Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lưu Chí Đường không hiểu nhìn Loan Thắng Văn, gã thật sự không biết nên làm thế nào.

Thấy tên này ngộ tính kém như vậy, Loan Thắng Văn ngay lập tức tức giận: “Việc này nếu như đồn ra ngoài, thì anh đừng nghĩ đến việc làm công việc này nữa, giờ đây thì cút đi cho tôi!”

Lưu Chí Đường vội vội vàng vàng bước xuống xe, không cẩn thận, đầu gã bị đập vào xe, rất đau.

Loan Thắng Văn lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Kỳ Sơn:

“Kỳ Sơn, tôi nghĩ anh nên nói chuyện tử tế với em trai của anh.”

Trương Dương đứng ở trên ban công nhìn thấy điệu bộ khổ sở của Lưu Chí Đường, hắn cảm thấy tức cười, hắn chẳng tin sự việc hôm nay là một việc ngẫu nhiên, chắc chắn Loan Thắng Văn sẽ xử lý tốt việc này.

Lúc này Tần Thanh gọi điện thoại đến, cô đã về đến nhà, cô quan tâm xem Trương Dương có xảy ra chuyện gì hay không.

Trương Dương cười nói: “Không sao, Loan cục đã đuổi đám người đó đi rồi.”

Tần Thanh không chịu nổi liền mắng: “Anh hãy nhớ lấy, về sau đừng mua những thứ này nữa.”

Trương đại quan thở dài nói: “Anh sống lương thiện, anh thật sự không mua đĩa đen, là có người cố ý hãm hại anh. Đám cảnh sát này vừa vào phòng đã xông về chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ, họ làm sao biết rõ ràng như vậy chứ?”

Tần Thanh nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy đây là một cái bẫy, như vậy, có người đã để ý đến Trương Dương, không biết chừng ngay cả việc cô ấy ra vào chỗ ở của Trương Dương cũng bị người khác để ý đến, cô liền nói nhỏ:

“Xem ra về sau em không tiện đến chỗ anh nữa rồi.”

Trương Dương nói: “Nếu như để anh điều tra ra ai đang hại anh, thì anh quyết không tha cho hắn ta.”

Tần Thanh liền khuyên: “Thôi, đâu có gây ra chuyện gì lớn, anh cứ truy cứu làm gì? Đi một ngày đàng học một sàng khôn, về sau anh để ý là được rồi.”

Trương Dương nói: “Đúng rồi, gần đây có phải thành phố muốn phân nhà không? Anh phải đi xin một căn mới được.”

Tần Thanh nói: “Điều kiện của anh đủ rồi đấy, có lẽ là phải bỏ ra 50000 tệ.”

Trương Dương nói: “50000 thì 50000, nhân cơ hội phân nhà phân đất lần này, chúng ta đều đi xin một căn, tốt nhất là ở đối diện nhau, về sau ra ra vào vào cũng tiện hơn.”

Tần Thanh đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, liền mắng: “Anh thật sự muốn cả nơi này biết à? Anh đừng nghĩ linh tinh nữa, anh hãy suy nghĩ trước làm thế nào xử lý tốt công tác ở khu đô thị mới đi.” Đến cấp bậc như của Trương Dương bây giờ, muốn phân một căn hộ đương nhiên không có vấn đề gì, ngày hôm sau khi hắn đi làm liền tìm đến chủ nhiệm quản ủy hội(ủy viên quản lý: chủ yếu chỉ một nhóm người đảm nhận một vài chức trách quản lý nào đó trong tổ chức)) Lưu Bảo Toàn, Lưu Bảo Toàn là một trong những thành viên của ủy viên phân nhà đất, vừa nghe đến việc phân nhà đất, liền cười nói:

“Chủ nhiệm Trương, anh đến muộn quá rồi, việc này đã gần như quyết định xong rồi, những căn nhà đẹp hầu như không còn ữa.”

Trương Dương nói: “Thế là thế nào? Không còn phần của tôi nữa à? Giờ đây tôi cũng đâu có hộ khẩu.”

Lưu Bảo Toàn nói: “Không phải không có phần của anh nữa, lần này đủ nhà, những đồng chí đủ điều kiện đều có thể phân được nhà, nhưng những khu đẹp nhất trong thành phố đã không còn danh sách nữa, Phù Dung Viện ở phía đông vẫn còn chỗ, có điều những căn còn lại hầu như là căn cao nhất, bảy tầng và một tum, tầng dưới rộng khoảng 90 mét vuông, tầng trên rộng khoảng bốn năm mươi mét, hơi cao, mà lại không có thang máy.”

Trương Dương nói: “Cao một chút cũng được, tôi không sợ phải leo thang!”

Lưu Bảo Toàn đưa cho hắn một tờ đăng ký, thật ra Lưu Bảo Toàn cũng đã xin nhà, lần này gã lấy được tầng bốn.

Trương Dương điền xong đơn rồi nói: “Bao giờ thì có chìa khóa vậy?”

Lưu Bảo Toàn không nhịn nổi cười nói: “Này chủ nhiệm Trương, anh cũng thật là gấp gáp quá đi, hiện tại nhà vẫn còn chưa hoàn thành xong, đang làm công tác trồng cây trong khu chung cư, bước đầu tính toán tầm tết sẽ xong phòng, còn nữa, những đơn xin cấp nhà này còn phải báo lên trên để phê chuẩn nữa, đương nhiên với cấp bậc của anh sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”

Trương Dương nói: “Giờ đây tôi đều thuê nhà của người khác ở cả, đi đi về về không tiện.”

Lưu Bảo Toàn nói: “Anh cố dùng tạm một thời gian đi, đợi nhà xây xong chúng tôi sẽ thông báo cho anh ngay.”

Trương Dương cảm thấy thái độ của Lưu Bảo Toàn với hắn đã tốt hơn rất nhiều. Người ta lễ độ với hắn, hắn đương nhiên cũng không thể nào sầm sầm mặt được, liền cười nói: “Chủ nhiệm Lưu để ý giùm nhé.”

Lưu Bảo Toàn nói: “Còn một việc nữa, theo quy định của chúng tôi, người có hai vợ chồng cùng làm trong đơn vị nhà nước phải nộp 25000 để mua, còn như anh chỉ có một mình thì là 50000, anh chuẩn bị tiền trước đi nhé.”

Trương Dương gật đầu, giờ đây hắn muốn mình có một cái ổ riêng, tầng trên cùng thì tầng trên cùng vậy, chút nữa về bảo Tần Thanh cũng xin một tầng trên cùng, buổi tối ra ngoài gặp nhau cũng tiện hơn, Trương đại quan đã bắt đầu nghĩ về cuộc sống tốt đẹp không lâu sau của mình.

Lưu Bảo Toàn dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không tiện mở miệng.

Trương Dương nhận thấy ý của gã: “Chủ nhiệm Trương, có phải anh có chuyện gì không?”

Lưu Bảo Toàn gật đầu, gã thở dài rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có biết chuyện Chu Sơn Hổ theo đuổi con gái nhà tôi không?”

Trước đó Trương Dương từng gặp Chu Sơn Hổ và Lưu Hi Đình cùng đi xem phim, biết rằng hai người họ có lẽ có chuyện gì với nhau, có điều gần đây Trương Dương đi khắp mọi nơi, cũng không để ý đến việc này, liền cố ý ngạc nhiên: “Hai người họ ấy à?” Sau đó hắn lắc đầu nói: “Không thể nào!”

Lưu Bảo Toàn nói: “Mấy ngày hôm nay tối nào Tiểu Đình cũng ra ngoài hẹn hò, tôi sợ rằng nó qua lại với mấy người xấu, vì vậy nên đã ngầm đi theo, kết quả, không ngờ Chu Sơn Hổ đang hẹn với nó.”

Trương Dương nói: “Thật sao?”

Lưu Bảo Toàn gật đầu nói: “Thật đó, chủ nhiệm Trương, anh có thể nói với Chu Sơn Hổ một tiếng giùm tôi không, hai đứa thật sự không thích hợp!”

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Lưu, giờ đây người ta luôn nói rằng phải để yêu đương được tự do, sự việc này tôi không thích hợp ra mặt ngăn cản đâu, phải không?”

Lưu Bảo Toàn nói: “Nhưng hai đứa nó thật sự không hợp với nhau!”

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Lưu, có thích hợp hay không ông không quyết định được, và tôi cũng không quyết định được, nên để cho họ tự quyết định thôi.”

Lưu Bảo toàn nói: “Chu Sơn Hổ có hộ khẩu ở nông thôn, chưa từng học hết cấp ba, Tiểu Đình nhà chúng tôi là sinh viên đại học.”

Trương Dương thầm nói, cái đại học của khuê nữ nhà ông đang theo học cũng đâu có phải là đại học chính quy, chỉ là đại học tầm thấp mà thôi, có điều sự việc này hắn không thể nào tiện nói ra được, Trương Dương liền nói: “Chủ nhiệm Lưu, việc này ông hãy tìm người khác đi, tôi thật sự không tiện nói đâu.” Nói rồi hắn đứng dậy cáo từ.

Trương Dương về phòng làm việc của mình, vừa ngồi chưa ấm chỗ, đã thấy Thường Lăng Phong bước vào. Xem ra tâm trạng của Thường Lăng Phong khá tốt, trên mặt còn cười tươi, Trương Dương nheo mắt nói: “Thế nào? Xem ra tâm trạng của anh tốt nhỉ!”

Thường Lăng Phong cười, ngồi xuống đối diện Trương Dương: “Tôi nghe nói anh đã đi xin được cấp nhà sao?”

Trương Dương nói: “Vốn dĩ tôi cũng không định làm như vậy đâu, tôi là muốn nhường cơ hội cho người khác kìa, nhưng tôi nghe nói lần này nhà rất nhiều, nếu như tôi không lấy một căn, thì thật là dễ dàng cho đám gia đình cán bộ quốc gia kia quá.”

Thường Lăng Phong cười hà hà nói: “Anh là cán bộ cấp chính sở, đủ điều kiện rồi.”

Trương Dương nói: “Anh và Chương Duệ Dung thế nào rồi?”

Nghe hắn nói đến chuyện này, Thường Lăng Phong tỏ ra ngại ngần, ho một tiếng rồi nói: “Đang trong thời gian làm việc, chúng ta có thể nói những chuyện không liên quan vậy sao?”

Trương Dương nói: “Tôi là lãnh đạo của anh, tôi nói với anh điều gì, thì anh phải trả lời điều đó, thế nào, gần đây có thấy tình cũ không rủ cũng tới không?”

Thường Lăng Phong nói: “Vẫn vậy thôi!”

Trương Dương nói: “Lăng Phong, không phải tôi nói anh, khi muốn chinh phục phụ nữ thì phải kiên quyết quyết đoán, không bao giờ được phép do dự.”

Trên mặt Thường Lăng Phong hơi đỏ, gã là người hướng nội, không bao giờ nói được những lời này ra, gã ngắt lời Trương Dương: “Anh đừng có hỏi chuyện tôi nữa, tôi đến là để báo cáo công việc với anh đó.”

Trương Dương nói: “Nếu so sánh với công việc, thì tôi còn quan tâm đến cuộc sống của anh hơn, Lăng Phong, lần này tôi đã mang cơ hội đến cho anh, khi cần tiến lên thì phải tiến lên, chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì Chương Duệ Dung sẽ không bao giờ thoát được khỏi tầm tay của anh nữa.”

Thường Lăng Phong thấy tên này càng nói càng quá đáng, thật là dở khóc dở cười: “Tối nay ban chiêu thương có một cuộc liên hoan hữu nghị, đã gửi lời mời cho chúng ta, anh có đi không?”

Trương Dương nói: “Anh đi đi.”

Thường Lăng Phong nói: “Tối nay tôi đã hẹn Chương Duệ Dung đi xem phim rồi.”

Trương Dương cười nói: “Cơ hội đến rồi đó, xem phim là một cơ hội tối, tắt đèn tối om, mắt dán vào màn hình, anh đừng để tay mình thừa thãi nhé.”

Thường Lăng Phong thật sự không chịu nổi hắn, liền chắp tay nói: “Anh tha cho tôi đi, tôi gọi anh một tiếng thầy có được không? Thầy Trương à, tôi đã để giấy mời trên bàn rồi, anh đừng quên nhé.”

Trương Dương dặn dò gã: “Thời khắc quan trọng nhớ phải ra tay đó.”

Thường Lăng Phong chạy khỏi phòng làm việc của hắn, vừa đúng lúc Thường Hải Tâm mang một tập văn kiện đến tìm Trương Dương ký tên, thấy Thường Lăng Phong mặt đỏ đi ra, lại nghe thấy câu cuối cùng của Trương Dương, cô nhìn bóng của Thường Lăng Phong hơi ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi