Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là cố ý, muốn chinh phục một nữ nhân một cách chân chính, phải hai bút cùng vẽ, tình cảm là phần mềm, thân thể là phần cứng, hai phương diện này đều phải đạt tiêu chuẩn mới có thể có cuộc sống hạnh phúc, Trương đại quan nhân trên tình cảm tuy rằng hơi hoa tâm một chút, nhưng đối với mỗi người đều rất chuyên tình, thằng ôn này trong lòng hiểu rõ, dính vào nhiều phấn hồng giai nhân như vậy, không có một điều kiện sức khỏe mạnh mẽ là không được, cũng may hắn chẳng những võ công siêu quần, còn tu luyện minh hằng du già cổ thuật, lại học được tuyệt học kinh thế đại thừa quyết, điều kiện sức khỏe của Trương đại quan nhân hiện tại tuyệt đối là siêu quần, Trương đại quan nhân dù sao cũng là từ xã hội phong kiến tới, từ xã hội phong kiến một bước tiến vào xã hội chủ nghĩa, những gì còn sót lại của tư tưởng phong kiến trong đầu thật sự là không ít, muốn triệt để thay đổi thì thực sự là quá khó.

Trộm hương thiết ngọc cũng là một loại vận động, làm loại chuyện này chẳng những phải phí sức lao động, còn phải không ngại cực khổ, nhất là hiện tại đã tới rét đậm, Trương đại quan nhân vào lúc hai rưỡi sáng lại phải phải rời khỏi căn phòng nhỏ ấm áp của Sở Yên Nhiên.

Hai rưỡi sáng, toàn bộ đại viện gia thuộc tỉnh ủy vắng lặng như tờ, Trương đại quan nhân từ cửa sổ rời khỏi phòng của Sở Yên Nhiên, trực tiếp đi trên nóc nhà, hắn bất ngờ phát hiện trên tiểu lâu của Kiều gia vẫn sáng đèn, từ vị trí ánh sáng hắt ra, Trương Dương bước đầu phán đoán đó chắc là phòng của Kiều Mộng Viện.

Nhớ tới vẻ mặt cực kỳ bi thương của Kiều Mộng Viện hôm nay khi chạy ra khỏi cửa nhà, Trương đại quan nhân không khỏi hiếu kỳ, nha đầu kia hiện tại chưa ngủ, không biết có phải đang khóc một mình không? Trương Dương bay lên không, hạ xuống một tán cây phía trước, theo cành cây rung rinh, thân thể đột nhiên lại một lần nữa bay lên, giống như một chiếc lá khô hạ xuống tiểu lâu của Kiều gia, từ sau khi tu luyện đại thừa quyết, Trương Dương đối với khống chế thân thể đã dần dần đạt tới trình độ tùy tâm sở dục. Hai chân Trương Dương móc vào mép mái nhà, thân thể hạ xuống, qua cửa sổ nhìn vào xem Kiều Mộng Viện lúc này đang làm gì.

Thằng ôn này sở dĩ không lựa chọn phá cửa sổ mà vào, một bộ phận nguyên nhân rất lớn là bởi vì hắn biết Thì Duy hôm nay ở Kiều gia, không khéo tối nay đang ngủ cùng Kiều Mộng Viện.

Rèm cửa kéo chặt, Trương đại quan nhân tuy rằng không nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong, nhưng thính lực siêu cường của hắn vẫn có thể kết luận chỉ có một mình Kiều Mộng Viện ở trong phòng. Kiều Mộng Viện theo hắn học tập minh hằng du già thuật, tiết tấu hô hấp của cô ta trong bất tri bất giác đã thay đổi, Trương Dương một lần nữa trở lại ngồi trên mái hiên, lấy điện thoại cầm tay ra đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Trương Dương vội vàng dừng động tác, thân thể hắn nằm úp sấp trên nóc nhà, thính lực nhạy bén thu thập động tĩnh bên dưới vào tai.

Kiều Mộng Viện mở cửa phòng, nhìn thấy cha đang đứng ở ngoài cửa, nhìn khuôn mặt tiều tụy và thương cảm của cha, cô ta không khỏi thấy lòng chua xót, nói khẽ: "Cha, cha còn chưa ngủ à?"

Kiều Chấn Lương lắc đầu, vẫn đứng ở ngoài cửa: "Không ngủ được, nhìn thấy đèn sáng trong phòng con, đoán được con cũng vẫn chưa ngủ."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha, vào ngồi đi!"

Kiều Chấn Lương gật đầu, đi vào.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm chẳng lẽ bí thư Kiều có khả năng tiên tri, dự cảm được tối nay khả năng sẽ có hái hoa tặc tới ngấp nghé con gái bảo bối của y, cho nên mới nửa đêm đánh bất ngờ, phòng hoạn lúc nó chưa xảy ra.

Đối với Trương đại quan nhân mà nói, những lời như phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe gì đó chỉ là rắm chó, lòng hiếu kỳ của thằng ôn này quá mạnh mẽ, luôn cảm thấy hôm nay chuyện của Kiều gia có chút kỳ quái.

Kiều Chấn Lương ngồi xuống ghế, nói khẽ: "Mộng Viện, con theo mẹ tới Tế Từ am đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục."

Trương đại quan nhân nghe vậy, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà ngã xuống, mẹ ơi. Hai vợ chồng Lão kiều không ngờ muốn ly hôn, điều này đối với Bình Hải mà nói giống như tiếng sấm trên bình địa, nếu thật sự trở thành sự thật thì chỉ sợ trong khoảng thời gian này chuyện của Kiều gia sẽ là tin tức hot nhất Bình Hải.

Kiều Mộng Viện đã biết chuyện không thể vãn hồi, cô ta nói khẽ: "Đã quyết định rồi ư?"

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Quyết định rồi, cha sẽ sai người an bài để tất cả được tiến hành bí mật, mẹ con quyết định xuất gia."

Kiều Mộng Viện nói: "Đó là lựa chọn của mẹ ư?"

Kiều Chấn Lương nói: "Đúng vậy!"

Kiều Mộng Viện lệ nóng doanh tròng, qua một hồi lâu mới nói: "Ông nội có biết hay không? Anh trai có biết không? Gia đình cứ vậy ly tán ư?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha sẽ tìm được cơ hội thích hợp để giải thích với bọn họ, Mộng Viện, bất kể như thế nào thì con vĩnh viễn là con gái của cha."

Kiều Mộng Viện chỉ thấp giọng khóc nức nở, không nói gì.

Kiều Chấn Lương nói: "Những lời mà con nghe thấy ngoài phật đường..."

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Cha không phải lo, con vĩnh viễn sẽ không nói với bất kỳ ai."

Nội tâm của Kiều Chấn Lương bởi vì những lời này của Kiều Mộng Viện mà cảm thấy đau đớn: "Mộng Viện, cha nghĩ con hiểu lầm cha rồi."

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu cho con lựa chọn, con thà vĩnh viễn không biết chân tướng."

Kiều Chấn Lương nói: "Chân tướng duy nhất chính là, cha là cha của con."

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Cha, không quay lại được đâu!"

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Quay lại được, nếu có người dám xúc phạm tới con, cha sẽ khiến hắn trả giá đắt, cha sẽ không tiếc tất cả để bảo vệ con gái của cha, gia đình của cha..." Nói xong câu đó, nội tâm y buồn bã và mất mát, con gái không phải của mình, gia đình cũng không còn tồn tại nữa.

"Cha, cha mệt rồi, đi ngủ đi, ngày mai còn đi làm."

Kiều Chấn Lương gật đầu, đứng lên chậm rãi bước ra cửa.

Trương đại quan nhân ngồi trên nóc nhà của Kiều gia, đoạn hội thoại giữa hai cha con mà hắn vừa nghe thấy khiến hắn kinh hãi không thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà nghiêm trọng đến mức khiến Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mĩ phải ly hôn? Hắn ngây ra trong chốc lát, cuối cùng bỏ ý định thăm khuê phòng của Kiều Mộng Viện, Trương Dương không phải là kẻ ngốc, vào những lúc như thế này, tốt nhất là đừng gây thêm phiền, để Kiều Mộng Viện bình tĩnh một chút vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt nhất. Huống chi, tối nay hai cha con bọn họ nói chuyện có vẻ là lạ. Trương đại quan nhân tuy rằng không hiểu được tất cả nội tình, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không ổn.

Sáng sớm hôm sau khi Trương Dương tới bộ chỉ huy làm việc, liền đem chuyện xảy ra của Kiều gia nói cho Tần Thanh, thật ra vụ án của Kiều Bằng Cử đã là bí mật được công khai, hiện tại trong toàn bộ thể chế Bình Hải đều đồn đại rất náo nhiệt. Cho dù Trương Dương không nói thì Tần Thanh cũng biết, Tần Thanh thở dài nói: "Trương Dương, em thấy chuyện này chúng ta không thể nhúng tay vào."

Trương Dương nói: "Vấn đề lần này của Kiều Bằng Cử chắc là bị người ta chơi, với tính cách cao ngạo của gã sao có thể đi đút lót người ta, hơn nữa gã xuất thân gia đình cán bộ, cực kỳ coi trọng vinh dự của gia đình, trong loại chuyện này sẽ không phạm sai lầm."

Tần Thanh nghe ra hắn đang nói đỡ cho Kiều Bằng Cử, dịu dàng cười nói: "Tất cả mọi người có thể nhìn ra chuyện của Kiều Bằng Cử chỉ là một cái dây châm lửa mà thôi. Kiều lão tuy rằng đã về hưu, nhưng ông ta trong chính đàn trong nước vẫn còn sức ảnh hưởng, bất kỳ một chính trị gia thành công nào cũng đều sẽ có rất nhiều đối thủ công khai và không công khai, chuyện của Kiều Bằng Cử có thể là người khác lập bẫy, nhưng thân là cháu trưởng của Kiều gia, gã không biết tự kiềm chế, bị dục vọng tiền tài che mắt, gã có ngày hôm nay cũng không đáng đồng tình."

Trương Dương nói: "Anh không đồng tình với hắn, nhưng..."

Tần Thanh sao không biết người hắn đồng tình là Kiều Mộng Viện, nhưng ngoài miệng cũng không nói ra, mỉm cười nói: "Theo em thấy, anh là buồn lo vô cớ, Kiều lão là dạng người gì chứ? Thao lược của ông ta anh làm sao mà đoán được, cho dù là bí thư Kiều, y có vị trí hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào sức ảnh hưởng của Kiều lão, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi, em thấy chuyện này chỉ mới bắt đầu, tiếng sấm tuy rằng lớn, nhưng trận mưa gió này chưa chắc có thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì tới Kiều gia."

Trương đại quan nhân cũng không công nhận cách nói này của Tần Thanh, tuy rằng hắn cũng biết Kiều lão và Kiều Chấn Lương đều là nhân vật lật tay làm mây, úp tay làm mưa, nhưng chuyện lần này trước tiên đã ảnh hưởng tới nội bộ Kiều gia, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể khiến Kiều Chấn Lương và Mạnh Truyền Mĩ chia tay? Đúng là Mạnh Truyền Mĩ một lòng hướng phật, sớm muộn gì cũng sẽ đi bước này, nhưng hiện tại Kiều gia đang ở vào tình thế ác liệt nhất, là vợ của Kiều Chấn Lương, bà ta theo lý thì nên lấy đại cục làm trọng, nhưng bà ta lại không làm như vậy.

Tần Thanh nhìn thấy bộ dạng đang đăm chiêu suy nghĩ của Trương Dương, không khỏi có chút bất lực, cô ta vỗ mu bàn tay vỗ vai hắn, nói: "Loại chuyện này rất mẫn cảm, anh không thích hợp nhúng tay vào." Ý của Tần Thanh rất rõ ràng, muốn lợi dụng sự kiện lần này để làm khó dễ Kiều Chấn Lương rất có khả năng bao gồm cả nhạc phụ Tống Hoài Minh của Trương Dương. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, nếu Kiều Chấn Lương có tổn thất gì trong cuộc phong ba này, người được lợi lớn nhất chính là Tống Hoài Minh. Trương Dương là con rể tương lai của tỉnh trưởng, nếu bôn ba vì bí thư tỉnh ủy, chuyện này mười phần có tám là sẽ chọc giận Tống Hoài Minh, Tần Thanh không muốn Trương Dương bị kẹp ở giữa.

Trương Dương vẻ mặt rối rắm nói: "Chị Thanh, đấu tranh chính trị thật sự phải không từ thủ đoạn ư?"

Tần Thanh mỉm cười: "Nếu hai quân tử cạnh tranh với nhau, vậy thì bọn họ làm việc có thể sẽ quang minh lỗi lạc, nhưng người trong thể chế thì sẽ không như vậy, anh ở trong quan trường lâu như vậy rồi, sao lại hỏi vấn đề ấu trĩ như thế này?"

Trương Dương nói: "Nhưng bất kỳ chuyện gì cũng đều có nguyên tắc, loại thủ đoạn bỉ này anh rất không thích."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi