Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mặc dù Tần Thanh đã trải qua nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn cảm thấy bất an với lần gặp mặt này cùng Sở Yên Nhiên, dù sao thì Sở Yên Nhiên mới là vị hôn thê chính thức của Trương Dương, nhưng trên thực tế, họ cùng yêu một người, Tần Thanh đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Sở Yên Nhiên, hai người hẹn ở Đài Hoa Viên gặp mặt, ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên người họ, làm cho mỗi tế bào đều cảm thấy thoải mái hẳn lên, Sở Yên Nhiên mặc một bộ quầ náo màu trắng, yên lặng ngồi dưới ánh mặt trời, giống như một bức tranh tuyệt đẹp vậy.

Tần Thanh chầm chậm bước về phía Sở Yên Nhiên, từ xa đã nở một nụ cười lịch sự với cô ấy, thật ra ngoài việc cười, thì cô không biết phải thể hiện điều gì nữa.

Thái độ của Sở Yên Nhiên hài hòa hơn so với tưởng tượng của Tần Thanh rất nhiều, cô mỉm cười đứng dậy, bước đến nắm lấy tay của Tần Thanh: “Chị Thanh, lời mời của tôi có phải hơi mạo muội quá không?”

Tần Thanh điềm đạm cười nói: “Yên Nhiên, tôi nghe nói cô đã từ nước ngoài về, đang chuẩn bị tìm cơ hội hỏi thăm kìa, không ngờ cô đã liên lạc với tôi trước rồi.”

Sở Yên Nhiên mời Tần Thanh ngồi xuống, rồi gọi hai cốc cà phê, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng mỉm cười, Tần Thanh rất thông minh, cô đương nhiên biết rằng Sở Yên Nhiên biết về mối quan hệ của cô và Trương Dương, hôm nay không biết có phải là muốn lật bài với mình hay không, hay là muốn mình cắt đứt tình cảm đó? Tần Thanh cũng đã nghĩ đến việc cắt đứt mọi thứ giữa cô và Trương Dương, không làm tổn thương đến tình cảm giữa hắn và Sở Yên Nhiên nữa, nhưng thật sự cô không thể nào làm được, cô không thể cắt được tình cảm giữa mình và Trương Dương.

Sở Yên Nhiên uống một ngụm cà phê rồi nói nhẹ nhàng: “Chị Thanh, chị đã quen Trương Dương đến bốn năm rồi nhỉ?”

Tần Thanh gật đầu nói: “Bốn năm, lúc đầu khi tôi ở trong trường đảng của Giang Thành đã bị một tên điên cướp, và anh ấy đã cứu tôi.”

Sở Yên Nhiên thở dài nói: “Anh ấy lúc nào cũng vậy, thích giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh ấy luôn là người làm việc tốt không cần người ta báo đáp, vì vậy, những cô gái được anh ấy cứu thường là cuối cùng bị anh ấy chiếm dụng, chị nói xem, người như anh ấy có phải là rất vô liêm sỉ không?”

Tần Thanh hơi đỏ mặt, cô không ngờ rằng, Sở Yên Nhiên lại bình tĩnh và lý trí đến vậy, cô đã khéo léo nói về tư tình của mình và Trương Dương, đẩy trách nhiệm lên người Trương Dương, không biết rằng cô ấy làm vậy với mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì để ý đến thể diện của mình hay sao? Tần Thanh nhẹ nhàng nói: “Tình cảm thật sự rất khó để nói ai đúng ai sai, người như anh ấy thích thu hút con gái thật sự không sai, có điều anh ấy không đi ép người khác.”

Sở Yên Nhiên nói: “Tôi biết, vì vậy mới có nhiều người phụ nữ nguyện thầm lặng vì anh ấy như vậy.”

Tần Thanh nhìn con mắt trong veo của Sở Yên Nhiên, rồi nói một cách chân thành: “Dù là những người phụ nữ đó làm thế nào, thì họ cũng sẽ không làm tổn thương đến vợ chưa cưới của anh ấy, nhưng họ lại không khống chế nổi tình cảm của mình, trước mặt cô, họ lúc nào cũng mang tâm trạng lỗi lầm.”

Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tình cảm giống như một liều thuốc độc, rõ ràng biết rằng uống vào là sẽ chết, nhưng chúng ta lại cứ muốn cướp lấy liều thuốc độc đó.”

Tần Thanh yên lặng không nói gì, cầm cốc cà phê lên nhấm một ngụm, trong lòng cô thật sự rất buồn.

Sở Yên Nhiên nói: “Làm vợ của một người như vậy thật sự cầm dũng khí.”

Tần Thanh cắn cắn môi rồi nói; “Yên Nhiên, cô là một cô gái dũng cảm và tốt bụng, toi tin rằng cô thật sự đối tốt với anh ấy, hơn nữa chỉ có cô mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy mà thôi.”

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Hạnh phúc của anh ấy không chỉ tồn tại trên người tôi, anh ấy là một người có dục vọng rất lớn, chị có nhớ chuyện chúng ta cùng uống rượu ở Đế Hào Thịnh Thế không?”

Tần Thanh gật đầu, cô thấp giọng nói: “Buổi tối hôm đó chúng ta đã uống rất nhiều, và nói những lời đặc sệt men rượu!”

“Mặc dù đó là những lời nói lúc say, nhưng tôi tin đó là lời nói thật, chúng ta còn nói xin lỗi nhau nữa!”

Thái độ của Tần Thanh hơi khó xử, cô nói nhỏ; “Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải!”

Sở Yên Nhiên nói: “Người nên nói câu xin lỗi đó là Trương Dương, thật ra chúng ta chẳng ai sai cả.”

Tần Thanh nói: “Yên Nhiên, tôi hiểu ý của cô rồi, cô yên tâm…”

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Chị Thanh, chị không hề hiểu ý của tôi đâu, thật ra lần đó khi chúng ta uống say, tôi đã đoán ra được quan hệ giữa chị và anh ấy.”

Vì bị nói ra chuyện này, nên mặt Tần Thanh trở nên nóng ran, đối mặt với Sở Yên Nhiên nhỏ tuổi hơn cô ấy rất nhiều, cô lại không biết phản ứng lại thế nào cho phải, trong chuyện tình cảm của cô và Trương Dương, Tần Thanh chưa bao giờ nghĩ muốn trở thành kẻ cạnh tranh với Sở Yên Nhiên, cô chưa từng nghĩ đến việc cướp Trương Dương từ tay Sở Yên Nhiên về, một người đàn ông thế này, chẳng có người phụ nữ nào trói buộc được anh ấy.

Sở Yên Nhiên nói: “Lúc mới bắt đầu tôi rất đau lòng, tôi cho rằng đã yêu thì phải chung thủy một lòng một dạ, có một thời gian, thậm chí tôi rất hận chị.”

Tần Thanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi dũng cảm nhìn vào mắt Sở Yên Nhiên: “Cô nên hận tôi là đúng, và cô cũng có tư cách để hận tôi!”

Sở Yên Nhiên chầm chậm đặt cốc cà phê xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Nhưng buổi tối hôm đó sau khi chúng ta uống rượu, tôi đã phát hiện ra rằng, tình cảm của chị với anh ấy chưa chắc đã ít hơn tôi, nếu như chỉ vậy, tôi không sợ cạnh tranh với chị, nhưng điều thật sự phiền phức là, tình cảm của anh ấy đối với chị cũng giống như tình cảm của anh ấy đối với tôi, tôi có thể thay đổi bản thân mình, làm cho mình trở nên ưu tú hơn, nhưng tôi lại không thể thay đổi anh ấy, những năm gần đây, mặc dù tôi ở Mỹ, nhưng tôi luôn để tâm đến nhất cử nhất động của anh ấy, tôi đã từng giải trừ hôn ước giữa tôi và anh ấy, nhưng khi anh ấy đến Mỹ vì chuyện của chị Giai Đồng, tôi đột nhiên phát hiện ra, tình cảm mình dành cho anh ấy chưa giảm một chút nào, và cũng chưa từng quên được anh ấy, vì chị Giai Đồng, anh ấy có thể không tiếc tính mạng, vì chị, hay vì tôi, anh ấy cũng sẽ như vậy.”

Tần Thanh dần điều chỉnh lại cảm xúc, cô ấy không biết nói lại với những lời của Sở Yên Nhiên thế nào.

Sở Yên Nhiên nói: “Chị Thanh, tôi đã hiểu một việc, muốn có người đàn ông này, thì cần phải bao dung với những khuyết điểm của anh ấy, mặc dù với tôi đây là một việc rất khó, nhưng tôi đã dần học được cách làm quen với nó.” Cô giơ bàn tay mềm mại của mình ra với Tần Thanh: “Về sau, chúng ta cùng chăm sóc anh ấy, được không?”

Tần Thanh dường như không thể tin được vào tai mình, Sở Yên Nhiên có thể mở lòng để bao dung với cô, để cô hưởng thụ tình cảm này.

Nhìn thái độ của Tần Thanh, Sở Yên Nhiên nói: “Tôi không thể rời khỏi anh ấy được, tôi đã từng thử làm như vậy, nhưng không thành công, người như anh ấy có một sức hút đặc biệt, tôi nghĩ, với chị cũng như vậy.”

Tần Thanh cuối cùng đã giơ tay ra, cô nắm tay Sở Yên Nhiên, một lúc lâu sau, cô mới thử cảm nhận về sức nóng của bàn tay Sở Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cảm ơn cô!”

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn tôi, thật ra, tôi không thể nào chăm sóc anh ấy một mình được!”

Khi Sở Yên Nhiên nói câu này, cô không có ý gì khác, nhưng thật sự với Tần Thanh, cô đã nghĩ đến việc khác, ngay lập tức mặt đỏ au, Sở Yên Nhiên thấy cô ấy đỏ mặt, mới ý thức đến những gì mình vừa nói, ngay lập tức cũng đỏ mặt theo, thật ra câu này của cô ấy không hề sai, sức lực sung mãn của Trương Dương thật sự cô không thể nào ứng phó được, đến tận bây giờ một bộ phận nào đó trên cơ thể cô vẫn hơi đau. Đương nhiên Tần Thanh đồng cảm sâu sắc với câu này của Sở Yên Nhiên, mặc dù cô là một cán bộ được đảng và nhà nước giáo dục nhiều năm, nhưng sau khi gặp phải Trương Dương, cô tin rằng, người đàn ông như Trương Dương nên tìm mấy người phụ nữ, nếu như để hắn ta một vợ một chồng, thì sợ rằng vợ của hắn ta chẳng bao lâu sẽ mắc bệnh.

Trương đại quan không biết rằng Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đã đạt được hiệp ước, buổi chiều hôm đó hắn ở trong nhà bộ trưởng tuyên truyền Bình Hải Trần Bình Triều, Trần Bình Triều đã bị bệnh, Đinh Triệu Dũng, Lương Thành Long, Viên Ba đều là bạn tốt của Trần Thiệu Bân, giờ đây Trần Thiệu Bân đang bận kinh doanh ở Thượng Hải, nghe nói cha của gã mắc bệnh, mấy người đều đến thăm y.

Trần Bình Triều không bệnh nặng, nói là bị bệnh, nhưng thật ra là bị con trai Trần Thiệu Bân chọc tức, Trần Thiệu Bân đã tập trung số tiền 100000000 ở Đông Giang, đầu tư vào Tiền Tệ Hoàn Vũ, nhưng gần đây lại nghe nói vấn đề tài vụ của Hoàn Vũ có chuyện, giờ đây các mặt đều nghe được tin tức này, nên đến tìm Trần Thiệu Bân đòi tiền, giờ đây Trần Thiệu Bân đã tắt điện thoại và trốn đi, đán người đầu tư này thuộc đủ mọi thành phần, đã có mấy người là con cái của cán bộ cấp cao, có một vài người không tìm được Trần Thiệu Bân liền đến tìm cha gã, hơn nữa, lại lo lắng về con trai, nên đã sinh bệnh.

Trương Dương giúp Trần Bình Triều khám bệnh, rồi lại bốc ít thuốc điều dưỡng cho y, rồi hỏi thăm: “Chú Trần, cơ thể chú chẳng có bệnh gì lớn đâu, chỉ là hỏa khí lớn quá thôi, nhất định chú phải giữ cho thái độ được ôn hòa, nếu cứ tức giận chẳng có tốt gì cho sức khỏe của chú đâu.”

Lương Thành Long cũng nói: “Chú Trần à, dù sao thì sự việc cũng đã như vậy rồi, chú đừng giận nữa, ngày mai cháu sẽ phái nhiều cảnh sát hơn một chút, không để đám khốn kiếp đó vào đây tùy tiện là được.”

Trần Bình Triều thở dài nói: “100000000 đấy! Cháu bảo chú đi đâu kiếm tiền trả cho người ta bây giờ? Tên khốn này đúng là gan to tày trời, lừa đến 100000000, giờ đây nó còn sống hay đã chết chú còn không biết.”

Đinh Triệu Dũng nói: “Lúc đầu chúng cháu đã khuyên anh ấy rồi, loại đầu tư vào tiền tệ thế nào quá mạo hiểm, nhưng anh ấy lại cứ muốn chơi.”

Viên Ba lớn tuổi hơn một chút, gã nhận ra sắc mặt của Trần Bình Triều không đẹp lắm, liền nhỏ nhẹ nói: “Sự việc đã xảy ra rồi, thì đừng nói đến chuyện này nữa, thật ra Thiệu Bân không phải là đi lừa, anh ấy có lẽ cũng là người bị hại, việc quan trọng lúc này là tìm được anh ấy rồi tính.”

Trần Bình Triều nói: “Chú đã bảo chị và anh rể của nó đến Thượng Hải tìm rồi, văn phòng làm việc cũng đã đóng cửa, điện thoại tắt máy, các cháu nói xem, liệu nó có xảy ra chuyện gì không?”

Trương Dương nói: “Không đâu, đầu óc Trần Thiệu Bân lanh lẹ, có lẽ không sao cả, cháu nghĩ rằng anh ấy sợ thôi, nên đã tìm một chỗ để trốn.”

Lương Thành Long gật đầu theo: “Chú Trần, chú yên tâm, cháu đã bảo bạn bè bên Thượng Hải giúp tìm rồi, có tin tức gì sẽ báo ngay cho chú.”

Trần Bình Triều thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ khổ sở và thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi