Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lưu Bảo Toàn là thủ hạ cũ của Phương Trí Đạt, trước nay có quan hệ rất tốt với y, lần này để y làm chủ nhiệm quản ủy hội của khu đô thị mới, Phương Trí Đạt rõ ràng là cất nhắc y, y cũng có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lưu Bảo Toàn, Lưu Bảo Toàn bây giờ giống như nằm trên giường có gai, và rõ ràng cái gai đó chính là Trương Dương.

Phương Trí Đạt nói: “Tiểu Lưu à, cần phải giỏi việc phát hiện ra sở trường của người khác, công việc vừa mới bắt đầu, nhất định không được nảy sinh tâm lí chống đối, phải duy trì hoàn cảnh công tác đoàn kết hữu hảo, điều này rất quan trọng.”

Lưu Bảo Toàn biết chuyện này đã định, không phải là việc y có thể thay đổi được, liền buồn bã nói: “Thị trưởng Phương, tôi hiểu rồi.”

Phương Trí Đạt nói: “Cố gắng làm tốt đi, việc quan trọng nhất là phải tạo ra được thành tích. Chỉ có thành tích mới chứng mình được năng lực bản thân.”

……………………………………

Trương Dương chở Tần Thanh và Thường Hải Tâm đến trưởng tiểu học Thanh Long Đàm, một tuần không đến, sự thay đổi của nơi đây làm cho Trương Dương dường như không tin được vào mắt mình, một con đường đủ cho bốn luồng xe đã thông thẳng tới con đường hương trấn bên cạnh đang được tu sửa, bên trên phủ cỏ, Trương Dương dừng xe ở xa xa, Tần Thanh và Thường Hải Tâm xuống xe, nhìn về phía con đường trước mặt, Tần Thanh nói: “Hiệu suất rất cao.”

Trương Dương hỏi công nhân đang tu sửa bên đường, biết được con đường này đã có thể đi, nhưng không thể đi xe, ba người bọn họ đi về phía trường học, có mười mười nông phu đang trồng cây hai bên đường, cây đều mới được di chuyển từ nơi khác đến, tuy không phải là cây quý giá gì, nhưng đều là những cây lâu năm, cửa lớn cũng đã được xây lại, đã được sơn lên một lớp dầu màu bạc, trong không khí bao phủ đầy mùi sơn tươi mới, bên ngoài tường chỗ bị vỡ đã được sửa lại, mấy nông phu đang quét sơn lên tường.

Bước vào trong sân, thấy chỗ sân sát tòa nhà đã được lát đá hoa, nhưng nơi khác thì được che bằng cỏ, bên trong và bên ngoài tòa nhà dạy học cũng đã được hoàn thành, chủ nhiệm trấn Thanh Long Lý Dĩnh cũng ở chỗ đó. Thấy Trương Dương tới, cô ta có chút ngạc nhiên, vì Trương Dương chưa hề thông báo trước cho phía trân Thanh Long. Cô cười đón tiếp, chào hỏi nói: “Cục trưởng Trương, anh đến rồi.”

Trương Dương mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Lý, vị này là bí thư Tần ở Đảng Công ủy khu đô thị mới. Vị này là chủ nhiệm văn phòng Thường.”

Lý Dĩnh giờ mới biến người đến đều là cán bộ, không ngờ hai đại mĩ nữ trước mắt lại đều là quan lớn, trong mắt cô ấy Trương Dương đã là một đại quan đáng nể rồi, càng chưa cần nói đến bị đại cán bộ cấp phó sở Tần Thanh này. Cô có chút căng thẳng nói: “Tôi đi thống báo cho bí thư Hoàng.”

Trương Dương cười nói: “Không cần, hôm nay chúng tôi tới đây là để xem qua một chút, lập tức sẽ tới nơi khác.”

Lý Dĩnh giới thiệu: “Trương cục, ngày thứ hai sau khi anh đi chúng tôi đã bắt đầu liên hệ thi công rồi, vì hai ngày trước mưa, cho nên làm gián đoạn công trình, ước tính còn cần phải ba ngày nữa mới có thể hoàn toàn chính lí xong.”

Tần Thanh tỏ ra rất hài lòng với môi trường ở đây, mỉm cười nói: “Trương Dương, nơi này không tồi, trở về anh bảo phía trấn Thanh Long báo cáo chi tiết tiêu phí của công trình, chúng ta không thể để địa phương bỏ tiền.”

Trương Dương gật gật đầu, Lỹ Dĩnh nói: “Bí thư Hoàng chúng tôi nói rồi, công tác tu sửa ở đây là do trấn chúng tôi đảm nhiệm chi trả, để bày tỏ sự ủng hộ đối với khu đô thị mới.”

Tần Thanh cười nói: “Như thế sao được? Trấn phụ trách chính là dân chúng trong trấn phụ trách, một đồng là một đồng, mỗi một đồng tiền đều phải bỏ ra một cách chính xác.” Cô ấy đủ hiểu tâm lý của quan viên địa phương, bọn họ chủ yếu là muốn thể hiện một chút trước mặt lãnh đạo.

Dưới sự dẫn dắt của Lý Dĩnh, bọn họ đi vòng quanh xem một vòng, Tần Thanh nói với Thường Hải Tâm: “Trở về phải gọi điện thoại cho La cục của cục tổng hợp quản lý trước, bảo ông ta đến xem một chút, trong vòng một tuần phải sắp xếp hết tất cả đồ dùng văn phòng thiết yếu đến đúng vị trí, chúng ta phải nhanh chóng tranh thủ cuối tháng nayf chuyển đến phòng làm việc.

Thường Hải Tâm đã ghi nhớ.

Bọn họ không ở lại nơi này lâu lắm, khi rời khỏi trường tiểu học, Tần Thanh nói với Trương Dương: “Không tồi.”

Trương Dương nói: “Anh muốn thu hút một vài cán bộ của trấn Thanh Long đến, với hình thức cố vấn.”

Tần Thanh nói: “Rất tốt, kiến thiết đô thị mới cần phải dựa vào sự giúp đỡ của cán bộ địa phương, bọn họ là những người hiểu tình hình nơi đây nhất, bọn họ sẽ có cánh giúp chúng ta càng hiểu và liên kết hơn với dân chúng ở đây.”

Trương Dương nói: “Anh cảm thấy nên để cho bí thư đảng ủy trấn Hoàng Thế Nhân gia nhập vào bộ chỉ huy kiến thiết của chúng ta.”

Tần Thanh cười nói: “Anh có phải là đã có được lợi lộc gì từ người ta không mà cứ cố gắng nói tốt cho người ta vậy?”

Trương Dương chỉ tay về phía trường tiểu học phía sau nói: “Ý.”

Tần Thanh không nói gì, bước lên bờ đê của đập chứa nước Thanh Long Đàm, nhìn dòng nước cuồn cuộn trước mắt, hướng mặt lên đón gió thu, cảm thấy tinh thần sảng khoái. Nghĩ đến tương lai không xa, mảnh đất này sẽ mọc lên một thành phố hiện đại hóa, một trung tân kinh tế chính trị của tỉnh Bình Hải, trong lòng Tần Thanh bất giác cảm thấy xúc động, sự nghiệp của cô ấy trong mấy năm tới sẽ được phát triển ở đây.

Một chiếc ô tô phi nhanh tới, dừng phía dưới đập, bí thư trấn Thanh Long Hoàng Thế Nhân vội vàng bước xuống xe, đi phía sau còn có chủ nhiệm văn phòng đảng chính Chu Tuấn Phong, Hoàng Thế Nhân vừa nhìn thấy Trương Dương đứng trên đê, y liền chạy thẳng tới, khi họ tới được chỗ Trương Dương thì mặt đã đầy mồ hôi, y ngoác miệng cười nói: “Cục trưởng Trương! Các anh đến sao không thông báo với tôi một tiếng?”

Trương Dương cười cười, nhất định là Lý Dĩnh đã thông báo tin tức bọn họ đến với lãnh đạo trấn, Trương Dương liền giới thiệu Tần Thanh cho bọn họ.

Hoàng Thế Nhân cười rất kích động nói: “Xin chào bí thư Tần! Tôi là Hoàng Thế Nhân bí thư đảng ủy trấn Thanh Long.” Đối diện với vị nữ lãnh đạo này, Hoàng Thế Nhân không hề thất lễ mà đưa tay ra bắt tay.

Tần Thanh mỉm cười, chủ động bắt tay với y: “Xin chào, cảm ơn trấn Thanh Long các anh đã ủng hộ công tác của chúng tôi.”

Hoàng Thế Nhân kích động nói: “Việc nên làm, nên làm, ủng hộ công tác của khu đô thị mới là trách nhiệm chúng tôi nên làm.”

Tần Thanh lập tức thể hiện thái độ nói: “Đồng chí Thế Nhân, tôi muốn mời anh gia nhập đội ngũ lãnh đạo của bộ chỉ huy khu đô thị mới chúng tôi, anh thấy thế nào?”

Hoàng Thế Nhân liếc nhìn Trương Dương, không che giấu nổi sự cảm kích đối với hắn, việc này đối với Hoàng Thế Nhân mà nói không chỉ là một vinh dự cực lớn mà còn là một cơ hội thăng tiến, Trương Dương quả là có tài, Hoàng Thế Nhân cảm kích vạn phần nói: “Bí thư Tần, tôi đồng ý, tôi nguyện dốc hết sức lực cho công cuộc xây dựng khu đô thị mới.”

Tần Thanh gật gật đầu, nói với Thường Hải Tâm: “Tiểu Thường, sau này những hội nghị quan trọng của bộ chỉ huy nhớ phải thông báo cho đồng chí Thế Nhân đến tham dự nhé.” Tần Thanh tuy là đàn bà nhưng phong cách hành sự của cô ấy rất dứt khoát nhanh nhẹn, chưa từng chậm trễ, việc thu nhận Hoàng Thế Nhân vào tầng lớp lãnh đạo của bộ chỉ huy không chỉ vì sự tiến cử của Trương Dương mà còn là vì trong quá trình xây dựng khu đô thị mới cần phải có một cán bộ thân thuộc địa phương để đưa ra kế hoạch chính sách phù hợp với bản địa.

Trong mắt các cán bộ khác của trấn Thanh Long, lần này Hoàng Thế Nhân đúng là cá vượt long môn, khu đô thị mới đối với bọn họ mà nói đều là một cơ hội, ai cũng biết cùng với sự khởi đầu của đô thị mới, ¼ đất của trấn Thanh Long đều sẽ được trưng dụng, cũng có nghĩa nó ẩn chứa một cơ hội cực đại, ai có thể nắm được cơ hội này thì có thể một bước lên trời, đương nhiên mọi người đều rất rõ người có hi vọng nhất chính là Hoàng Thế Nhân, thực tế chứng minh quả nhiên là như vậy, mà cơ hội của y lại được bắt đầu từ sự quen biết với Trương Dương, Hoàng Thế Nhân cũng rất biết làm việc, nội trong một tuần đã có thể cải tạo mới lại trường tiểu học Thanh Long Đàm, không cần phải hỏi, từ sự khởi đầu hôm nay, y sẽ còn bán sức để thể hiện hơn nữa.

Phương thức thể hiện sự cảm ơn của cán bộ hương trấn cũng tương đối trực tiếp, thiếu sáng tạo, Hoàng Thế Nhân nói: “Bí thư Tần, cục trưởng Trương, buổi trưa ở đây ăn cơm nhé.”

Tần Thanh cười nói: “Không được rồi, giờ còn chưa tới 10 giờ, chúng tôi còn phải đến chỗ khác nữa, các anh không cần phải đi cùng đâu, cứ làm việc của mình đi.”

Hoàng Thế Nhân gật gật đầu.

Trương Dương vẫy vẫy tay gọi y, Hoàng Thế Nhân đến bên hắn, mặt mày tươi cười nói: “Cục trưởng Trương, có gì dặn dò vậy?”

Trương Dương nói: “Chúng tôi vừa nhìn thấy ở xung quanh đập nước Thanh Long Đàm có mấy quán cơm, tất cả các ống thải đều chảy vào trong Thanh Long Đàm, đã gây ra ô nhiễm lớn đối với nước trong hồ, những quán cơm này phải đóng cửa hết.” Thực ra hôm đó y ăn cơm ở quán ăn Lão Long Đàm đã ghi nhớ chuyện này, Trương đại quan nhân chú ý nhất chính là ảo vệ môi trường, không thể nhìn người khác phá hoại môi trường.

Hoàng Thế Nhân nói: “Trương cục, việc này cứ giao cho tôi, nội trong một tuần tôi sẽ thanh lý sạch tất cả những nhà hàng nào không hợp tiêu chuẩn xung quanh đập nước.”

Cả một buổi trưa, Tần Thanh bảo Trương Dương lái xe chạy một vòng tất cả các nơi thuộc phạm vi quy hoạch của khu đô thị mới. cuối cùng dừng xe tại nơi xây dựng phòng an trí trong kế hoạch, ở đây cách trấn Thanh Long rất gần, Tần Thanh lấy ra bản đồ quy hoạch nghiên cứu một lát, nói với Trương Dương: “Anh đã liên hệ được với Thương Lăng Phong chưa?”

Trương Dương nói: “Cậu ta đi Bắc Hải giải khuây rồi, anh không nhắc đến công việc”

Tần Thanh nói: “một khi chúng ta bắt đầu vào công cuộc kiến thiết, thì sẽ đối mặt với tình trạng thiếu nhân lực nghiêm trọng, trong thành phố đã điều đến không ít người, nhưng qua mấy ngày vừa rồi, em phát hiện ra đa phần đều không thích hợp.”

Thường Hải Tâm nói: “Rất nhiều người đều thông qua quan hệ để vào, một chút kinh nghiệm thực tế cũng không có, chỉ muốn chen vào để kiếm chác.”

Trương Dương nói: “Anh định đưa mấy người trước đây cùng làm với anh đến đây, Chu Sơn Hổ đến lái xe cho em, Lương Đông Bình làm công tác tuyên truyền cũng khá tốt, còn về Cao Liêm Minh thì cậu ta chủ động muốn đến làm cố vấn pháp luật, cha cậu ta là sở trưởng tỉnh, trói cậu ta vào con thuyền này chỉ có lợi.”

Tần Thanh cười nói: “Cao Liêm Minh nếu như biết anh có ý đồ này thì đảm bảo sẽ bị anh chọc tức chết.”

Trương Dương nói: “Tên tiểu tử này là cái tên buồn chán vô vị, trừ anh ra chắc không có ai chịu thu nhận cậu ta chứ.”

Tần Thanh nói: “Người ta dù sao cũng đã lấy băng cao học luật sư Mỹ mà.”

Trương Dương cười nói: “Phó Trường Chinh chắc chắn sẽ đến, cậu ta đã đi theo anh nhiều năm rồi, thói quen làm việc của anh cậu ta biết rất rõ, không có cậu ta bên cạnh làm mấy việc linh tinh anh cũng không quen lắm.”

Tần Thanh gật đầu nói: “Cứ làm theo anh nói đi, quan trọng là Thường Lăng Phong, nhất định phải mời anh ấy về.”

Thường Tâm Lăng nhân lúc bọn họ nói chuyện, một mình đi hái hoa cúc dại ở bãi cỏ trước mặt, bình thường ở quen trong thành phố, giờ ra ngoại ô thư giãn một chút.

Tần Thanh nhỏ tiếng hỏi Trương Dương: “Có một chuyện em luôn không hiểu, sao thành phố đột nhiên lại ra quyết định để anh đảm nhận chức phó chủ nhiệm quản ủy hội? có phải anh lại làm chuyện gì rồi không?”

Trương Dương cười lớn, rồi nhỏ giọng nói chuyện trùng hợp gặp Lương Thiên Chính, Tần Thanh nghe xong cũng không nhịn được mà cười lên, cô ấy chỉ Trương Dương nói: “Anh nhé, thật là chuyện gì cũng có thể làm được, chỉ sợ bí thư Lương sẽ hận đến ngứa răng vì chuyện này thôi.”

Trương Dương nói: “Không đâu, người lớn đại lượng, sao có thể để bụng một người tầm thường như anh chứ.”

Tần Thanh nói: “Theo như em biết bí thư Lương chưa từng hỏi về việc bổ nhiệm cán bộ của khu đô thị mới, đều là do thị trưởng Phương phụ trách.”

Trương Dương nhăn mặt, cũng chính là nói việc để mình đảm nhận chức cục trưởng cực sự nghiệp xã hội đều là ý của Phương Tri Đạt? tên này chẳng phải là vì chuyện của hai đứa cháu ngoại mà báo thù mình sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi