Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mỗi lần xảy ra biến đổi chính trị, nó đều liên quan đến từng đường đi nước bước mọi phương diện, Châu Hưng Dân hẳn không phải vô duyên vô cớ mà được phân tới Bình Hải, việc này có liên quan đến lợi ích chính trị của hai họ Kiều và họ Châu. Tống Hoài Minh nghĩ tới Văn Quốc Quyền từ lúc sự việc xảy ra gã không hề biểu lộ thái độ gì, mà về khủng hoảng chính trị lần này của họ Kiều dư luận lại hướng vào Văn Quốc Quyền. Theo Tống Hoài Minh, chỉ dựa vào một mình Văn Quốc Quyền thì không thể làm ra được việc này, hiện giờ sự việc bắt đầu được sáng tỏ, có phải họ Châu cũng đang thể hiện vai trò của mình trong sự việc gần đây, nếu họ Châu không ra tay làm thì Châu Hưng Dân đã không được lợi như thế.

Không chỉ một mình Tống Hoài Minh có cách nghĩ như thế, Kiều Chấn Lương giờ tuy đang an nhàn phụ dưỡng cha mình ở tiểu lâu của ông, người cần gặp cũng đã gặp, việc gì cần nói rõ cũng lã nói rõ ràng, nhưng tin Châu Hưng Dân đến nhận chức chủ tỉnh vẫn làm cho ông rất đỗi ngạc nhiên, ông có chút buồn bực nói: "Không ngờ lần này họ Châu cũng tham gia vào."

Kiều lão điềm nhiên cười: "Nhà họ Châu chỉ là được phân lợi ích chính trị thôi, chưa chắc là kẻ giật dây sự việc lần này."

Kiều Chấn Lương nói: "Họ lợi dụng cách này để thắt nối ngừoi họ Châu lại với nhau."

Kiều lão nói tiếp: "Người nào cũng cho rằng mình rất khôn ngoan, muốn chèn ép nhà họ Kiều chúng ta, đươnn nhiên cần phải liên kết với các thế lực cường mạnh khác. Nhưng hắn đâu có ngờ tới, ai cũng có bàn tính của mình, trước mắt họ Châu tiếp nhận sự phân bổ lợi ích chính trị này, nhưng không hẳn có nghĩ là họ đã ra tay."

Kiều Chấn Lương đáp: "Quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Châu vẫn rất tốt, sự việc như thế này thì về tình về lí họ cũng nên thông báo trước với chúng ta một tiếng." Kiều Chấn Lương cảm thấy bất bình tức giận với việc này.

Liều lão cười: "Anh làm chính trị bao nhiêu năm rồi, đến chuyện này mà vẫn không nhìn thoáng ra sao?"

Kiều Chấn Lương đáp: "Không phải con nhìn không thoáng, mà cảm thấy không cam tâm."

Kiều lão nói: "Có người dò xét chúng ta, cũng có người đứng ngoài quan sát, họ muốn xem xem chúng ta có thực sự là đã già rồi không."

Kiều Chấn Lương trong đàu cảm thấy hổ thẹn, đến bây giờ hắn vẫn chưa trở thành một nhân vật độc lập được về mặt chính trị, nếu như không phải cha mình vẫn còn, thì sự việc của Kiều Bằng Cử lần này có khi quật đổ cả gia tộc không thể gượng dậy nổi.

Kiều lão nói tiếp: "Trên đời này, không có ai thực sự đồng tình với kẻ yếu hết, muốn đạt được sự kính trọng của người khác, không phải dựa vào nhân phẩm và phong cách của anh, quan trọng nhất là anh đủ mạnh! Con người ta bất luận là lúc nào cũng không được quỳ gối, điều đó sẽ khiến anh quen với việc đi ngưỡng mộ người khác, anh có thể thoái lui nhưng vĩnh viễn không được quỳ gối."

Kiều Chấn Lương đáp: "Cha, cha thấy tương lai của Bình Hải thế nào?" Kiều Chấn Lương vẫn canh cánh trong lòng về việc từ bỏ Bình Hải theo cách này, vậy nên ông vẫn vô cùng lưu luyến Bình Hải.

Kiều lão điềm nhiên nói: "Chỉ cần đoàn tàu vẫn còn, người nào lái cũng giống nhau mà thôi phải không? Tuy nhiên chỉ cần đoàn tàu cũng phải dừng tại ga tàu, thì ga của ta tuy có cũ có già rồi, nhưng không hề bỏ hoang, Châuyến tàu sớm muộn gì cũng phải chạy qua ga của ta."

Vào chính ngày này, việc của nhà họ Kiều cũng bắt đầu gặp chuyện biến tốt, vụ án hối lộ đầu tư Hoàn Vũ xuất hiện nghi phạm, dính dáng đến Hoàng Hán Dân đã thay đổi khẩu cung ban đầu. Y thừa nhận tất cả hành động hối lộ đều do y làm, Kiều Bằng Phi hoàn toàn không hay biết gì, như vậy cũng đồng nghĩa với vệc Kiều Bằng Phi thoát khỏi xử phạt, thực tế Kiều Bằng Phi không hề biết gì về vụ hối lộ, gã chỉ bị rơi vào cái bẫy của kẻ khác.

Gây phiền phức cho Kiều Bằng Cử chính là hành vi đưa hối lộ, lời chứng cung mới nhất của Hoàng Hán Dân đã rửa sạch hiềm nghi cho Kiều Bằng Cử, những việc mà bây giờ gã phải đối mặt chỉ còn là vấn đề vốn, sự việc xảy ra gần đây cũng đã gây dư luận xấu về dự án Hoàn vũ, Kiều Bằng Cử thoát khỏi án hối lộ nhưng không có nghĩa gã có thể tiếp tục tiến hành hạnh mục Hoàn Vũ, vì khu đất này có liên quan đến hành vi phạm pháp, chính phủ HongKong đã ra lệnh thu hồi khu đất, các nhà đầu tư cũng lũ lượt yêu cầu thu hồi lại số vốn của họ, chỉ cần Kiều Bằng Cử nhanh chóng trả lại khoản vốn tập trung đó, sự việc sẽ ổn thỏa trời yên biển lặng, không có ai còn tiếp tục truy cứu.

Việc lần này Kiều Bằng Cử chẳng kiếm chác được gì mà lại còn phải bồi thường món lợi túc lớn nhưng cũng may sự viêc cũng kết thúc ổn thỏa.

Kiều Mộng Viện sẽ Châuyển nhượng lại số ngân phiếu hối thông của mình cho tập đoàn điện tử Lam Tinh Hàn Quốc, toàn bộ số tiền được đổi ra sẽ Châuyển vào tài khoản của Kiều Bằng Cử, cô đang cố gắng làm hết khả năng của mình để giúp anh trai vượt qua khó khăn.

Người khác nhìn vào thì thấy đây là kết quả tốt đẹp nhất rồi, nhà họ Kiều vẫn dựa vào danh tiếng chính trị của Kiều lão để vượt qua khủng hoảng này, họ Kiều tuy có tổn thất nhưng không đến mức thảm hại.

Trương Dương cũng cảm thấy vui mừng với việc này, sau khi biết tin, hắn lập tức tỏ ý chúc mừng với Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện tỏ ra rất lạnh nhạt, tuy khủng hoảng của gia tộc đã qua đi nhưng cô vẫn quyết định chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp có trong tay. Hiện tại có rất nhiều người hứng thú với quảng trường Nam Lâm tự và quảng trường sổ mã Mộng Thần, trả giá cao nhất là tâ[j đoàn thế kỉ An Thái HongKong, vì sự việc có liên quan đến họ An nên Kiều Mộng Viên đã đi trưng cầu ý kiến An Ngữ Thần trước tiên.

An Ngữ Thần không hề có hứng thú với chuyện kinh doanh, bà thậm chí chẳng muốn về nước để giải quyết việc nà, bà đã giao lại tất cả cho Kiều Mộng Viện, nếu An Đạt Văn đã muốn mua hai sản nghiệp này, chỉ cần giá cả hợp lí thì chuyển nhượng luôn cho gã không sao cả.

Trương Dương cũng giúp Khâu Phượng Tiên liên hệ với Kiều Mộng Viện, tuy báo giá của Khâu Phượng Tiên lớn hơn nhiều so với của An Đạt Văn đưa ra, nhưng qua thương ngôn, Kiều Mộng Viện cuối cùng vẫn nhượng lại hai sản nghiệp này cho tập đoàn thế kỉ An Thái của An Đạt Văn.

Sau khi đi xong nước cờ chuyển nhượng toàn bộ sản nghiệp, Kiều Mộng Viện cảm thấy như trút được gánh nặng, cô chủ động mời Trương Dương ăn một bữa.

Tâm trạng Kiều Mộng Viện rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Trương Dương lại nhận thấy cô có hơi gầy đi, trong thời gian này chuyện của gia tộc đã gây áp lực tâm lí lớn cho cô.

Kiều Mộng Viện đem một cuộn tranh đưa cho Trương Dương: "Cha bảo em trả lại cho anh."

Trương Dương dù không xem nội dung cuộc giấy cũng đã đoán ra cuộn tranh nhất định là bức hoành viết chữ " lậu thất minh", hắn đẩy cuộc tranh vè phía Kiều Mộng Viện: "Anh không có ý định sẽ nhận lại những thứ đồ đã đem tặng."

Kiều Mộng Viện nói: "Bây giờ ông đã không còn là bí thư tỉnh ủy Bình Hải nữa rồi, anh hình như không cần thiết phải biếu quà."

Trương Dương cười đáp: "Em cũng nghĩ anh như vậy sao? Nghĩ là anh tặng cho bí thư Kiều bức hoàng này, là vì muốn được thăng quan tiến chức sao?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Trương Dương, cảm ơn anh, anh đúng là một bằng hữu đáng tin tưởng!"

Trương Dương đáp: "Chỉ thế thôi à?"

Trước ánh nhìn nóng bỏng của Trương Dương, trái tim Kiều Mộng Viện lại đập thình thịch, mặt cô chốc lát nóng rực lên.

Trương đại quan nhân cảm nhận được thay đổi tâm trạng của Kiều Mộng Viện, nhỏ giọng nói: "Em hình như không được tự nhiên lắm."

Kiều Mộng Viện đáp: "Bất luận là ai mà bị anh nhìn với ánh mắt như vậy đểu cảm thấy không thoải mái chút nào."

"Không thoải mái ở đâu?"

Kiều Mộng Viện thở dài: "Sau này cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ không nhiều như thế này."

"Vì sao?"

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện nhìn xa ra phía ngoài cửa sổ: "Tối nay em đến Kinh đô, mọi việc ở Bình Hải cũng đã chấm dứt, em nghĩ, em sẽ không quay lại đây một thời gian."

Trương đại quan nhân hiểu ra ý nghĩa sâu xa của câu nói: "Chẳng lẽ Bình Hải không đáng để em lưu luyến sao?"

Kiều Mộng Viên lắc đầu: "Con người em thích nhìn về phía trước." Cô thực sự đang cảm nhận được nỗi buồn phiền trong thâm tâm, nghĩ đến chuyện sắp rời xa Bình Hải, rời xa Trương Dương, Kiều Mộng Viện lại không thể khống chế nổi sự nuối tiếc trong lòng, nhưng lý trí của cô lại nhắc nhở cô rằng, cần phải khắc chế nó, quyết không được biển hiện sự mền yếu và do dự của mình trước mặt Trương Dương.

"Anh sẽ nhanh chóng đến Kinh đo gặp em."

Kiều Mộng Viện cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Lúc anh đến, có lẽ em đã không còn ở Kinh đô nữa."

"Thế em dự định sẽ đi đâu?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "En vẫn chưa nghĩ xong, có thể sẽ đi cho khuây khỏa, đi đến đâu thì đến."

Trương Dương cười: "Phụ nữ một thân một mình phiêu bạt bên ngoài thật khiến người ta không yên tâm được." Hắn lại nói thêm: "Anh không yên tâm."

Kiều Mộng Viện đáp: "Em tin anh quan tâm đến em, nhưng...em không cần..."hai đồng tử của cô mở to, có hơi chút đỏ: "Em có thể chăm sóc được cho mình, vậy nên không cần ai quan tâm hết."

Trương Dương cười: "Có lẽ lúc này em không cần đến, nhưng em hãy nhớ rằng, chỉ cần khi nào em muốn, anh nhất định sẽ ở bên cạnh em."

"Em tin."

Ánh nắng chói rực rỡ của ban chiều xuyên thấu qua cánh cửa thủy tinh vào bên trong, phản quan lên người Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân lúc này như đang nảy sinh cái cảm giác buồn thương khi li biệt, hắn đột nhiên có một cảm giác, Kiều Mộng Viện lần này rời khỏi Bình Hải, có lẽ sẽ rất lâu, cô dường như đang chạy trốn, Trương Dương cũng không hiểu rốt cuộc cô đang trốn tránh điều gì? Là hiện thực hay là bản thân? Trương Dương nói: "Tình hình Bằng Cử thế nào rồi?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi