Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hạ Bá Đạt đã không còn gì phải sợ, nếu trên chính trị đã không còn bất kỳ tiền đồ gì thì y sẽ ở vị trí của mình phát huy ra năng lượng lớn nhất, trong lý giải của Hạ Bá Đạt, phát huy ra năng lượng lớn nhất không phải là thật thà làm việc vì Nam Tích, làm việc vì người dân, mà là y muốn vận dụng quyền lực của mình đến mức tận cùng, nếu chỉ có thể bước được tới bước này, y sẽ phát huy quyền lực đang cầm trong tay đến mức lớn nhất, y không có gì phải sợ, y cũng không tham ô, cũng không nhận hối lộ, lý lịch của y rất trong sạch, lưng của y rất thẳng.

Hạ Bá Đạt rất muốn mượn sức Ngô Minh để hình thành một công thủ đồng minh, nhưng thằng ôn Ngô Minh này rất giảo hoạt, căn bản không có ý làm đồng minh với y, Hạ Bá Đạt cũng nhìn ra Ngô Minh không phải là một người hài lòng với hiện thực, y chắc đang tìm cơ hội.

Lý Trường Vũ bảo thư ký châm trà cho hai người, mỉm cười: "Tin tức của các anh linh thông thật, Kì Vĩ còn chưa trở về mà chuyện của anh ta ở Đông Giang các anh đã biết rồi."

Ngô Minh thầm thở dài trong lòng, y cũng không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, y nhìn thấy rất rõ thế cục của Nam Tích, quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Cung Kì Vĩ bền vững không gì phá nổi. Lý Trường Vũ tiếu lý tàng đao, nội tâm bụng dạ cực sâu, làm đấu tranh chính trị tuyệt đối là một tay hảo thủ. Cung Kì Vĩ là người làm được việc, dám làm dám chịu, sự phối hợp giữa hai người cực kỳ ăn ý, mà quan trọng hơn là, bọn họ đều là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương sau khi trải qua khảo sát mà đề bạt, trong khoảng thời gian ngắn vị trí lãnh đạo của bọn họ sẽ không bị dao động. Huống chi dưới tay của bọn họ còn có tay hãn tướng Trương Dương, Trương Dương chẳng những là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, mà còn là con nuôi của phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, quan hệ của hắn và bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương xem ra cũng rất không tồi, Ngô Minh mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng lại buồn bã, y cho rằng tiền đồ của mình ở Nam Tích rất xa vời, Hạ Bá Đạt đã được chú định là một bi kịch, sinh nhai sĩ đồ của y tất nhiên sẽ dừng lại ở Nam Tích. Cho nên y mới có thể ôm thái độ không sợ sệt gì, đột nhiên gà mái biến thành vịt, bày ra tư thế muốn ăn thua đủ với Lý Trường Vũ.

Ngô Minh sáng mắt sáng lòng, Hạ Bá Đạt nhiều lần tỏ ý với y, nhưng y thủy chung bất động, y còn trẻ tuổi, y còn có cơ hội, Nam Tích đã không còn thích hợp với y, y sẽ nhanh chóng làm ra chuyển biến, y sẽ không tham gia loại phân tranh chính trị không có ý nghĩa này.

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, chuyện trọng yếu như vậy Cung Kì Vĩ cũng không cần báo cáo với anh ư?"

Lý Trường Vũ thầm thấy buồn cười, sự nóng nẩy của Hạ Bá Đạt gần đây ai cũng có thể cảm thấy được, theo lý mà nói thì trạng thái này không nên xuất hiện trên người một lão bánh quẩy trên chính đàn như vậy, nhưng Hạ Bá Đạt rõ ràng đã tới thời mãn kinh -- thời mãn kinh chính trị, Lý Trường Vũ đã đoán trước được Hạ Bá Đạt về sau còn có thể sẽ gây cho mình không ít phiền toái, Lý Trường Vũ lắc đầu: "Chưa nói, anh ta là phó thị trưởng thường vụ, tôi không thích hợp can thiệp quá nhiều."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, chuyện này rất phiền toái dấy!"

Lý Trường Vũ cười rất thản nhiên, sở trường lớn nhất của người này chính là, bất kể trong lòng y có thoải mái hay không thì vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, đây chính là phương thức xử sự mà y học được trong những năm nay, gần đây từ trên người bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cũng học được một chút. Lý Trường Vũ cũng đang không ngừng tiến bộ, y vỗ vỗ cánh tay Hạ Bá Đạt, giả bộ rất quan tâm: "Lão Hạ à, gần đây can hỏa của anh vượng quá, có còn trẻ nữa đâu, gặp chuyện thì đừng có nóng vội, vạn nhất làm ảnh hưởng tới sức khỏe thì phải làm sao đây?"

Trong lòng Hạ Bá Đạt không tức giận như ngoài mặt mà y biểu hiện ra, y chủ yếu là muốn biểu diễn cho người khác thấy, nhưng nhìn thấy thái độ này của Lý Trường Vũ, y thật sự có chút tức giận rồi: "Bí thư Lý, chẳng lẽ anh không biết gần đây công nhân viên chức chạy đến tỉnh lý khiếu oan càng lúc càng nhiều ư? Hiện tại Cung Kì Vĩ chủ động yêu cầu để Nam Tích chúng ta làm thành thị thí điểm, dây không phải là muốn lửa cháy đổ thêm dầu ư? Đẩy mạnh cải cách xí nghiệp vừa và nhỏ của quốc gia, nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm!"

Lý Trường Vũ cười nói: "Làm thì khó, vậy chúng ta chẳng lẽ có thể không làm ư? Cấp trên đã gửi văn kiện xuống, thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ là việc phải làm, toàn quốc đều phải làm, anh cho rằng Nam Tích chúng ta có thể ngoại lệ ư?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi không phải nói là không làm, nhưng cải cách cũng phải chú ý sách lược, chúng ta hiện tại vừa muốn làm khu cao tân, vừa muốn làm vận hội tỉnh, hội kinh mậu, chuyện này nối tiếp chuyện kia, không phải cứ tiến lên trước là có thể giành được hiệu quả, dục tốc bất đạt, trên lịch sử cải cách Trung Quốc đã xuất hiện rất nhiều ví dụ rồi."

Lý Trường Vũ nói: "Mấy chuyện này có mâu thuẫn với thâm hóa cải cách xí nghiệp ư?"

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, Bình Hải có mười ba thành thị, vì sao người không không ra mặt? Người khác không muốn đi trước? người ta đều nhìn thấy trong đây tồn tại tranh luận và phiêu lưu, cải cách mở cửa không phải để khoe mẽ, là phải thực sự làm tốt được, thật sự mưu cầu lợi ích cho người dân!"

Lý Trường Vũ nói: "Cải cách dù sao cũng phải có người mở đường, tôi cho rằng đồng chí Kì Vĩ tranh làm trước, không phải là muốn khoe mẽ, Ngô Minh, anh thấy sao?"

Ngô Minh vẫn bảo trì trầm mặc, nhưng y cũng biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị gọi ra, cho nên trong lòng sớm đã liền bắt đầu cân nhắc nên nói như thế nào. Y cười nói: "Tôi thấy cấp trên lần này là muốn làm thật rồi, trong phạm vi toàn quốc thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ là thế tất phải làm, người đi đầu khẳng định sẽ gặp nguy hiểm và mạo hiểm nhất định, nhưng là người đầu tiên đứng ra, dẫu sao cũng còn hơn là đi theo phía sau người ta."

Hạ Bá Đạt nhìn Ngô Minh, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không vui, con mẹ nó, quả nhiên là cỏ đầu tường.

Ngô Minh cười nói: "Nếu chúng ta là nơi thí điểm, chúng ta là thành thị đầu tiên thi hành cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ, như vậy sự cải cách của chúng ta sẽ tràn ngập sự không thể biết trước, lãnh đạo tỉnh cũng sẽ ủng hộ chúng ta nhiều nhất, đồng thời cũng sẽ khoan dung hơn rất nhiều đối với chúng ta, chúng ta là người mở đường của Bình Hải, nhưng trong toàn quốc mà nói, chúng ta không phải là người đầu tiên, chúng ta còn có rất nhiều kinh nghiệm thành công có thể học tập, tôi cho rằng thị trưởng Cung chủ động xin đi giết giặc là chuyện tốt!"

Sắc mặt của Hạ Bá Đạt hoàn toàn xanh lét, vốn hi vọng kéo hắn tới đây làm đệm lưng, nhưng thằng chó này lại là dạng gió chiều nào che chiều đấy.

Lý Trường Vũ bật cười: "Ngô Minh nghĩ giống tôi, so với đi theo người khác mà học, không bằng chúng ta là người đầu tiên xông ra, cái mà cái cải cách chính là tinh thần dám đi trước vì thiên hạ, vừa rồi lão Hạ nói hiện tại chuyện trên đầu chúng ta đã rất nhiều rồi, nhưng anh cũng phải nhìn, xây dựng khu cao tân tồn tại cơ hội cực lớn, theo sự nhập trú của các xí nghiệp nổi danh quốc tế, sẽ cung cấp rất nhiều việc làm cho Nam Tích chúng ta, công nhân viên chức của xí nghiệp đều rất quan tâm tới bát sắt, ai cũng muốn được bảo đảm, không ai muốn cuộc sống của mình đầy mạo hiểm, nhưng nếu hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp nhà nước không tốt, một xí nghiệp lỗ nặng thì lấy gì ra mà cam đoan công nhân viên chức giữ được bát sắt đây? Cho dù bát sắt vẫn còn, nhưng cơm nước lại thủy chung không được đầy bát, càng ngày càng ít, thậm chí biến thành trống không, bên cạnh là bát sứ, nhưng bên trong đầy thịt gà thịt cá, trân tu mỹ vị, anh muốn ăn,ư, được, trước tiên đập vơ cái bát sắt trong tay anh đi đã, anh nghĩ rằng mọi người sẽ làm thế nào?"

Hạ Bá Đạt im lặng không nói gì.

Lý Trường Vũ: Tôi tin chắc chắn sẽ có người giơ bát sắt trong tay lên rồi đập vỡ, sau đó sẽ ôm lấy bát cơm đầy thị trứng kia, tuy bát cơm đó tùy thời đều có thể vỡ, nhưng anh ít nhất hiện tại còn có thể được no bụng, muốn có cái ăn ư, vậy thì anh phải động não nghĩ cách xem làm thể nào để giữ cái bát trong tay mình, làm thế nào để cái bát sứ dễ vỡ trong tay mình biến thành bát sắt, bán đồng, thậm chí là bát vàng!"

Ngô Minh nói: "Bí thư Lý so sánh thật sự là rất sinh động!"

Hạ Bá Đạt mắng thầm Ngô Minh, không vỗ mông ngựa thì mày con mẹ nó bị nghẹn chết à? Hạ Bá Đạt nói: "Quan niệm cố hữu của công nhân viên chức của xí nghiệp quốc doanh không phải một sớm một chiều mà thành, muốn đập vỡ bát sắt của họ thì không dễ đâu."

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Không dễ thì mới khiến sự nghiệp của chúng ta biến thành có tính khiêu chiến, lão Hạ, chuyện này chỉ dựa vào một mình Cung Kì Vĩ thì không được, anh phải giúp anh ta đấy."

Hạ Bá Đạt nghĩ thầm, anh muốn đẩy tôi xuống làm đệm lưng cho Cung Kì Vĩ ư? Không có cửa đâu! Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Xem ra tôi thật sự đã già rồi!"

Cung Kì Vĩ Đông Giang Đông Giang, nhưng y đã đoán được chuyện lần này tất nhiên sẽ tạo thành sóng to gió lớn ở Nam Tích, vừa rồi khi báo cáo tình huống với bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ đã tỏ thái độ rằng y muốn làm người đi dầu thì có chút liều lĩnh, dẫu sao thì trọng điểm công tác sắp tới của Nam Tích cũng không nên là chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi