Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nhìn Lý Đồng Dục khí thế bức nhân, Tống Hoài Minh không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, y đập bàn, tức giận nói: "Anh có tư cách gì mà nói những lời này? Anh có tư cách gì mà bình phẩm tình cảm của tôi, gia đình của tôi? Năm đó tôi và Tĩnh Chi là thật tâm yêu nhau, cái chết của Tĩnh Chi khiến tôi đau khổ hơn bất kỳ ai!"

"Anh đau khổ ư? Anh và Liễu Ngọc Oánh rốt cuộc là sao? Khi động đất, anh vì sao không cứu vợ mình là lại chạy đi cứu con đàn bà đó? Anh có dám nói là trước đó anh không quen ả không? Anh dám nói là giữa ả và anh không có thư từ qua lại không? Anh từ trước đã phản bội Tĩnh Chi rồi!"

Tống Hoài Minh giận dữ hét: "Anh ăn nói bừa bãi, chuyện giữa tôi và cô ta Tĩnh Chi biết hết, Lý Đồng Dục, anh giở trò chia rẽ cha chúng tôi, phá hoại tình cảm cha con tôi, những năm nay anh thủy chung làm những chuyện bắt gió bắt bóng này, tôi nhịn anh lâu rồi đó!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, nói: "Chia rẽ ư? Giữa anh và Yên Nhiên còn cần tôi phải chia rẽ ư? Nhìn lại bản thân anh đi, anh căn bản là không có đủ tư cách làm cha, sau khi Tĩnh Chi chết anh có tận hết trách nhiệm của một người làm cha hay không? Không hề? Anh chỉ lo cho tình yêu mới, bắt đầu một cuộc sống mới, anh cưới Liễu Ngọc Oánh, xây dựng một gia đình mới, còn Tĩnh Chi thì sao? Tĩnh Chi đã chết, Yên Nhiên thì sao?Yên Nhiên còn nhỏ như vậy đã phải tiếp nhận sự thật tàn khốc rằng mẹ chết, cha thì cưới vợ mới!"

Ánh mắt của Tống Hoài Minh lộ ra vẻ đau khổ, trên trán nổi gân xanh, lúc này y đang cố gắng khống chế sự phẫn nộ của mình: "Lý Đồng Dục, tôi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ bỏ Yên Nhiên!"

"Ha ha, quả nhiên là bản sắc của quan viên. Tống Hoài Minh, tôi thậm chí khinh thường không thèm dùng hai chữ dối trá để hình dung về anh, anh nếu như thật sự quan tâm Yên Nhiên,liệu có để nó sống với bà ngoài nhiều năm như vậy ở nước ngoài hay không? Ngoài mặt thì anh rất thống khổ, rất bất lực, đó là vì anh muốn giành được sự đồng tình của công chúng mà thôi, kỳ thật trong lòng anh không biết đang cao hứng vui vẻ như thế nào, bớt đi sự ràng buộc của Yên Nhiên, anh càng thoải mái với người vợ mới hơn, bản mặt của đám quan viên các anh, tôi rõ hơn bất kỳ ai!"

Tống Hoài Minh nắm chặt quyền: "Hỗn đản!"

Lý Đồng Dục không chút úy kỵ nhìn Tống Hoài Minh: "Muốn đánh tôi có phải không? Đánh đi, có điều tôi mặt kệ anh là tỉnh trưởng gì, anh mà dám động thủ, tôi sẽ hoàn thủ, ai thắng ai bại thì còn khó nói lắm."

Tống Hoài Minh nhìn Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục trước mắt đã mất lý trí rồi, trong lòng y chỉ có cừu hận. Tống Hoài Minh chậm rãi giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa: "Ra ngoài!"

Lý Đồng Dục nhếch môi cười nói: "Đừng quên là anh mời tôi đến!"

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Tôi mời anh đến là để muốn nói với anh một câu, anh hận tôi, có thể nhắm vào tôi, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng thương tổn tới người bên cạnh tôi, nếu anh dám xuống tay với người nhà của tôi, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Lý Đồng Dục nói khẽ: "Tống Hoài Minh, tôi đã nghĩ hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng hiểu rõ một chuyện, tôi năm đó vì sao lại thua anh, bởi vì tôi không ti bỉ bằng anh, tôi không học được không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại tôi cuối cùng cũng hiểu được rồi! Anh tuy rằng là tỉnh trưởng, nhưng tôi không sợ anh đâu, từ sau khi Tĩnh Chi mất, trên thế giới này đã không còn gì khiến tôi cảm thấy sợ hãi nữa cả!"

"Đi ra ngoài!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, hắn dang hai tay ra, rất kiêu ngạo lắc đầu: "Tống Hoài Minh, anh còn lâu mới cường đại như anh tưởng!"

Cửa phòng đóng lại, Tống Hoài Minh tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, y cầm cốc thủy tinh trên bàn lên ném đi, nhưng nửa đường cuối cùng cũng khống chế được tình tự của mình, lại chậm rãi đặt cốc thủy tinh xuống. Biểu hiện của Lý Đồng Dục căn bản chính là người điên, Tống Hoài Minh cũng không sợ Lý Đồng Dục gây bất lợi đối với mình, nhưng y thật sự lo lắng một người điên như vậy không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.

Khi Lý Đồng Dục đi tới hành lang, bỗng nhiên ho khan kịch liệt, y che miệng lại, bước nhanh vào toilet, y vẫn ho rất kịch liệt, giống như là ho hết cả gan phổi ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, khó khăn lắm mới thở bình thường lại, xòe tay ra, trong lòng bàn tay có một búng máu, Lý Đồng Dục mở vòi nước, rửa sạch tay, sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận rửa sạch mặt, sau khi rửa xong, ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng nhợt nhạt, khóe môi Lý Đồng Dục lộ ra một nụ cười ảm đạm: "Tĩnh Chi..."

Một người đột nhiên biến thành không có gì phải sợ, một khả năng rất lớn trong đó chính là hắn biết mình đã định trước là sắp phải chết. Lý Đồng Dục chính là như vậy, một tháng trước y bị chẩn đoán ung thư gan, tế bào ung thư di căn ra các bộ phận khác, không thể tiến hành phẫu thuật, bác sĩ đã chuẩn đoán rõ ràng, tình huống lý tưởng nhất là còn sống được nửa năm nữa. Lý Đồng Dục không nói cho bất kỳ ai, y đốt sạch tất cả kết quả xét nghiệm và bệnh lịch của mình. Y tự nhận là không phải người sợ chết, nhưng Lý Đồng Dục không cam lòng cứ như vậy mà chết, y thủy chung cho rằng mình là một người tốt, nhưng cuộc đời của y quá thế thảm. Khi còn trẻ, người yêu bị Tống Hoài Minh cướp đi, hiện tại mới đến tuổi trung niên đã mắc bệnh nan y.

Lý Đồng Dục lẳng lặng nhìn mình trong gương, lẩm bẩm nói: "Trên đời này còn có cái gì có thể dọa tao nữa?"

Trên đời này quả thực không có gì có thể dọa được Lý Đồng Dục nữa rồi, Lý Đồng Dục hiện tại đã trở thành đấu sĩ không sợ gì nữa, y đấu tranh không phải vì công lý và chính nghĩa, mục đích y đấu tranh là muốn đòi lại công đạo, một công đạo mà y tự nhận trong lòng.

Sau khi rời khỏi văn phòng tỉnh trưởng, Lý Đồng Dục trực tiếp tới Ủy ban kỷ luật tỉnh, thăm bí thư Ủy ban kỷ luật tỉnh tân nhiệm Lưu Chiêu.

Lưu Chiêu và Lý Đồng Dục quen nhau, nói một cách chính xác, Lưu Chiêu và đại ca của Lý Đồng Dục là Lý Đồng Nguyên quen nhau, cho nên Lưu Chiêu rất nhiệt tình tiếp kiến Lý Đồng Dục hắn y vốn cho rằng Lý Đồng Dục lần này đến là để ôn chuyện xưa, nhưng không ngờ Lý Đồng Dục vừa mở miệng đã nói: "Tôi muốn tố cáo!"

Lưu Chiêu bật cười: "Tổng biên tập Lý, anh muốn tố cáo ai?" Y đoán được chuyện này rất có khả năng có liên quan tới chuyện xí nghiệp Nam Tích tài trợ gần đây, trường phong ba này chính là nhật báo Đông Nam một tay khơi mào, là tổng biên tập của một tờ báo, Lý Đồng Dục hiển nhiên mang tới tác dụng quan trọng.

Nhưng lời nói kế tiếp của Lý Đồng Dục khiến cho Lưu Chiêu chấn kinh.

"Tôi muốn tố cáo Tống Hoài Minh!"

Lưu Chiêu ngây ra: "Ai cơ?"

"Tống Hoài Minh! Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh!" Lý Đồng Dục chậm rãi nhấn mạnh.

Lưu Chiêu nhíu mày, y hoàn toàn không biết gì cả về ân oán giữa Tống Hoài Minh và Lý Đồng Dục, Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng đương nhiệm, cho dù có người tố cáo y, với cấp bậc của Tống Hoài Minh, cũng nên trực tiếp tố cáo lên Trung kỉ ủy, hiện tại Lý Đồng Dục chẳng những tìm tới y, hơn nữa không hề cố kỵ tố cáo, Lưu Chiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ Lý Đồng Dục không sợ Tống Hoài Minh trả thù? Hay là y thật sự nắm được chứng cớ nào đó về Tống Hoài Minh?

Lưu Chiêu nói: "Tổng biên tập Lý, anh muốn tố cáo anh ta về vấn đề gì?"

Lý Đồng Dục nói: "Vấn đề tác phong! Hắn và phó bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng lòng thòng với nhau, ở đây có một số bức ảnh về sự qua lại của họ trong mấy năm nay." Lý Đồng Dục đưa một phong bì có để ảnh lên bàn làm việc của Lưu Chiêu.

Lưu Chiêu không lập tức cầm lấy phong bì đó.

Lý Đồng Dục nói: "Tống Hoài Minh người này, trên sinh hoạt cá nhân luôn luôn không biết kiếm chế, tôi nắm trong tay không ít chứng cớ, có thể chứng minh Lưu Diễm Hồng sở dĩ có thể thuận lợi trở thành phó bí thư Ủy ban kỷ luật, tất cả đều là nhờ hắn âm thầm chiếu cố." Y nhìn nhìn sắc mặt của Lưu Chiêu, nói khẽ: "Bí thư Lưu, tôi sở dĩ đưa chỗ tài liệu này cho anh trước chứ không phải là Trung kỉ ủy, là vì tôi muốn dựa theo trình tự chính quy mà làm!"

Lưu Chiêu gật đầu: "Tổng biên tập Lý, tôi sẽ thận trọng xử lý chuyện này!"

Lý Đồng Dục lại nói: "Trong tay tôi còn có một phần tài liệu, là về bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã ăn hối lộ làm trái pháp luật, anh có muốn xem không?"

Lưu Chiêu lúc này thật sự có chút không hiểu, Lý Đồng Dục đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là có ai đã kích nộ y, khiến y khơi ra tấm màn đen của chính đàn Bình Hải?Muốn đưa hết tất cả tư liệu nắm trong tay ra ngoài ánh sáng? Tống Hoài Minh, Đỗ Thiên Dã, giữa hai người này và Lý Đồng Dục có khúc mắc gì? Lưu Chiêu thân là bí thư Ủy ban kỷ luật vốn không nên nghĩ như vậy, nhưng hành vi của Lý Đồng Dục thật sự là rất kỳ quái, tuy rằng y là tổng biên tập của nhật báo Đông Nam, nhưng đồng thời tố cáo hai vị cán bộ cao cấp, trong đó một vị chính là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, hơn nữa còn khệnh khạng như vậy, thậm chí cũng không them che giấu thân phận của y, chẳng lẽ Lý Đồng Dục không sợ đắc tội với người ta ư? Điều này khiến cho Lưu Chiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu, Lưu Chiêu nói: "Cám ơn tổng biên tập lý đã ủng hộ công tác của Ủy ban kỷ luật chúng tôi, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!" Lưu Chiêu lần thứ hai tỏ thái độ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi