Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan nhân cười cười ngượng ngùng, những lời này của Kiều lão có thể nói là một dao thấy máu, không chút lưu tình đâm xuyên câu nói dối của hắn, Trương Dương da mặt cũng đủ dày: "Cái đó, vốn là mang tới cho bí thư Kiều nếm thử, nhưng Kiều lão cũng ở đây, khẳng định ngài phải thử trước, ngài mới là người đứng đầu Kiều gia mà!"

Rất ít người dám ở trước mặt Kiều lão nói như vậy, cũng chính là bởi vì vậy nên Kiều lão thấy Trương Dương rất thú vị. ông ta chỉ chỉ vào khối linh bích thạch nói: "Cậu thấy tảng đá này thế nào?"

Trương Dương ghé lên trước nhìn nhìn, tảng đá thoạt nhìn cực kỳ giống một lão tăng đang ngồi thiền, Trương Dương nói: "Hòa thượng!"

Kiều lão nói: "Nhãn lực không tồi, thiên nhiên tọa phật!" Ông ta dùng ngón tay gõ gõ lên tảng đá, phát ra tiếng thùng thùng, Trương Dương ít nhiều cũng hiểu chút tri thức về đá, biết rằng đây là khánh thạch, âm sắc thanh thúy, dư âm kéo dài, có thể dùng để chế tác nhạc cụ gõ.

Kiều Bằng Cử nói: "Mấy ngày hôm trước tôi lái xe qua Linh Bích, nhìn thấy tảng đá này, phí một phen miệng lưỡi mới xin được người ta chuyển nhượng cho tôi."

Kiều lão nói: "Nhiều tiền lắm à?"

Kiều Bằng Cử nói: "Giá tiền không cao đâu ông!"

Kiều lão không hỏi tiếp, ánh mắt lại chiếu vào tảng đá đó.

Trương Dương biết Kiều lão yêu đá thành si, cho nên không làm phiền ông ta tiếp tục thưởng thức, cùng Kiều Bằng Cử vào trong vườn, Trương Dương nói: "Bí thư Kiều đâu rồi?"

Kiều Bằng Cử nói: "Sáng sớm theo mẹ và em gái đi dâng hương rồi."

Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều cũng dâng hương à?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Ông ấy không dâng hương, mà là chỉ đi cùng mẹ tôi, thuận tiện giải sầu thôi."

Trương Dương nói: "Anh về từ khi nào vậy?"

Kiều Bằng Cử nói: "Ngày hôm qua, gần đây sinh ý phía Hải Nam bận rộn lắm, không phải lão gia tử cứ đòi gặp tôi thì tôi thật sự cũng không có thời gian mà về.

"Làm ăn thế nào?"

Kiều Bằng Cử cười nói: "Vẫn ổn, coi như là vượt qua được thời gian sóng gió, có điều chắc thị trường năm sau sẽ có biến, trước khi Hongkong trở về phải rút hết tài chính, chờ tình hình ổn định rồi tính sau."

Trương Dương nói: "Rút tiền về thì đầu tư vào khu nội thành mới đi, gần đây tôi đang bận rộn lôi kéo đầu tư đây."

Kiều Bằng Cử cười cười lắc đầu: "Đừng hòng, nếu lúc trước tôi có thể làm lớn một trận ở Bình Hải, tôi việc gì phải đi xa xứ? Vị lão gia tử của tôi đối với bất kỳ ai cũng đều là hòa ái dễ gần, chỉ độc có với tôi là nghiêm khắc, ông ấy sợ tôi ở Đông Giang thì sẽ chiếm tiện nghi của ông ấy, sợ người khác nói ra nói vào, tôi nếu đầu tư vào khu nội thành mới, khẳng định sẽ bị ông ấy đá ra khỏi nhà.

Trương Dương bật cười ha ha, Kiều Chấn Lương làm như vậy là để tránh tị hiềm, có điều cũng không đến mức như vậy, nếu y muốn tránh tị hiềm, thì sẽ không bảo Kiều Mộng Viện đầu tư vào Nam Tích, vì sao Kiều Chấn Lương đối đãi với con trai và con gái lại hoàn toàn bất đồng như vậy? Xem ra chắc là Kiều Bằng Cử làm việc không thật thà.

Trương Dương nói: "Anh Kiều, nói thật, lần này phải giúp tôi với, tổng ngạch đầu tư năm nay của nội thành mới là sáu tỷ, nhưng có tới bốn tỷ phải dựa vào chiêu thương để thực hiện, tôi dù sao cũng là quan viên chính phủ, trên sinh ý tôi không quen, giúp tôi giới thiệu một số bằng hữu tới đây đầu tư đi."

Kiều Bằng Cử nói: "Chuyện này anh đừng tìm tôi, quen nhiều người cũng vô dụng, mấu chốt là phải quen người thực sự có thực lực, anh không phải rất quen với Hà Trường An và Tra Tấn Bắc ư? Tìm được hai người họ thì việc gì cũng giải quyết được hết, đừng nói là bốn tỷ, cho dù là bốn mươi tỷ bọn họ cũng có biện pháp kiếm giúp anh."

Khi Hai người đang nói chuyện, vợ chồng Kiều Chấn Lương và Kiều Mộng Viện cùng nhau trở về, Trương Dương đi ra chào hai vợ chồng Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương cười ha ha gật đầu nói: "Tới sớm thế!"

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều triệu hồi, không dám chậm trễ!"

Mạnh Truyền Mĩ sau khi chào hỏi Trương Dương liền rời đi, Trương Dương cảm thấy bà ta gần đây càng lúc càng mờ nhạt với nhân tình, xem ra học Phật học tới cảnh giới nhất định đều sẽ như vậy.

Kiều Chấn Lương bảo Trương Dương ở lại ăn cơm rồi vào nhà nói chuyện với cha mình.

Trương Dương hàn huyên vài câu với anh em Kiều Bằng Cử, đề tài tất nhiên là về xây dựng nội thành mới.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Không phải nói anh chủ quản cục sự nghiệp xã hội sao? Sao vòng một vòng lại về chiêu thương."

Trương Dương thở dài: "Đành chịu thôi, năng lực cá nhân quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt gì, hiện tại lãnh đạo ai nấy đều đè gánh nặng lên người tôi."

Kiều Mộng Viện thì không tin, cô ta nói khẽ: "Hai ngày trước có phải anh tìm bí thư Lương đòi lên chức hay không?"

Trương Dương ngây ra một thoáng, lập tức minh bạch, khẳng định là Kiều Chấn Lương nói, ngày đó hắn lợi dụng Kiều Chấn Lương đòi Lương Thiên Chính chức phó chủ nhiệm hội quản ủy nội thành mới, vốn cho rằng mình có thể làm một cách thần không biết quỷ không hay, nhưng vẫn không thể giấu diếm được Kiều Chấn Lương, ngày đó Kiều Chấn Lương chỉ nói mấy câu rồi vội vàng rời đi, không ngờ vẫn bị y nhìn thấu tâm tư, Trương đại quan nhân không khỏi cảm thán, cao thủ chính là cao thủ, đùa bỡn tâm kế trước mặt cao thủ chính trị như Kiều Chấn Lương, căn bản chính là múa búa trước cửa Lỗ Ban. Trương Dương nói: "Trong lòng cô tôi chẳng lẽ chính là một tên quan mê ư?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Cũng gần như thế!"

Trương Dương nói: "Có hứng thú đầu tư nội thành mới hay không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi nào có nhiều tài chính không dùng đến như vậy, hiện tại tất cả tiền đều bỏ vào Nam Tích rồi, Hối Thông năm nay còn lắp một dây chuyền sản xuất mới, tôi không có tinh lực chiếu cố tới cái khác." Kiều Mộng Viện đề nghị: "Muốn giành được một khoản đầu tư lớn, tốt nhất vẫn là đi ra ngoài, đừng cứ mãi nhìn chằm chằm vào khối đất Bình Hải này, quy hoạch nội thành mới tôi cũng xem qua rồi, rất hấp dẫn người ta, tôi trước mắt không có tài chính nhàn tản, nếu thật sự có tiền tôi cũng vui vẻ nắm chắc cơ hội này."

Kiều Mộng Viện trước mắt không có bao nhiêu tài chính dư thừa chỉ là một nguyên nhân trong số đó, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn là, thân phận của cô ta bày ra đó, cô ta là con gái của bí thư tỉnh ủy, Đông Giang là tỉnh lị của Bình Hải, nếu cô ta đầu tư ở Đông Giang, khẳng định sẽ dấn tới không ít thị phi, cô ta không muốn mang tới phiền phức cho cha mình.

Sau bữa cơm trưa, Kiều lão đặc biệt gọi Trương Dương vào trong phòng, thỉnh giáo mấy vấn đề dưỡng sinh, Trương Dương lại giúp ông ta kiểm tra thân thể một chút, phát hiện trạng thái thân thể của Kiều lão rất tốt.

Nói chuyện mới biết, Kiều lão lần này đến Đông Giang chỉ là tiện đường ghé qua, trước đó ông ta tới Quảng Đông chơi một tháng, trên đường trở lại kinh thành vừa hay qua Đông Giang thăm người thân. Kiều lão nói: "Trương Dương à, y thuật của cậu đã thần kỳ như vậy, hay là, cậu xem giúp tôi xem tôi còn bao nhiêu thời gian nữa." Trương Dương không ngờ Kiều lão đột nhiên nhắc tới vấn đề này, hắn cười nói: "Kiều lão, tôi học y chứ không phải là học tướng số, vấn đề của ngài tôi thật sự không trả lời được."

Kiều lão bật cười ha ha, ông ta cảm thán nói: "Không ai có thể vĩnh sinh bất tử, đến cái tuổi của tôi rồi, nhìn cái gì cũng rất nhạt, Trương Dương, theo tôi tới kinh thành một chuyến đi."

Trương Dương hơi ngẩn ra, không biết Kiều lão bảo mình tới kinh thành có chuyện gì, đối với hắn mà nói, yêu cầu của Kiều lão là không thể cự tuyệt, huống chi Kiều lão từng nhiều lần giúp hắn, hắn thiếu lão gia tử một món nhân tình. Trương Dương nói: "Kiều lão có thể tiết lộ nhiệm vụ lên kinh lần này của tôi không?"

Kiều lão nói: "Tôi có một vị lão hữu, bệnh tình rất nặng, đã mời rất nhiều bác sĩ tới chẩn trì, đáng tiếc không có hiệu quả gì, tôi nghĩ cậu chắc có thể giúp ông ta."

Trương Dương gật đầu, Kiều lão nếu đã mở miệng, hắn đương nhiên phải đáp ứng, chỉ không biết vị lão bằng hữu này của Kiều lão là ai mà được Kiều lão coi trọng như vậy.

Kiều lão buổi trưa theo lệ đi nghỉ trưa, Trương Dương hàn huyên trong chốc lát với ông ta rồi cáo từ đi ra, không dám làm phiền ông ta nghỉ ngơi, xuống tới dưới lầu, nhìn thấy cha con Kiều Chấn Lương đang chơi cờ, đến gần mới thấy, hai người đã đi được năm nước, bại cục của Kiều Mộng Viện đã định, cô ta vươn tay ra làm loạn bàn cờ: "Không chơi nữa, cha, cha lúc nào cũng khi dễ con!"

Kiều Chấn Lương cười ha ha, y quay sang nói với Trương Dương: "Thế nào? Sức khỏe của lão gia tử vẫn ổn chứ?"

Trương Dương gật đầu nói: "Rất tốt, Kiều lão bảo tôi theo ông ta tới kinh thành một chuyến."

Kiều Chấn Lương rõ ràng không biết gì về chuyện này, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức lại gật đầu nói: "Nếu đã bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi."

Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội bảo anh đi theo làm gì?"

Trương Dương buột miệng nói: "Cô có đi không?" Hỏi xong những lời này lại có chút hối hận, trước mặt Kiều Chấn Lương hỏi vấn đề này tựa hồ có chút đường đột.

Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Không đi được, phía Nam Tích đang bận lắm, tôi tối nay sẽ trở về Nam Tích."

Trương Dương lúc này mới nhớ tới một vấn đề, Kiều lão bảo hắn đi theo tới kinh thành, rốt cuộc là đi lúc nào?

Kiều Chấn Lương nói: "Trương Dương cậu đi chuẩn bị đi, sao bữa cơm chiều thì theo lão gia tử trở lại kinh thành."

Trương Dương không ngờ lại nhanh như vậy, những lời này của Kiều Chấn Lương cũng đã biểu hiện ra sự tín nhiệm của y đối với Trương Dương, Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng hành tung của ông ta vẫn có độ cơ mật cao, y có thể không chút giấu diếm với Trương Dương, chứng minh quả thực đã coi Trương Dương thành người một nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi