Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hạng Thành nói: "Trương Dương, nhất định phải chú ý tới ảnh hưởng! Hiện tin đồn ở bên ngoài thật sự quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng chính phủ, loại người như Triệu Kim Khoa chỉ là hiện tượng cá biệt, nhưng hiện tại bởi vì chuyện của hắn, khiến cho sinh ra nguy cơ tín nhiệm đối với toàn thể lãnh đạo chúng ta trên xã hội."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, trước khi tôi thượng nhiệm, buôn lậu ở thị trường ô tô Tân Hải tràn lan, biển lậu hoành hành, việc này có liên quan tới bộ môn quản xe giám thị bất lực, tiền tài bất nghĩa của Triệu Kim Khoa tám chín phần mười cũng từ đây mà có."

Hạng Thành gật đầu nói: "Trước đó, rất nhiều đồng chí khó hiểu về việc cậu chỉnh đốn thị trường ô tô Tân Hải, hiện tại xem ra, cách làm của cậu vẫn rất chính xác." Y rất ít khi khẳng định thành tích công tác của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Trị dài mới có thể an lâu, quản lý đối với Tân Hải vừa mới bắt đầu thôi."

Hạng Thành nói: "Chuyện của Triệu Kim Khoa đã liên quan tới cán bộ làm trái nguyên tắc, tôi thấy chuyện này để Ủy ban kỷ luật tham gia điều tra đi, đây cũng là quyết định nhất trí của lãnh đạo thành phố sau khi thảo luận."

Trương Dương trong lòng ngẩn ra, Hạng Thành vòng một vòng cuối cùng vẫn nhúng tay vào, nói cách khác trong chuyện của Triệu Kim Khoa, Ủy ban kỷ luật thành phố muốn dí đòn gánh vào, quyền thế của mình trong chuyện này sẽ yếu đi. Trương Dương nói: "Trước mắt vụ án còn trong giai đoạn điều tra..."

Hạng Thành xua tay, ý bảo Trương Dương không cần nói tiếp, y lạnh lùng nói: "Phương diện xử lý cán bộ làm trái nguyên tắc, cậu còn thiếu kinh nghiệm công tác tương quan, cứ vậy đi, cậu tới chỗ bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật, tình huống cụ thể thì sẽ do anh ta nói với cậu."

Trương Dương đối với điều này cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao Triệu Kim Khoa tham ô là sự thật, Ủy ban kỷ luật thành phố tham gia cũng không gì đáng trách, chỉ là hắn lờ mờ cảm thấy Ủy ban kỷ luật tham gia không phải là chuyện tốt, chuyện vốn đơn thuần, sẽ trở nên phức tạp, nhất là nghĩ đến Trần Cương, bí thư Ủy ban kỷ luật đó, Trương Dương trong lòng cảm thấy rất ghét.

Hiềm khích của Trần Cương và Trương Dương bắt đầu từ Trần Khải, em trai y, nếu không phải Trương Dương điều Trình Diễm Đông từ Nam Tích tới, hiện tại Trần Khải vẫn là cục trưởng công an Tân Hải, vè sau Trương Dương ở kinh thành lại đối nghịch với y, Trần Cương đối với Trương Dương càng cảm thấy phản cảm.

Phản cảm thì phản cảm, Trần Cương trên mặt mũi vẫn làm được không tồi, ít nhất khi mặt đối mặt vẫn có thể mỉm cười, hòa ái dễ gần, y rất khách khí mời Trương Dương ngồi xuống.

Trương Dương đến chỗ hắn chính là cho có lệ, giản lược kể lại sự việc một lần. Thị lý quyết định như thế nào thì hắn không quản được, nhưng Trần Cương nếu muốn nhúng tay quá nhiều vào Tân Hải, Trương đại quan nhân cũng sẽ không đồng ý.

Trần Cương nói: "Sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu đối với ban lãnh đạo là chấn động rất lớn, bí thư Hạng đã đưa ra chỉ thị rõ ràng, cần phải điều tra rõ chuyện này nhanh một chút, đối với người có trách nhiệm tương quan thì phải truy cứu tới cùng, nghiêm trị không tha."

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi nghe theo các lãnh đạo, các lãnh đạo muốn tra thế nào thì cứ tra!"

Trần Cương cảm thấy có chút bất ngờ, thằng cha này từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy? Y hắng giọng nói: "Căn cứ theo chỉ thị của bí thư Hạng, lại trải qua thảo luận của mọi người, chúng tôi nhất trí cho rằng, dưới tình thế phức tạp trước mắt, cần phải phái một tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tới Tân Hải."

Trương Dương trong lòng mắng thầm Trần Cương vô liêm sỉ, thuần túy là tìm cơ hội khiến mình bó tay bó chân, nhưng Trương Dương cũng không nói được gì, dẫu sao chuyện của Triệu Kim Khoa liên quan tới vấn đề tham ô hủ bại, Ủy ban kỷ luật thành phố phái tổ công tác tới cũng là đúng với đạo lý, có điều Trương Dương đã dự kiến được, lần này cũng không phải là chỉ đơn giản phái tổ công tác tới, với sự hiểu biết của hắn về Trần Cương, thằng cha này là tiểu nhân có thù tất báo, lần này nắm được cơ hội chẳng phải sẽ tranh thủ dày vò mình ư? Có câu mời thần tới thì dễ, tiễn thần đi thì khó, tổ công tác Ủy ban kỷ luật nếu thật sự tới Tân Hải thì chỉ sợ nhất thời bán hội sẽ không đuổi họ đi được. Có điều Trương đại quan nhân ngoài miệng nói rất dễ nghe: "Bí thư Trần, anh yên tâm đi, cán bộ Tân Hải chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công tác của tổ công tác."

Trần Cương nói: "Tiểu Trương à, tôi cũng có nghe nói cậu là một đồng chí tốt hiểu rõ đại nghĩa, trước đây rất nhiều lãnh đạo còn có ý kiến với cậu, cho rằng cậu trẻ tuổi, trong xử lý chuyện hơi nóng vội, không đủ thành thục, tôi một mực muốn nói chuyện với cậu, nhìn thấy biểu hiện hiện tại của cậu tôi thực sự cảm thấy rất vui mừng, găp loạn không sợ hãi, tiến thoái có mức độ, trẻ tuổi đã liền có phong độ của một đại tướng, tôi biết mình sẽ không nhìn lầm!"

Trương Dương cười hắc hắc, trong lòng thì mắng lão hồ li Trần Cương này một ượt, lão gia hỏa Trần Cương này cũng không phải là đơn giản, lần này để y nắm được cơ hội, vẫn chưa biết y sẽ ngáng chân mình thế nào, tình thế bức bách, tạm thời chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của y đã, chờ vài ngày chuyện dịu đi rồi xem tôi thu thập ông thế nào.

Trần Cương đương nhiên biết trong nụ cười của Trương Dương tràn ngập thành phần dối trá, y cũng biết Trương Dương hiện tại trong lòng khẳng định là khó chịu đến, Trương Dương càng khó chịu thì Trần Cương trong lòng lại càng vui vẻ, thằng nhóc cậu không phải tài lắm ư? Đá em trai tôi ra khỏi Tân Hải, còn con mẹ nó cướp nữ nhân với tôi, tôi sớm biết cậu sớm muộn gì cũng có một ngày rơi vào trong tay tôi, sự khó chịu ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi.

Nhận xét của Trương Dương đối với Trần Cương không sai, Trần Cương này tuyệt đối là kẻ có thù tất báo. Có điều Trương Dương không để nhân vật như vậy như Trần Cương vào mắt, lão sắc quỷ lẫn vào trong nội bộ đội ngũ cán bộ hắn cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, Khổng Nguyên so với Trần Cương còn khệnh hơn, cuối cùng còn không phải để hắn thu thập cho bỏ của chạy lấy người ư, Trần Cương ông thì có năng lực gì, có thể lợi hại hơn Khổng Nguyên ư? tôi không tin đâu! Hiện tại Triệu Kim Khoa vừa mới chết, bí thư huyện ủy hắn ít nhiều cũng phải gánh vác một số trách nhiệm liên quan, đối mặt đám người đang ma quyền sát chưởng, tùy thời chuẩn bị bỏ đá xuống giếng này Trương đại quan nhân tạm thời cứ nhịn đã.

Khi Trương Dương tới bãi đỗ xe thì nhìn thấy một thân ảnh vội vàng nấp ra sau một chiếc xe jeep, Trương đại quan nhân mắt rất tinh, liếc một cái liền nhận ra đó là Hồng Thi Kiều, từ sau lần đó bị Hồng Thi Kiều hãm hại, Trương Dương vẫn chưa chạm mặt với cô ta, không ngờ lại gặp ở trụ sở thị ủy.

Hồng Thi Kiều trốn sau xe jeep, cho rằng Trương Dương không nhìn thấy mình, một lát sau, cô ta cho rằng Trương Dương chắc đã đi rồi, dè dặt thò đầu ra thì nhìn thấy Trương Dương đứng ngay gần, mặt cô ta cơ hồ là chạm vào mũi Trương Dương, Hồng Thi Kiều sợ đến nỗi hét toáng lên.

Trương đại quan nhân mỉm cười nhìn cô ta: "Hét cái gì? Giữa ban ngày ban mặt, tôi dám làm gì cô chắc?"

Hồng Thi Kiều mặt đỏ tới tận cổ, cô ta không có mặt mũi nào gặp Trương Dương, đầu cúi, cắn cắn môi nói: "Bí thư Trương..."

Trương Dương nói: "Là tôi!"

Hồng Thi Kiều lấy hết dũng khí nói: "Anh nếu hận tôi thì cứ mắng tôi đi, nếu thấy vẫn chưa hả giận thì đánh tôi cũng được."

Trương đại quan nhân nói: "Tôi trong mắt cô chính là có tố chất đó à?"

Hồng Thi Kiều lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi..."

Trương Dương nói: "Cô có chỗ nào không phải với tôi?"

Hồng Thi Kiều thẹn thùng nói: "Đại nhân không chấp tiểu nhân, ngài cũng đừng chấp nhặt tôi."

Trương Dương gật đầu: "Hồng Thi Kiều, cô ăn cơm chưa?"

Hồng Thi Kiều có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, tràn ngập hoang mang nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Buổi trưa tôi vẫn chưa ăn cơm, cùng đi tới đôi diện ăn chút gì đi."

Hồng Thi Kiều lắc đầu như đánh trống bỏi: "Tôi không đi... Tôi... Tôi còn có việc..."

Trương Dương nói: "Bận đến mấy cũng phải ăn cơm,nhà hàng Lục Bảo ở đối diện, tôi đi trước, cô mau tới đó!"

Hồng Thi Kiều nhìn bóng dáng của Trương Dương, vẻ mặt của cô ta vô cùng rối rắm, qua một hồi lâu mới hạ quyết tâm chậm rãi đi theo Trương Dương.

Trương Dương đưa menu cho Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều lắc đầu nói: "Anh gọi đi, tôi đang giảm béo!"

Trương Dương không khách khí với cô ta, tùy tiện gọi mấy món, cười nói: "Tôi buổi chiều còn có việc, chúng ta không uống rượu!"

Hồng Thi Kiều nghe thấy hai chữ uống rượu này thì mặt đỏ càng lợi hại hơn, đầu cúi gằm, hai tay đan vào nhau, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào mà chui vào, vừa rồi cô ta sở dĩ lấy hết dũng khí cùng Trương Dương tới đây ăn cơm là vì cảm thấy cổ đã bị kề một đao, có tránh cũng không được, nhưng khi thật sự tới đây với Trương Dương thì lại cảm thấy hối hận. Hồng Thi Kiều nói: "Tôi xin lỗi ngài, tôi xin lỗi ngài!" Cô ta khom mình với Trương Dương: "Lần trước tôi thực sự uống say, tôi... Tôi không ngờ lại để xảy ra chuyện như vậy."

Trương Dương nói: "Vớ vẩn, tôi gọi cô tới đây ăn cơm cũng không phải để nghe cô giải thích chuyện lần trước, chuyện đó đã trôi qua rồi, có ai uống rượu mà chưa từng uống say, có ai uống say mà không thất thố, tôi lúc còn trẻ cũng uống nhiều lắm, vừa uống say là lại dở nhiều trò."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi