Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lý Trường Vũ nhận ra vị thị trưởng Phương này đang giả vờ, sự việc điều động của Trương Dương toàn tỉnh đều biết, y là thị trưởng của thành phố Đông Giang, chẳng lẽ lại không biết sao?

Phương Tri Đạt nói câu tiếp theo càng chứng minh điều này: “Tính tình của Tiểu Trương có phải là hơi bộp chộp quá không, tôi nhớ lần trước cậu ta còn đánh cả thư ký trưởng Liêu nữa.”

Lý Trường Vũ lắc đầu nói: “Tôi không rõ nữa, việc này tôi thật sự chưa nghe qua bao giờ.” Ông biết giả vờ, tôi còn biết giả vờ hơn, lần trước khi Trương Dương xử lý vấn đề ô nhiễm nước, vì thật sự không thể kìm giận, nên đã đánh Liêu Bác Sinh, việc này đã làm cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tức giận, lúc đó đã định xử lý hắn, sau này,vì Kiều Mộng Viện nói đỡ nên hắn mới thoát nạn, trong thể chế Bình Hải đều biết chuyện này, Lý Trường Vũ là lãnh đạo của Trương Dương làm sao không biết được.

Phương Tri Đạt nói: “Nếu có cơ hội nhớ giới thiệu cho tôi một chút, tôi rất hứng thú với người thanh niên này.”

Thường Tụng vẫy tay với Trương Dương đang nói chuyện với Cừ Thánh Minh: “Tiểu Trương, cậu đến đây một lát!”

Trương Dương nghe thấy Thường Tụng gọi mình, liền chạy qua đó, cười nói: “Bí thư Thường có gì căn dặn vậy ạ?” Với Thường Tụng, hắn khá thân thiết, trên thực tế, Thường Tụng cũng là một trong những nhạc phụ của hắn, phải tôn trọng người bề trên, Trương đại quan là một người rất cẩn thận.

Thường Tụng nói với hắn: “Đến đây, làm quen với thị trưởng Phương của Đông Giang!”

Trương Dương cười giơ tay ra bắt tay với Phương Tri Đạt: “Thị trưởng Phương, chào ông, tôi là Trương Dương làm ở thể ủy của Nam Tích, đã nghe danh ông từ lâu.”

Phương Tri Đạt cười ha ha nói: “Đúng là tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao” Trong lòng lại nói tên này ăn nói thật giả tạo, mình có gì để cậu ta phải ngưỡng mộ chứ?

Thật ra Trương Dương nói câu ngưỡng mộ cũng là thật lòng, hắn ngưỡng mộ là bởi vì chức quan của Phương Tri Đạt, cấp bậc nào cao hơn hắn hắn cũng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vị trí đó, chứ không phải người đó.

Trương Dương nói: “Thị trưởng Phương cảm thấy lễ khai mạc của chúng tôi thế nào?”

Phương Tri Đạt nói: “Rất tốt, rất tốt, sáng tạo lắm, náo nhiệt mà không mất đi tính sang trọng, mấy cán bộ trẻ tuổi như các cậu đúng là dám nghĩ dám làm!”

Lý Trường Vũ và Thường Tụng quay ra nhìn nhau, hai giờ giờ là đồng chí, đều đối mặt với việc cán bộ của mình bị đào đi nơi khác, họ thật sự cảm thấy không thoải mái, nhưng sự việc lần này không phải do bên đề ra, mà là do tỉnh đề ra, làm cho họ ở vào thế bị động trong chuyện này, nhưng họ cũng hiểu rằng, sự việc này đã định như vậy, bên Tần Thanh là do Kiều Chấn Lương đích thân điểm danh, còn về Trương Dương, Lý Trường Vũ hiểu hơn bất kì ai khác, y không thể nào có sức hấp dẫn với Trương Dương như Tần Thanh, tên này chắc chắn sẽ đi đến chỗ Tần Thanh.

Lễ khai mạc kết thúc trong màn pháo hoa rực rỡ, các lãnh đạo vui vẻ tham dự tiết mục bắt tay với các diễn viên và vận động viên. Sau khi lễ khai mạc đã kết thúc, những lãnh đạo Nam Tích bao gồm cả Lý Trường Vũ đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, họ rất quan tâm đến màn khai mạc này, chỉ cần khai mạc thành công thuận lợi, những việc sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tỉnh Bình Hải có nhiều lãnh đạo tập trung thế này, mọi người đều nhìn thấy một lễ khai mạc thành công, với những người lãnh đạo, hôm nay chính là lúc kiểm tra bảng thành tích, Nam Tích chuẩn bị lâu như vậy, sự lo lắng và khó khăn của họ rất ít người thấy được, họ nhìn thấy là lễ khai mạc lần này, là sự bắt đầu tốt đẹp của Olympic tỉnh, đại đa số lãnh đạo đều không quan trọng hóa vấn đề trận đấu diễn ra thế nào, Olympic tỉnh tổ chức hơn một tháng, chẳng ai có thể để tâm hết toàn bộ quá trình trận đấu, với bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương thì càng như vậy, những việc lớn nhỏ của Bình Hải đều đợi y đi giải quyết, y có thể chú ý đến lễ khai mạc thành công này, còn về vấn đề huy chương? Trận đấu lần này có thể phá vỡ được bao nhiêu kỉ lục? Y chẳng hề thích thú hứng khởi gì với nó.

Kiều Chấn Lương đã rời Nam Tích về Đông Giang ngay trong buổi tối hôm đó, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ tiễn y đi, mặc dù Kiều Chấn Lương ở Nam Tích một thời gian ngắn hầu như là do y đồng hành, nhưng giữa hai người không có mấy cuộc giao lưu mật thiết. Kiều Chấn Lương trước khi đi đã cho Lý Trường Vũ một câu đánh giá thế này: “Nam Tích đã có sự thay đổi dưới sự lãnh đạo của anh, hi vọng rằng anh có thể tiếp tục dẫn dắn những cán bộ Nam Tích giữ thế phát triển tốt, tôi rất tin tưởng ở anh.”

Câu này đồng nghĩa với việc khẳng định sự thành công trong công việc thời gian này của Lý Trường vũ, Lý Trường Vũ rất xúc động, thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng ở đó, y nghe thấy câu này của Kiều Chấn Lương, trong lòng thật không vui vẻ gì, Kiều Chấn Lương hầu như không nói gì với y, thậm chí còn chưa nhìn thẳng vào mặt y lần nào, trong mắt Kiều Chấn Lương, y chỉ là một người đi cùng mà thôi, ở Nam Tích, người hát chính là Lý Trường Vũ, không thể nào vượt qua người ta được, Hạ Bá Đạt đã thực sự thất vọng với quan đồ của mình, y vốn nghĩ rằng trước khi mình về hưu có cơ hội thăng tiến nữa, nhưng giờ đây Lý Trường Vũ đã trở thành ngọn núi cao y không thể vượt qua, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương rõ ràng rất hài lòng với năng lực của y, vì vậy Hạ Bá Đạt chỉ có thể dừng quan đồ của mình ở lại đây.

Mặc dù Hạ Bá Đạt rất không tình nguyện làm vai khách, nhưng sự thật bày ra ở đó, không phải là thứ y có thể thay đổi.

Lý Trường Vũ nói: “Bí thư Kiều yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức làm tốt công tác lãnh đạo Nam Tích, cố gắng đưa Nam Tích đi đến một tầm cao mới.” Nhất định phải thể hiện quyết tâm, nhưng lại không thể nói quá nhiều, nếu không sẽ trở thành sáo rỗng. Lý Trường Vũ làm lãnh đạo bao nhiêu năm nay, phải nói thế nào, nói ra sao, y đều nắm rất rõ.

Kiều Chấn Lương nói: “Sự phát triển của Bình Hải không thể thiếu đi sự nỗ lực chung của mọi người, Nam Tích đã đi vào hàng đầu trong vấn đề cải cách doanh nghiệp, hi vọng rằng sau này các anh có thể làm tốt hơn, có thể chiếm vị trí kinh tế ngày càng quan trọng ở Bình Hải.”

Lý Trường Vũ và những người lãnh đạo Nam Tích đứng bên cạnh đều gật lia lịa đầu theo.

Kiều Chấn Lương nói: “Lần này tôi đến đây thời gian quá gấp gáp, vốn dĩ tôi còn muốn đi thăm khu đô thị mới công nghệ cao và cảng nước sâu của các anh, nhưng vì lịch trình không cho phép, nên tôi chỉ có thể đợi đến lần sau rồi.”

Lý Trường Vũ nói: “Công trình cảng nước sâu đã tiến hành rất thuận lợi, và khu công nghệ cao mới cũng đã bắt đầu quy hoạch xây dựng, công ty Desonic đã bắt đầu đầu tư vào khu vườn công nghệ cao mới, tôi chuẩn bị giao khu này cho đồng chí Trương Dương phụ trách.” Lý Trường Vũ nói câu này có ý đồ cả, y muốn mượn cơ hội này xem thái độ của Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương nghe xong câu này cười rồi nói: “Trương Dương sao? Cậu ấy còn quá trẻ rồi phải không nhỉ, hạng mục quan trọng thế này cần một người đồng chí có kinh nghiệm để phụ trách, hơn nữa, vấn đề công việc của cậu ấy tỉnh dự định sắp xếp lại.”

Câu này của Kiều Chấn Lương đã gạt phắt những suy nghĩ của Lý Trường Vũ, sự việc đã hết sức rõ ràng, công tác điều động Trương Dương đến Đông Giang chính là ý của Kiều Chấn Lương, Lý Trường Vũ hiểu rằng lần này thật sự không thể thay đổi được gì nữa, việc này không phải là điều y có thể thay đổi.

Hạ Bá Đạt đứng nghe ở một bên, trong lòng cảm thấy hả hê, Trương Dương là một con dao sắc bén trong tay Lý Trường Vũ, nếu không xét đến tính tình nóng nảy và kinh nghiệm chính trị của tên này, thì về công việc, tên này thật sự là một cán bộ trẻ có tài, loại người này rất thích hợp dùng để sáng tạo thứ mới, Kiều Chấn Lương điều động hắn đến Đông Giang liệu có phải có mục đích gì khác không, y không biết, nhưng có một điểm y có thể khẳng định rằng, Kiều Chấn Lương nhất định đã nhìn ra tố chất của Trương Dương, sự phát triển của Đông Giang mấy năm đây thật sự không như ý muốn, thành phố lớn nhất, trung tâm của Bình Hải này, giờ đây tổng sản lượng nông nghiệp và công nghiệp đã tụt xuống mức thứ ba toàn tỉnh Bình Hải, điều này làm cho Đông Giang không còn biết giấu mặt vào đâu, thời gian gần đây, việc ô nhiễm vườn công nghiệp quốc tế làm cho chính phủ thành phố Đông Giang càng cảm thấy xấu mặt, vì vậy tầng lớp lãnh đạo Đông Giang cũng quyết định phải thay đổi hoàn toàn, họ cùng với việc chỉnh đốn khu vườn công nghiệp quốc tế, cũng đang trù bị một sự thay đổi về công nghiệp, chỉ là không ngờ sự việc này vừa bắt đầu đã gặp khó khăn, Nam Tích đã giành mất công ty Desonic, nguyện vọng muốn trở thành một thành phố bạn của Newyork cũng đã tiêu tan, Nam Tích thật sự đã chiếm được cái lợi rất lớn.

Điều này cũng làm cho mối quan hệ giữa hai thành phố Nam Tích và Đông Giang trở nên xa cách, Trương Dương chính là tác giả bắt đầu của vụ việc này, Lương Thiên Chính muốn đào Trương Dương qua đó, ở một mức độ nhất định mà nói, có ý báo thù. Hạ Bá Đạt khá hiểu về con người Lương Thiên Chính, hoàn cảnh của Lương Thiên Chính chẳng tốt gì hơn so với y, vốn dĩ Lương Thiên Chính là người có khả năng lớn nhất trở thành phó thị trưởng, nhưng giờ đây sự xuất hiện của Tiêu Nãi Vượng làm cho hi vọng của Lương Thiên Chính đã tan thành mây khói.

…………………………………………�� �…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi