Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tần Thanh bởi vì lâm thời có việc, buổi chiều hôm ấy cũng đã trở về Lam Sơn, Trương Dương cũng định về, nhưng khi về Nam Quốc Sơn Trang thu thập thì Cung Kì Vĩ liền gọi điện thoại tới, bảo hắn ở lâu thêm vài ngày, buổi tối cùng y đi chiêu đãi tổng thiết kế sư Duval của cảng Nước Sâu.

Trương Dương thật sự có chút bất lực, Cung Kì Vĩ thực sự coi mình là dầu Vạn Kim rồi, chỗ nào cần thì thoa vào chỗ đó. Nếu nói lúc trước Tần Thanh còn ở đây thì còn khiến Trương Dương có chút vướng bận, nhưng hiện tại cô ta đã đi rồi, Trương Dương càng không có lý do để ở lại, hắn giải thích với Cung Kì Vĩ, mình mới từ nước ngoài về, ở Nam Tích còn có một đống chuyện chờ hắn về xử lý.

Cung Kì Vĩ nói: "Không phải tôi bắt cậu ở lại, là Duval tiên sinh chỉ tên nói muốn gặp cậu."

Trương Dương ngây ra, trong ấn tượng của cậu hắn và Duval này căn bản là không quen nhau, gã vì sao muốn gặp mình? Trương Dương có chút buồn bực nói: "Anh có phải nghe lầm hay không?"

Cung Kì Vĩ nói: "Đúng mà, anh ta trong điện thoại nói rất rõ, là muốn gặp cậu."

"Anh buổi chiều không phải đã nói là ngày mai mới tới sao?"

Cung Kì Vĩ cười nói: "Kế hoạch có biến, anh ta buổi tối đã tới Đông Giang, anh an bài một chút đi, chuẩn bị tốt phòng cho anh ta ở Nam Quốc Sơn Trang, thuận tiện an bài một bàn tiệc tẩy trần, thị lý chúng ta chi trả."

Trương Dương gật đầu, gác điện thoại, vẫn có chút không nghĩ ra, Duval này là ai? Hắn quen mình ư?

Mang theo đầy một bụng hiếu kỳ, Trương đại quan nhân trở lại Nam Quốc Sơn Trang an bài chuyện tiệc tối, đợi cho tới bảy giờ tối, Cung Kì Vĩ mới đón tổng thiết kế sư của cảng Nước Sâu Duval từ sân bay, Duval là từ kinh thành bay tới, trước mắt đang ở kinh thành thiết kế một tòa kiến trúc,Duval này hơn ba mươi tuổi, dáng người không cao, da trong trắng lộ hồng, đeo một cái kính vàng, mũi cao mắt sâu, tóc vàng, mắt xanh, tướng mạo bình thường, có điều trông cũng hào hoa phong nhã, loại khí chất này rất ít thấy ở ngoài nước ngoài.

Trương Dương nhìn thế nào cũng không nghĩ ra là mình ở đâu gặp hắn rồi, nhưng Duval đã mỉm cười bước về phía hắn, từ xa đã dùng tiếng Trung Quốc ngắc ngứ nói với Trương Dương: "Hi! Trương Dương, người bạn của tôi, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi!"

Trương đại quan nhân càng kinh ngạc hơn, hắn bắt tay với Duval: "Tôi nói này Duval tiên sinh, anh hấy rõ đó, hai chúng ta trước đây đã gặp nhau rồi ư?"

Duval cười nói: "Tôi đã gặp anh rồi!"

Trương Dương nói: "Ở đâu! Trí nhớ của tôi tốt lắm, chỉ cần tôi nhìn thấy một lần là không quên đâu!"

Duval nói: "Trên ảnh!"

Trương đại quan nhân bị tên ngoại quốc này khiến cho dở khóc dở cười, lúc này nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, một nữ lang phong tư yểu điệu từ trên xe bước xuống, Trương Dương ngẩng đầu nhìn, không ngờ là Chu Tiếu Vân đã lâu không gặp.

Nhìn thấy Chu Tiếu Vân, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện này, tên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh này có tám phần chính là vị hôn phu của Chu Tiếu Vân, khó trách hắn đối với mình lại quen thuộc như vậy, còn đặc biệt đề xuất muốn gặp muốn gặp mình.

Chu Tiếu Vân mặc sườn xám màu lam, khoác áo trắng, cách ăn mặc này đầy cảm giác ôn nhu của con gái phương Đông, cô ta mỉm cười đi tới cạnh Trương Dương vươn tay ra: "Trương Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha: "Thì ra hai người là một bọn, tôi đang nghĩ sao vị Duval tiên sinh này muốn gặp tôi, tôi đâu có quen anh ta!"

Duval rất kích động cầm tay Trương Dương, nói: "Trương Dương, cám ơn, anh là ân nhân cứu mạng của vợ tôi, cũng là ân nhân là của tôi!"

Trương Dương nghe ra rồi: "Hai người kết hôn rồi ư, Chu Tiếu Vân, cô đúng là chẳng ra làm sao cả, hai ta ít nhiều gì cũng có một đoạn tình cảm, kết hôn mà sao không báo cho tôi một tiếng.”

Duval ngây ra nhìn Trương Dương.

Chu Tiếu Vân cười cười, khoác tay Duval: "Trương Dương, anh đừng nói bậy, lão Đỗ nhà chúng tôi thật thà lắm."

Duval lúc này mới hiểu Trương Dương đang nói đùa, bật cười ha ha, chỉ vào Trương Dương nói: "Tôi thích anh rồi đó!"

Cung Kì Vĩ ở bên cạnh cười nói: "Đừng đứng ở bên ngoài nữa, Duval tiên sinh, mời vào trong."

Duval và Cung Kì Vĩ đi ở phía trước, Trương Dương và Chu Tiếu Vân theo sau, Trương Dương nói: "Kết hôn thật à?"

Chu Tiếu Vân gật đầu nói: "Chuyện của chị tôi đã giải quyết rồi, Đường Hưng Sinh cũng đã chết, tâm nguyện của tôi đã thành, cho nên nhân cơ hội mình vẫn chưa già để gả cho người ta."

Trương Dương nói: "Đáng tiếc, Trung Quốc chúng ta chế tạo ra một cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại bị người nước ngoài cướp đi!"

Chu Tiếu Vân trừng mắt lườm hắn một cái, nói: "Trương Dương, cái miệng này của anh không bao giờ thay đổi cả. Tôi và Duval quen nhău được năm năm rồi, anh ta tuy rằng là người Australia, nhưng con người anh ấy rất thật thà, tôi cảnh cáo anh, đừng có khi phụ anh ta!"

Trương Dương cười nói: "Con gái hướng ngoại, con gái của xã hội hiện tại đều hướng về người ngoại quốc."

Chu Tiếu Vân bật cười, xem ra cuộc sống hôn nhân của cô ta vô cùng hạnh phúc và mỹ mãn.

Duval tuy rằng diện mạo hơi bình thường, có điều lại là thiết kế sư xây dựng nổi tiếng thế giới, phương án của cảng Nước Sâu chính là đội của hắn hoàn thành thiết kế. Cung Kì Vĩ lần này mời hắn tới đây, chủ yếu là trong quá trình thi công thực tế gặp một số vấn đề, cho nên muốn mời Duval tới hiện trường, cũng để tiến hành điều chỉnh một số phương án.

Tính tình của Duval rất thật thà, Chu Tiếu Vân đã nói Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cô ta, Duval cũng thực sự đối đãi với Trương Dương như ân nhân của mình, cho nên khi Cung Kì Vĩ đề xuất phương án điều chỉnh, Duval đáp ứng ngay, nói cũng rất dễ nghe: "Chuyện của Trương Dương chính là chuyện của tôi, về sau trong thi công cảng Nước Sâu gặp bất kỳ nan đề gì, có thể trực tiếp tìm tôi."

Đây đúng là hiệu quả mà Cung Kì Vĩ muốn, y mỉm cười nhìn Trương Dương, năng lực của thằng ôn này thật sự là rất lớn."

Chu Tiếu Vân trong lúc nói chuyện phiếm nói cho Trương Dương biết, mình vẫn làm công tác nghiên cứu hải dương, Duval và cô ta ai có nghề nấy, hai người không can thiệp vào chuyện của nhau. Trương Dương cười nói: "Công tác của cô cả ngày chạy trên biển, hai vợ chồng khẳng định là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều."

Chu Tiếu Vân nói: "Tôi còn muốn làm thêm vài năm nữa, chờ lúc bốn mươi tuổi sẽ hoàn toàn về hưu, an tâm ở nhà là bà chủ của anh ấy." Cô ta mỉm cười nói: "Anh thì sao? Vấn đề cá nhân đã xác định chưa?"

Trương Dương cố ý trêu: "Khó lắm, hiện tại những cô gái tốt đều chạy ra nước ngoài rồi, khó lắm ý!"

Chu Tiếu Vân gắt: "Với cái miệng của anh mà còn lo không có bạn gái à, không biết đã lừa bao nhiêu con gái nhà người ta rồi."

Trương Dương nói: "Chu Tiếu Vân, đừng có nói linh tinh, lãnh đạo của lãnh đạo ở đây đấy."

Cung Kì Vĩ cười nói: "Chuyện ngoài công tác, tôi cũng không hỏi đến mà."

Chu Tiếu Vân cười nói: "Lãnh đạo các anh thật đúng là tiến bộ."

Điện thoại của Trương Dương đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới là Kiều Mộng Viện, Trương Dương cầm điện thoại lên: "Kiều tổng à, có chuyện gì thế?" Khi có mặt người ngoài, thằng ôn này khó tránh khỏi phải giả vờ giả vịt.

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh có phải đang ở cùng một chỗ với Duval tiên sinh không?"

Trương Dương liếc Duval, nghĩ thầm tin tức của Kiều Mộng Viện cũng linh thông thật, hắn cười nói: "Cô nói lão Đỗ à, tôi đang ăn cơm với anh ta."

Kiều Mộng Viện: "Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh ta!"

Chuyện của Kiều Mộng Việcủa, Trương Dương trước giờ đều luôn tận tâm tận sức, hắn lập tức nói: "Chúng tôi đang ăn cơm ở Nam Quốc Sơn Trang, cô tới ăn cùng đi, vừa mới bắt đầu thôi!"

Mục đích Kiều Mộng Viện tìm Duval là để mời hắn đảm đương thiết kế sư của quảng trường dữ liệu Mộng Thần, vốn cô ta cho rằng Duval đang ở kinh thành, thông qua một bằng hữu ở kinh thành muốn liên hệ với Duval, nhưng không ngờ Duval lại tới Bình Hải, biết được tối hôm đó phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Cung Kì Vĩ mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Duval, cho nên cô ta mới tìm Trương Dương, muốn thông qua Trương Dương để liên hệ với Duval.

Kiều Mộng Viện không hề tới ăn cơm, dù sao nửa đường tới cũng có chút mạo muội, cô ta bảo Trương Dương an bài một chút, muốn sau khi ăn xong thì gặp mặt Duval.

Tám rưỡi tối, Trương Dương cùng vợ chồng Duval ra khỏi nhà ăn, tới Thiên Tốc trà xã ở bên cạnh, Kiều Mộng Viện đã đợi ở đó.

Cung Kì Vĩ không đi cùng bọn họ, khi chia tay nói khẽ với Trương Dương, vợ chồng Duval giao cho hắn tiếp đãi, bảo Trương Dương ngày mai cùng vợ chồng Duval tới Nam Tích, tiến hành khảo sát thực địa công trình cảng Nước Sâu, chuyện của Cung Kì Vĩ ở Đông Giang vẫn chưa xong xuôi, cho nên không thể về cùng, Trương Dương cười cười đáp ứng.

Kiều Mộng Viện đi cùng với Thì Duy, hai chị em lẳng lẳng ngồi đợi trong quán trà, Trương Dương đã một đoạn thời gian rồi chưa gặp Thì Duy, cảm thấy Thì Duy so với trước đây thì gầy hơn một chút, hai mắt so với tước kia thì to hơn, nhìn kỹ đã biến thành mắt hai mí rồi, Thì Duy bị hắn nhìn cho có chút ngượng ngùng, nếu là bình thường thì đã chỉ vào mũi hắn mà mắng rồi, nhưng hôm nay thì khác, cô ta là cùng chị họ tới bàn chính sự, đương nhiên không thể tùy tiện nổi giận được. Kiều Mộng Viện mỉm cười đứng dậy, chủ động vươn tay về phía Duval, dùng tiếng Anh lưu loát nói: "Chào anh, Duval tiên sinh, tôi là người phụ trách Kiều Mộng Viện của Hối Thông."

Duval lịch sự bắt tay với Kiều Mộng Viện, giới thiệu vợ Chu Tiếu Vân cho Kiều Mộng Viện.

Chu Tiếu Vân mỉm cười chào hỏi Kiều Mộng Viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi