Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trần An Bang lạnh lùng nhìn Trương Dương, nói: "Anh có ý gì?"

Trương Dương nói: "Không có ý gì cả? Đâm phải xe của anh thì tôi phải nói một tiếng xin lỗi với anh!"

"Không cần!"

Trương Dương nói: "Có chuyện tôi phải nói cho anh biết, chiếc Ferrari đó của đó tội thật sự là cố ý muốn đâm hỏng đấy!"

Trần An Bang nghe thấy hắn nói như vậy, mắt như sắp phun ra lửa, hung hăng nhìn Trương Dương, nói: "Mày điên rồi, chuyện hôm nay mày nhớ cho kỹ đấy, tao sẽ không bỏ qua đâu."

Trương Dương nói: "Miệng có nói hay đến mấy cũng vô dụng, mày tưởng rằng mày hay lắm à? Nếu không phải có lão gia tử nhà mày đứng sau làm chỗ dựa thì người khác chẳng ai thèm nhìn mày lấy một cái đâu."

Trần An Bang tức giận nói: "Mày nhớ kỹ những lời này cho tao!"

Trương Dương mỉm cười nói: "Tao có một ưu điểm lớn nhất chính là dám làm dám chịu, chuyện mà mình đã làm sao mà phải không nhận? Khi mày lái xe Hummer đâm vào Lamborghini có ngay thẳng không? Con người ta nhất định không được đắc ý quên hình, ỷ vào quyền lực của ông gia để diễu võ dương oai không phải là không được, nhưng tao khuyên mày một câu, phải nhớ kỹ, đừng có mang phiền phức tới cho ông già mày."

Trần An Bang nắm chặt tay, nếu không phải là cha hắn đã dặn trước, hắn lúc này khẳng định sẽ xông lên một quyền nện lên mặt Trương Dương.

Trương đại quan nhân thản nhiên như không cười cười, cảnh sát đã trả lại di động của hắn, Trương Dương nhìn nhìn số điện thoại gọi nhỡ, một trong số đó là La Tuệ Ninh, hắn lập tức gọi lại cho bà ta.

Trương Dương không biết chuyện này sao lại truyền tới tai La Tuệ Ninh nhanh như vậy, sau khi điện thoại kết nói, La Tuệ Ninh ở trong điện thoại thở dài, nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này dừng ở đây nhé, đều là người một nhà mà."

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con biết nên làm như thế nào!" Buông điện thoại, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Chúng ta đi thôi!"

Lúc này phó bộ trưởng bộ ngoại giao Trần Toàn đang ở trong văn phòng của Văn Quốc Quyền, Trần Toàn cau mày lộ ra vẻ vô kế khả thi, y thở dài nói: "Thủ tướng Văn, cũng tại tôi lơ là quản giáo thằng ôn An Bang này, cho nên mới gây ra loạn như vậy."

Văn Quốc Quyền cười nhạt, nói: "Chút mâu thuẫn giữa bọn trẻ thì có tính là gì? Thằng con nuôi đó của tôi cũng không phải là hạng đèn bớt dàu đâu!"

Trần Toàn nói: "Cậu thanh niên Trương Dương này cũng rất khá, mà nó sao lại ngồi trong xe của Kiều lão?"

Văn Quốc Quyền nói: "Tôi sẽ bảo Tuệ Ninh hỏi nó, thằng ôn này mỗi lần tới kinh thành luôn gây ra phiền phức!" ông ta cũng không nghĩ ra Trương Dương vì sao lại ngồi trong xe của Kiều lão, xem ra Trương Dương lần này đến khẳng định còn có chuyện trọng yếu khác không nói cho bọn họ.

Trần Toàn không nói gì, trong lòng lại vẫn nơm nớp, đến bây giờ Trương Dương vẫn bám lấy không tha. Y đã làm rõ chân tướng của chuyện này, con trai muốn theo đuổi con gái út của Cố Doãn Tri, không biết vì sao lại đắc tội với Trương Dương, Trương Dương lái chiếc xe jeep đó đâm hỏng xe Ferrari mà con trai y vừa mua, đối với sự khệnh khạng của con trai, Trần Toàn cũng có chút bất lực, y cho rằng trong sự nghiệp phát triển nhanh chóng của con trai, mình không cung cấp trợ lực đặc biệt gì, có thể giành được thành tựu hiện tại toàn bộ là kết quả của sự nỗ lực của bản thân nó, y cũng không phải chỉ một lần nhắc nhở con trai, bảo nó khiêm tốn nhún nhường một chút, còn trẻ đã có tiền, thân thế hiển hách, khó tránh khỏi sẽ trở thành mục tiêu chú ý của mọi người, nơi này dù sao cũng là kinh thành, nơi ngọa hổ tàng long, người trẻ tuổi nhuệ khí quá thịnh tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng rời khỏi đại đội sự cố, phát hiện Tông Thịnh lái chiếc xe jeep màu xanh quân dụng chờ bọn họ ở ngoài cửa, Trương Dương mỉm cười, chậm rãi đi tới, Tông Thịnh hạ cửa kính xe xuống, trên mặt không hề có chút tươi cười nào: "Lên xe đi, Kiều lão muốn gặp anh!"

Trương Dương sớm đã đoán được rồi, hắn nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Xem ra kế hoạch có biến rồi!"

Cố Dưỡng Dưỡng đối với vị nhân vật cấp nguyên lão thần bí của nước cộng hoà này cũng sớm có nghe nói, cô ta nói khẽ: "Em đi với anh!"

Trương Dương cười cười gật đầu.

Kiều lão mỗi ngày đều sẽ dùng một bộ phận thời gian lớn để chơi với đá, Kiều Bằng Cử vừa mới gửi cho lão một bảo tọa hoa sen bằng gỗ lim, Kiều lão đang ở trong phòng khách thưởng thức tảng đá, trên mặt lộ ra vẻ mê man.

Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng đi theo Tông Thịnh bước vào, Kiều lão không hề quay đầu, nói khẽ: "Trương Dương, thấy cái bệ này thế nào?"

Trương Dương nói: "Bảo tọa hoa sen, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết tảng đá này là pho tọa phật!"

Kiều lão nói: "Trong câu nói của cậu dường như có ẩn ý."

Trương Dương nói: "Tôi không biết thưởng thức đá, nhưng tôi thấy tảng đá này đẹp ở chỗ có thể khiến cho người ta có đủ không gian để tưởng tượng, ba phần hình, bảy phần thần."

Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Thật ra nghệ thuật đều là như nhau, nghệ thuật của Trung Quốc chú trọng nhất là hai chữ vận vị, bồn cảnh sơn thủy như vậy, viết ý thư họa cũng như vậy, cảnh giới của tranh Trung Quốc không phải liếc một cái là nhìn ra nó giống gì, mà là trên bức tranh có thể làm tới khí vận lưu động, giống như là vật sống vậy, một bức tranh giống nhau nhưng trong mắt người khác nhau lại sẽ có cảm giác khác nhau."

Kiều lão đầy hứng thú nhìn cô bé còn nhỏ hơn cả cháu gái này của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Cố Dưỡng Dưỡng bị ông ta nhìn cho có chút xấu hổ, cúi đầu xuống nói khẽ: "Kiều lão, cháu ăn nói lung tung, có chỗ nào mạo phạm thì xin ông bỏ quá cho."

Kiều lão cười nói: "Cháu là con gái của Cố Doãn Tri à, nói rất khá, thật ra tôi lúc lấy cái bệ này cũng cảm thấy xứng với tảng đá, nhưng sau đó thì lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, đáng tiếc tôi lại không nói ra được rốt cuộc là có chỗ nào không đúng. Hai đứa vừa nói vậy, tôi đột nhiên hiểu ra, đặt tảng đá trên bảo toa hoa sen thì bất kỳ ai cũng nhìn ra một pho tượng phật, bảo tọa đã hạn chế không gian tưởng tượng của mọi người, vận vị của tảng đá này tự nhiên sẽ suy giảm, Tông Thịnh, giúp tôi mang cái bệ này đi, tái phối lại một chút."

Cố Dưỡng Dưỡng cười ngọt ngào, cung kính nói: "Chào ông Kiều!"

Kiều lão gật đầu hòa ái: "Cố Doãn Tri có con gái nhu thuận như vậy, xem ra thật sự là gia giáo có cách."

Trương Dương nói: "Bí thư Cố có thể quản lý Bình Hải gọn gàng ngăn nắp như vậy, phương diện gia giáo tất nhiên là thành thạo." Hắn đang gián tiếp nói tốt cho Cố Doãn Tri.

Kiều lão nói: "Trong quan trường có thể chân chính làm được nâng lên được thì bỏ xuống được như anh ta cũng không có mấy ai."

Trương Dương nói: "Tôi nghe bí thư Cố nói, ông ta là lấy ngài làm gương."

Kiều lão mỉm cười, thằng nhóc này lại đang vỗ mông ngựa mình, nếu không làm chuyện xấu thì hắn sao lại vô sự hiến ân cần như vậy. Kiều lão nói: "Buổi tối ở lại đây ăn cơm đi!"

Trương Dương dạ một tiếng, Kiều lão bảo phòng bếp đi chuẩn bị, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Ông Kiều, hay là để cháu xuống bếp giúp đỡ đi."

Kiều lão có chút kinh ngạc nói: "Cháu biết nấu cơm à!"?"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới Cố Dưỡng Dưỡng là đệ tử quan môn của Tào Tam Pháo, mà Tào Tam Pháo trước khi về hưu là đầu bếp chuyên dụng của Kiều lão, để Dưỡng Dưỡng biểu hiện trù nghệ của cô ta một chút nói không chừng có thể mang tới sự kinh hỉ cho Kiều lão.

Sau khi Cố Dưỡng Dưỡng rời khỏi, Trương Dương lập tức nặn ra vẻ mặt đầy áy náy, chân thành nói: "Kiều lão, xin lỗi, tôi hôm nay không nhịn được nên gây phiền phức rồi."

Kiều lão vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng nói: "Cậu nếu không nói thì tôi cơ hồ cũng quên mất."

Trương Dương nói: "Ngài sẽ không trách tôi chứ?"

Kiều lão mỉm cười nói: "Trách cậu cái gì?"

"Trách tôi lái xe của ngài đâm chiếc Ferrari đó."

Kiều lão nói: "Đâm xe gì thì cũng vậy thôi? người trẻ tuổi huyết khí phương cương, khó tránh khỏi tính tình xung động không cân nhắc tới hậu quả, cậu cũng không phải là cô ý, chuyện này rất ngẫu nhiên, cậu là một người trẻ tuổi không tồi, không thể lợi dụng phương pháp đâm xe như vậy để kéo một lão già như tôi vào chuyện này, cậu trước khi quyết đâm xe, cũng không thể cân nhấc tới đối phương có bối cảnh gì, giá trị của chiếc xe đó là bao nhiêu tiền, cũng sẽ không cân nhắc đến hành vi của cậu sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, quá xung động rồi!"

Nghe xong những lời này của Kiều lão, Trương đại quan nhân trên trán đã túa mồ hôi lạnh, hắn khó mà che giấu được vẻ xấu hổ trên mặt, chút tính toán của mình, Kiều lão chỉ liếc cái là nhìn rõ hết, những lời vừa rồi đã đâm xuyên tất cả tâm tư của Trương Dương. Tiểu tử cậu tuyệt đối không phải là xung động như ngoài miệng, nếu chiếc xe jeep này không phải là tôi phái ra, cậu dám ngang nhiên làm vậy trước mặt mọi người ư?

Trương Dương ho khan một tiếng, thành thành thật thật nói: "Kiều lão, ngài hay là mắng tôi một trận đi, nói thật, tôi sở dĩ đâm chiếc Ferrari đó, tôi chính là muốn lợi dụng uy tín của ngài, tôi là cáo mượn oai hùm, tôi cố ý muốn kéo ngài xuống nước.." Trương đại quan nhân ý thức được trước mặt Kiều lão thành thật là tốt nhất.

Kiều lão có chút kỳ quái nhìn: "Trương Dương, trên đời này rất ít người dám lợi dụng tôi."

Trương Dương nói: "Tôi sai rồi! Chơi âm mưu ở trước mặt ngài, tôi là múa búa trước cửa Lỗ Ban, Cái đó... tôi nói sai rồi!" Trương đại quan nhân giơ tay lên tát nhẹ một cái vào mặt mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi