩ thầm mày lườm tao à? Đừng quên người bị thương nằm trong khoa của tao, ông đây dùng đơn kiểm tra ép mày, dùng thuốc đập mày, dùng đồ dinh dưỡng đè chết mày? Đương nhiên, những lời này cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, cho y mượn thêm mười lá gan y cũng chẳng dám nói ra ngoài miệng.

Trương Dương nói: "Bác sĩ, bệnh của tôi không cần phải ở suốt trong bệnh viện chứ?"

Dư Đắc Lợi trả lời rõ ràng: "Có nằm viện hay không không quan trọng, chỉ cần mỗi ngày anh có mặt lúc kiểm tra là được, bệnh này không ảnh hưởng tới ăn uống, cũng không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của anh, thích làm gì thì làm, ngày mai khi kiểm tra tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho anh!" Còn kiểm tra nữa ư. Có thể là do phản cảm đối với Lý Đồng Dục, Dư Đắc Lợi và Trương Dương có loại cảm giác cùng chung mối thù, trong bất tri bất giác đã đứng trên một mặt trận thống nhất với hắn.

Trương Dương đi ra ngoài cửa, Kiều Mộng Viện vẫn chờ ở cửa lớn phòng cấp cứu, cô ta nhìn ra Trương Dương trong chuyện này chính là mượn đề tài để nói chuyện của mình, sớm biết rằng như vậy, mình không tới để cùng làm loạn với hắn, dẫu sao thì chỗ hắn bị thương quả thật là quá mẫn cảm, Kiều Mộng Viện có chút không dám nhìn thẳng vào hắn.

Trương Dương đi tới trước mặt cô ta: "Tôi phải nằm viện!"

Kiều Mộng Viện ừ một tiếng, vốn muốn hỏi tình huống, nhưng thật sự nói không nên lời.

Trương Dương lại nói: "Không sao đâu, giờ có thể đi rồi!"

Kiều Mộng Viện lại ừ một tiếng.

Lý Đồng Dục lúc này đi tới, y đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, trả lại phí kiểm tra mà vừa rồi Kiều Mộng Viện đã ứng ra, Kiều Mộng Viện cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy tiền, dưa hóa đơn kiểm tra cho Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, thủ tục nhập viện đã làm xong rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm đi phải không, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi?"

"Không đói!" Trương đại quan nhân trả lời, đã nắm được quyền chủ động rõ ràng là mọi chuyện khác hẳn.

Lý Đồng Dục lại nói: "Chuyện hôm nay..."

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi hiện tại không muốn bàn, để ngày mai đi, dù sao điện thoại của tôi cũng mở, anh tùy thời đều có thể gọi điện thoại cho tôi." Nói xong hướng đánh ra mắt ra hiệu cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện hiểu ý, cùng hắn rời đi.

Lý Đồng Dục nhìn bóng lưng của Trương Dương, thật sự là vừa tức vừa hận, thằng ôn này cho rằng lợi dụng trò mèo này là có thể ngăn cản mình tiếp tục đưa tin về chuyện tài trợ của Nam Tích ư? Khóe môi Lý Đồng Dục hiện ra một nụ cười lạnh, tao lập tức sẽ khiến cho mày phải trảgiá vì dám chơi âm mưu với tao.

Lý Đồng Dục tức giận thì tức giận, nhưng Lương Đông Bình y cũng không thể bỏ mặc được, sau khi chuyện của bệnh viện được thu xếp xong, y vội vàng ngồi xe tới phân cục công an địa phương, Lương Đông Bình hiện tại không phải do gây tai nạn giao thông mà bị bắt, mà là tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác. Lý Đồng Dục là muốn bảo lãnh cho Lương Đông Bình, nhưng y đến phân cục mới biết được chẳng những chỉ Lương Đông Bình, ngay cả chính y cũng gặp phiền toái.

Trương Dương không chỉ tố cáo Lương Đông Bình gây thương tổn tới sức khỏe của hắn, mà còn tố cáo y xúi giục, lên án y ở người ở phía sau sai khiến.

Lý Đồng Dục nghe thấy tin này liề nổi giận, phản ứng đầu tiên của y chính là: "Thằng ôn này sao cắn người loạn xạ như vậy?"

Thái độ của Cảnh sát cũng rất khách khí: "Tổng biên tập Lý, anh đừng tức giận, chúng tôi hiện tại chỉ tìm hiểu tình huống, giữa Lương Đông Bình và Trương Dương rốt cuộc bởi vì sao mà dẫn tới mâu thuẫn? Anh ta vì sao lại không khống chế được tình tự, dùng xe đạp va vào Trương Dương, gây thương tổn tới sức khỏe của người ta?"

Lý Đồng Dục thầm tính toán một lúc, mục đích Trương Dương tới nhật báo Đông Nam đã rất rõ ràng, hắn không phải đi tìm Lương Đông Bình, mục đích chân chính là tìm mình, hắn tới là để lý luận mình về chuyện đưa tin xí nghiệp tài trợ, nhưng loại chuyện này không thể nói ra được, nếu nói ra, chẳng khác nào khuếch đại mâu thuẫn, Lý Đồng Dục đối với quá khứ của Lương Đông Bình hiểu rất rõ, cũng biết giữa hắn và Trương Dương có thù hằn, sau khi châm chước, y nói: "Tình huống hôm ấy tôi cũng không rõ lắm, bởi vì tôi không ở hiện trường, cho nên tôi không có quyền lên tiếng." Lý Đồng Dục trả lời vấn đề vẫn rất cẩn thận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi