Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lý Trường Vũ nói: "Tình huống trước mắt của Nam Tích chúng ta như thế nào, thuộc cấp bậc gì?"

Tiếu Nam Sơn nói: "Tình huống trước mắt của Nam Tích đã thuộc tình hình bệnh dịch cấp hai, loại bệnh này có tính truyền nhiễm rất mạnh, phát bệnh rất mau, quá trình mắc bệnh tiến triển nhanh chóng, chúng ta phải khởi động khẩn cấp chế phòng ngự tình hình bệnh dịch, ở hàng không dân dụng, quốc lộ, đường sắt, đường dài, trạm xe và các con đường giao thông quan trọng thiết lập điểm kiểm dịch, ở những nơi công cộng, phương tiện giao thông công cộng và địa khu phải tiến hành tiêu độc, trong trường học nếu phát hiện ca bệnh đáng nghi thì phải kiên quyết cho nghỉ học."

Lý Trường Vũ gật đầu: "Lập tức khởi động cơ chế báo động cấp hai, cần phải chặn tốt con đường truyền nhiễm bệnh, trước khi chưa có phương án trị liệu hữu hiệu, chúng ta phải động viên toàn xã hội, tăng cường tri thức phòng dịch vệ sinh cá nhân, tránh để tình hình bệnh dịch khuếch tán thêm, còn nữa! Bảo các đơn vị cơ sở làm tốt công tác tư tưởng với người dân, tránh xuất hiện tình tự khủng hoảng xã hội."

Lý Trường Vũ sau khi hạ lệnh, đồng chí của cục vệ sinh và các bộ môn có trách nhiệm tương quan lập tức đi chấp hành mệnh lệnh, trong hội trường chỉ còn lại mấy thường ủy thị ủy, mỗi một vị thường ủy trên mặt đều lộ ra vẻ đăm chiêu. Bí thư Ủy ban kỷ luật Mã Thiên Dực nói: "Tình huống của Thị trưởng Cung thế nào?"

Lý Trường Vũ thở dài nói: "Đã được đưa tới bệnh viện truyền nhiễm của Đông Giang nằm viện quan sát rồi, có điều tình huống của anh ta vẫn tốt, trước mắt không có bất kỳ dấu hiệu phát bệnh nào."

Phó bí thư Thị ủy Ngô Minh nói: "Đông Giang trước mắt vẫn chưa đưa tin về bất kỳ ca bệnh nào, chẳng lẽ loại bệnh này cần có thời kỳ ủ bệnh, trong thời kỳ ủ bệnh không có tính lây bệnh, hoặc là tính lây bệnh rất thấp, chỉ sau khi phát bệnh, tính lây nhiễm mới mạnh, Duval này khi ở Đông Giang không phát bệnh, trên đường anh ta tới Nam Tích mới phát bệnh, những người khác trên cơ bản đều là bị lây từ hai vợ chồng bọn họ?"

Hạ Bá Đạt cười khổ nói: "Mời thần thì dễ mà tiễn thần thì khó, chúng ta đặc biệt bảo đồng chí Kì Vĩ đi mời anh ta, ai ngờ lại mời tới một ôn thần."

Lý Trường Vũ nói: "Lão Hạ, không thể nói như vậy được, chúng ta cũng đừng trách người ta, Duval nếu biết mình bị bệnh thì cũng không tới đây đâu."

Hạ Bá Đạt thấy mình nói sai rồi, y cười bảo: "Tôi không có ác ý, tôi chỉ là thấy việc này rất trùng hợp thôi."

Lý Trường Vũ nói: "Năm ngoái khi tôi còn ở Giang Thành, Giang Thành cũng từng có một lần bệnh dịch, có điều bệnh dịch lần đó thì nhẹ hơn lần này nhiều!"

Ngô Minh nói: "Bí thư Lý nói vậy tôi cũng nhớ ra, lúc đó, là nhờ có một loại thuốc đặc biệt của nhà máy dược Giang Thành nên bệnh dịch mới chấm dứt."

Lý Trường Vũ nói: "Đúng vậy, thuốc kháng bệnh độc lúc đó ra bao nhiêu bán bấy nhiêu!"

Các thường ủy có thể nghĩ đến chuyện thuốc kháng bệnh độc, người dân cũng có thể nghĩ đến, khi phía Nam Tích chính thức tăng tình hình bệnh dịch tới cấp hai, trên xã hội không thể tránh khỏi xuất hiện tình tự khủng hoảng, biểu hiện của tình tự khủng hoảng đầu tiên là tranh nhau mua thuốc, thuốc kháng bệnh đôc của nhà máy dược Giang Thành xông pha đi đầu trở thành mục tiêu được tranh mua.

Từ sau khi Cố Minh Kiện tiếp nhận nhà máy dược Giang Thành, kinh doanh sản xuất của nhà máy dược Giang Thành xuất hiện trượt dốc trên diện rộng, sau khi Thường Hải Thiên tạm rời cương vị công tác, tình huống của nhà máy càng trở nên họa vô đơn chí, tiếp đó là cán bộ trung tầng từ chức tập thể, càng khiến cho sản xuất của nhà máy dược cơ hồ là tạm dừng, một xí nghiệp xuất hiện vấn đề trên quản lý, giống như một người mắc bệnh nặng. Cố Minh Kiện giao nhà máy dược cho anh trai của Liễu Duyên là Liễu Quảng Dương quản lý, Liễu Quảng Dương căn bản chính là một tay ngang, trong thời gian ngắn đã khiến kinh doanh của nhà máy dược trở nên hỗn loạn.

Cố Doãn Tri chính là nhìn thấy điểm này, cho nên ông ta quyết định tự mình tới tiếp quản nhà máy dược Giang Thành.

Liễu Quảng Dương cũng nghe phong thanh, đúng vào lúc này, toàn quốc các nơi đều xuất hiện tình hình bệnh dịch, trước mắt loại bệnh này vẫn chưa được chẩn đoán rõ ràng, tạm thời bị định vị là viêm phổi, đúng vào lúc lòng người ở các nơi trên toàn quốc hoảng loạn, xuất hiện phong trào tranh nhau mua thuốc kháng bệnh độc do nhà máy dược Giang Thành sản xuất.

Liễu Quảng Dương nắm được cơ, nếu nhà máy dược Giang Thành ở vào lúc chưa tồn tại vấn đề sản xuất, trong phong trào lần này chắc sẽ thu được không ít lợi, nhưng bởi vì biến động của tầng quản lý dẫn đến sản xuất xuống thấp, hiện tại tồn lượng của thuốc kháng bệnh độc rõ ràng không đủ, cho dù là tăng ca sản xuất cũng không thể sản xuất được nhiều như vậy. Mắt thấy một cơ hội có thể thu được lợi nhuận như vậy nhưng lại không có thuốc để bán. Liễu Quảng Dương này bản sự khácthì không có, nhưng lại đặc biệt hẹp hòi, trước đây hắn cũng từng mở một hiệu thuốc nông dược, bán thuốc trừ sâu, bán cả thuốc thú y, hắn lại không muốn bỏ lỡ thương cơ, cho nên lén lút thuê một đơn vị sản xuât, sản xuất môt lượng lớn thuốc rễ bản lam, sau khi thay bao bì, lại bán ra ngoài. Chỉ đổi bao bì, một hộp thuốc có thể bán được hơn mười đồng, thuốc kháng bệnh độc của nhà máy dược Giang Thành thế là cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong thị trường.

Mỗi khi phát sinh chuyện trọng đại, luôn sẽ chế tạo ra đủ loại người, chút thông minh vặt này của Liễu Quảng Dương lại được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn trong sự kiện lần này.

Phong trào tranh nhau mua thuốc trên xã hội đợt này nối tiếp đợt kia, trước tiên là mua thuốc kháng bệnh độc, rồi đến thuốc trung dược kiểu như rễ bản lam, rồi cuối cùng là các loại thuốc cúm, dược vật kháng bệnh độc trở nên cung không đủ cầu, nhiệt kế, khẩu trang, giấm trắng, chỉ cần là thứ mà anh có thể nghĩ đến, người dân đều có thể nghĩ đến.

Cái hay nhất của cách ly là không chịu sự ảnh hưởng và khốn nhiễu của người xung quanh, Trương Dương ở hành lang nổi lửa sắc thuốc Đông y, bác sĩ và hộ sĩ của khu bệnh, thật ra cũng giống như những nhân viên bị cách ly, bọn họ cũng không thể câu thông với bệnh ngoài, bởi vì nhân viên y tế đồng thời cũng bị cách ly. Trừ cách ly và kiểm tra tất yếu ra thì Kiều Mộng Viện không hề tiếp nhận bất kỳ sự trị liệu nào từ phía bệnh viện, cô ta uống thuốc Đông y mà Trương Dương tự tay sắc, nhưng bệnh tình của Kiều Mộng Viện lại là một trong những người ổn định nhất, dưới sự chiếu cố và quan tâm của Trương Dương, nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện đã khôi phục bình thường, nhưng bệnh trạng ho khan va hắt xì vẫn chưa dứt hẳn.

Càng thần kỳ hơn là, Trương Dương thủy chung ở bên cạnh Kiều Mộng Viện nhưng hắn lại không bị làm sao cả, tất cả nhân viên y tế đều bắt đầu tin rằng, tố chất thân thể của vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này thật sự rất không tầm thường, hắn tám chín phần mười là có sức miễn dịch.

Tiểu hộ sĩ cũng đã dám tới gần Trương Dương nói chuyện: "Anh thực sự biết khám bệnh à!"

Trương đại quan nhân cười toét miệng, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là đại phu vườn mà!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi