Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đại Bôn suy nghĩ một chút nói: "Lý Thành này bình thường hay đi tới sàn nhảy của Sa Ngư Vương (cá mập) dạo chơi, cụ thể làm gì tôi không rõ ràng lắm, có điều là hắn kiếm tiền rất dễ, làm bảo kê thì hẳn là sẽ không kiếm được nhanh như vậy." Hắn hạ giọng nói: "Tôi nghe nói hắn chào hàng trắng ở chỗ đó!"

Trương Dương nói: "Cậu là nói tên Đầu Cá Mập kia biết?"

Đại Bôn cười cười nói: "Tôi cái gì cũng chưa từng nói.

Trương Dương phát hiện ra cái loại nghĩa khí giang hồ chỉ tồn tại trên điện ảnh TV cùng trong tiểu thuyết trong hiện thực loại nhân vật giang hồ giống như Đại Bôn này thường thường làm xằng làm bậy, thường vi phạm pháp lệnh, căn bản không có một cái tiêu chuẩn đạo đức chính xác nào, người như thế làm sao ngươi lại trông cậy vào hắn đi nói nghĩa khí chứ?

Tay của Đầu Cá Mập Dương Kính Tùng chưa lành hẳn, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho hắn kiếm tiền, sàn nhảy Cá Mập của hắn buôn bán không tồi, mỗi đêm sau tám giờ đều là kín người hết chỗ.

Lúc Đầu Cá Mập không có việc gì thì thích một mình ngồi ở trên lầu hai, từ góc này hắn có thể thấy rõ toàn cảnh của sân nhảy, từ chỗ cao xem tiếp nữa, có thể làm cho hắn sản sinh ra cảm giác quân lâm thiên hạ, hắn thích xem phim hắc bang, mong muốn có một ngày mình có thể trở thành đại ca hắc đạo quát tháo một phương, đương nhiên hắn cũng rõ ràng chế độ trong nước là không cho phép người như thế tồn tại, Đầu Cá Mập nâng lên một chén hồng tửu, đầu của hắn theo tiết tấu âm nhạc kịch liệt mà lắc lư, đôi con ngươi nhìn về phía cô nàng dẫn đầu vũ động điên cuồng giữa sân khấu nhỏ ở trên sàn nhảy, môi sùng sục nuốt rượu, ánh mắt càng trở nên phát ra vẻ dâm tà.

Lúc này hắn thấy một người đi hướn về phía hắn, Trương Dương từ xa xa liền thấy được Đầu Cá Mập liền hướng hắn cười cười, lộ ra một hàm răng chỉnh tề mà trắng toát.

Tại dưới ngọn đèn của phòng khiêu vũ, hàm răng của Trương Dương có vẻ trắng ghê người, Đầu Cá Mập giống như thấy được một con quái vật ăn tươi nuốt sống, hắn lại có thể buông hồng tửu, xoay người đã đi.

Không đợi hắn rời khỏi, Trương Dương liền đuổi theo, vỗ đầu vai hắn: "Anh chạy cái gì?"

Đầu Cá Mập xoay người: "Không chạy, đây là chỗ của tôi!"

Vài tên đàn ông xung quanh đã hướng bên này chạy qua.

Trương đại quan nhân nheo lại con mắt, nhìn mấy người xung quanh một chút: "Làm gì? Đều cút sang một bên cho ta!"

Đầu Cá Mập từ đáy lòng cực hận Trương Dương, nhưng mà lúc thật sự đối mặt với Trương Dương, hắn lại cảm thấy sợ.

Trong lòng Đầu Cá Mập yên lặng nhắc nhở mình, nơi này là sân nhà của mình! Hắn vận đủ dũng khí cùng Trương Dương nhìn nhau nói: "Anh tìm tôi làm gì?"

Trương Dương nói: "Hỏi thăm một người!"

Đầu Cá Mập lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Dương nói: "Anh hẳn là biết Lý Thành đi, tên tóc dài thắt đuôi ngựa kia!"

Đầu Cá Mập nói: "Không nhận ra, cũng chưa từng nghe nói qua!"

Trương Dương cười nói: "Anh ngẫm lại cho tốt, đừng nóng vội trả lời, nghe nói hắn bình thường hay chơi tại sàn nhảy của anh. "

"Ai con mẹ nó nói bậy thế? Để cho tôi biết tôi sẽ đánh chết hắn!" Bộ dạng của Đầu Cá Mập tương đối kiêu ngạo. Trương Dương nói: "Đầu Cá Mập, anh còn không hiểu tính tình của tôi sao?"

Đầu Cá Mập ngẩng cao đầu: "Anh hãy xem rõ ràng nơi này là địa phương nào, tôi nói cho anh biết, đừng cho rằng mình là một cán bộ nhỏ liền diễu võ dương oai, tôi không phạm pháp, anh cũng không phải cảnh sát, tôi không có nghĩa vụ trả lời vấn đề của anh, không biết là không biết "

Trương Dương vẫn là bộ dáng tươi cười không đổi: "Nhưng tôi nghe nói là anh biết!"

Đầu Cá Mập nói: "Biết thì sao? Biết tôi cũng không nói cho anh!" Làm trò trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, hắn không thể biểu hiện ra quá yếu mềm, không thì sau này làm sao còn lăn lộn trên đường được.

Trương Dương ha hả cười một tiếng: "Miệng rất cứng, đáng tiếc đầu khớp xương của anh hình như không cứng được như thế." Vừa dứt lời, hắn giơ một cái liền bắt được cánh tay bị thương của Đầu Cá Mập, hướng trong lòng vặn một cái, Đầu Cá Mập gãy xương chưa lành, nào dám cố sức, kêu thảm hướng về trong lòng hắn phóng đi, Trương Dương làm động tác đánh ngã, đem toàn bộ thân thể to lớn của Đầu Cá Mập đảo ngược lại, Đầu Cá Mập kêu thảm một tiếng, đầu trồng cây chuối liền hướng về phía giữa sân nhảy. Từ vị trí của hắn đến mặt đất chí ít có độ cao bảy mét, nếu như bị quẳng xuống đi, chỉ sợ đầu cũng muốn đâm đến trong bụng.

Mấy người của Đầu Cá Mập cũng thấy được tình cảnh trước mắt, cả đám ở bên cạnh gào to gọi nhỏ, nhưng mà ai cũng không dám về phía trước, rất sợ chọc giận Trương Dương, buông ra thì Đầu Cá Mập liền xong.

Đầu Cá Mập sợ đến hồn phi phách tán, kêu thảm thiết nói: "Anh buông, buông ra!"

Trương Dương giơ tay tóm lấy chân của hắn, thể trọng gần 100 cân của Đầu Cá Mập đều tại trong lòng bàn tay của hắn, Trương Dương nói: "Bây giờ nói lại với tôi, Lý Thành ở nơi nào?"

Tuy rằng phía trên náo nhiệt, nhưng mà đa số mọi người đều chìm đắm trong tiếng âm nhạc tràn ngập tiết tấu của sàn nhảy, không ai nhận ra biến hóa ở phía trên.

Đầu Cá Mập kêu thảm thiết nói: "Hắn mới vừa... vừa rồi còn ở dưới lầu... Hình như là... Phía Đông Bắc... Hắn ở nơi đó..." Trương Dương đưa mắt nhìn lại, đã thấy trong sàn nhảy dưới lầu, một gã thanh niên đang chạy về phía lối ra, gã có tóc dài tết thành đuôi ngựa, Trương Dương cố sức lôi kéo, đem Đầu Cá Mập tha lên, một tay đẩy ngã hắn xuống đất, sau đó bay lên không nhảy xuống từ tầng hai tầng.

Tên thanh niên kia thất kinh hướng cửa ra bỏ chạy, trên đường đụng vào mấy người, Trương Dương vững vàng rơi trên mặt đất, g2耀n dữ hét: "Mày đứng lại đó cho tao!"

Sau khi tên thanh niên tóc dài kia chạy ra khỏi sàn nhảy, phát ra lực chạy gấp lên, tốc dộ chạy trốn của gã cũng không chậm, rất nhanh sẽ qua hai con phố, gã xoay người nhìn xem Trương Dương có đuổi theo hay không, lại phát hiện Trương Dương cách mình còn không tới mười mét, gã sợ đến mức tiếp tục chạy trốn.

Trương đại quan nhân nắm lấy thùng rác ở bên đường, nhắm vào phía sau lưng của thằng nhãi này dùng sức ném đi ra ngoài, thùng rác nện ở phía sau lưng tên kia, gã mất đi thăng bằng, ùm một tiếng té lăn trên đất, thân thể bởi quán tính mà lăn ra ngoài hai thước xa. Không đợi gã đứng lên, Trương Dương đã đuổi theo, bắt được áo của gã, nâng gã lên như diều hâu bắt con gà con, hung hăng ném gã vào một thùng rác khác trên đường, gã thanh niên kia cùng thùng rác cùng nhau lộn một vòng trên mặt đất, kêu thảm thiết nói: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi..."

Trương Dương chậm rãi đi qua, một cước đá vào bụng của gãn, đem thằng nhãi này đá bay lên, sau đó lại hạ xuống, nương theo ánh đèn đường nhìn một chút mặt của gã một chút, sau đó vững tin chính là Lý Thành dùng dao đâm Chu Sơn Hổ bị thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi