Ý NGHĨA CỦA CHÂN ĐỒNG


Sau khi hoàn thành tất cả, trời cũng bắt đầu tối.

Lương Vân xem xét lại hình ảnh, vừa hài lòng vừa tiếc nuối.

Cậu nhìn Chân Đồng và Y Đằng, rồi lại nhìn vào màn hình vi tính.
Đằng xa, Y Đằng thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Lương Vân, liền tiến lên xem lại hình ảnh trên máy tính.

Cá nhân hắn cảm thấy mọi thứ đều ổn, biểu cảm cũng vô cùng tự nhiên, còn có gì tiếc nuối mà Lương Vân lại nhìn họ như vậy?
Thấy vẻ mặt thắc mắc của Y Đằng, cậu đắn đo mở lời."Hay là cậu và Chân Đồng chụp một tấm nữa nhé? Mình cảm thấy concept này được lắm, nếu chúng ta đem dự thi cũng sẽ đoạt giải đấy.

Nhưng mà hơi thiếu tính thô bạo..."
Nghe thấy hai từ thô bạo của Lương Vân hắn liền hiểu.

Bọn họ hoạt động với nhau lâu như vậy, Y Đằng cũng hiểu cậu đang đòi hỏi cái gì.

Dứt khoát từ chối yêu cầu, nếu hắn còn theo ý của Lương Vân mà chụp nữa không biết còn sẽ lố đến mức nào.

Y Đằng cũng không thích chụp những bức ảnh có nhiều va chạm như vậy, hắn cảm thấy cái gì cũng nên có chừng mực.

"Tớ cảm thấy như vậy ổn rồi, chúng ta cũng không phải chụp ảnh dự thi."
Thấy hi vọng của mình bị cắt đứt, Lương Vân không khỏi ủ rũ.

Ban đầu cậu cảm thấy Y Đằng và Chân Đồng khá không hợp với kiểu ảnh này, nhưng chụp lên lại hài hòa hơn dự đoán.

Khi Lương Vân xem lại ảnh cũng không khỏi trầm trồ tán thưởng.

Quan trọng là bức ảnh này còn có chút gì đó như tương khắc nhưng lại vô cùng phù hợp, bình thường cậu không phải dạng người ép buộc người khác nhưng tình cảm của cậu dành cho nghệ thuật là vô bờ bến, nên Lương Vân liền nảy ra ý định thuyết phục Y Đằng chụp thêm vài tấm nữa.


"Một tấm thôi cũng được, không lâu đâu.

Cậu xem, đẹp như vậy! Làm thêm mấy tấm xem như kỉ niệm!"
"Tớ không muốn.

Chân Đồng cũng không thích đâu."
Tử Dương ở gần đó, loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cũng tò mò đi đến.

Cậu thình lình xuất hiện sau lưng Lương Vân.
"Hai cậu đang nói chuyện gì vậy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ sau gáy truyền tới, khiến cậu không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại.

Thấy Tử Dương đứng đó, liền vội vàng đáp trả.

Hành động này của Lương Vân như muốn kéo thêm đồng minh về phía mình.
"Tớ đề nghị Y Đằng và Chân Đồng chụp thêm một tấm nữa nhưng cậu ấy không đồng ý..

Cậu nhìn xem, rõ ràng đẹp như vậy.

Ừm..

phải diễn tả như thế nào nhỉ.

Không hợp nhưng lại vô cùng hợp?"
Tử Dương chăm chú nhìn vào màn hình vi tính rồi trầm mặc.

Lúc này cậu cũng phi thường cảm thấy tay nghề chụp ảnh của Lương Vân không những tiến bộ mà cách thể hiện của Chân Đồng và Y Đằng rất xuất sắc.
Không biết có phải vì ảnh hưởng từ khí chất vốn có hay không mà Chân Đồng trong ảnh khá thờ ơ, lãnh đạm.


Nhưng nếu nhìn kĩ, mọi tình cảm của cô đều bộc lộ qua đối mắt.

Khi nhìn Y Đằng, đôi mắt Chân Đồng vô cùng thu hút, Tử Dương cũng không biết đó là loại cảm xúc gì nhưng cậu rất thích biểu cảm đó.

Gương mặt hờ hững và vô tâm nhưng đôi mắt lại muốn nâng niu và gìn giữ.

Về phần Y Đằng, hắn khác hẳn so với phong cách thường ngày.

Thông thường Y Đằng sẽ chọn những trang phục nhạt màu và đơn giản, chủ yếu nhìn vào sẽ toát lên khí chất gọn gàng sạch sẽ.

Và cũng sẽ đối xử với mọi người như cách mà hắn chọn trang phục..
Người mới quen có thể cho rằng Y Đằng là một người gần gũi và thân thiện nhưng nếu thật sự thân thiết với hắn, họ sẽ phát hiện Y Đằng đối với ai cũng không có ngoại lệ.

Gần gũi nhưng xa cách, đó chính là năm từ miêu tả Tiêu Y Đằng mà cậu biết.

Hắn sẽ không vượt quá giới hạn với bất kì ai, các mối quan hệ cũng dừng lại ở mức gìn giữ tình hữu nghị.
Nói đúng hơn về Y Đằng thì hắn có vẻ dễ gần nhưng vô cùng khó chung đụng.

Là kiểu người sẽ không cho bạn cơ hội trở nên quá thân thiết với hắn, rạch ròi mọi thứ.

Đến Vũ Tâm, người bạn thân nhiều năm với Y Đằng cũng không ngoại lệ.

Nhưng lúc này, hắn trong hình có vẻ khác.

Gương mặt Y Đằng rất chân thành, nó như muốn nói lên tất cả tình cảm bên trong hắn.


Rồi từng chút, từng chút một, dùng sự chân thành để sưởi ấm con người đó.

Quả nhiên đúng như Lương Vân nói, không hợp nhưng lại rất hợp!
Cậu cũng muốn khuyên Y Đằng chụp vài tấm nữa, xem như thỏa mãn tấm lòng hiếu kì của mình.

Nhưng liền nghĩ lại bản thân lúc chụp với Vi Cầm cũng gượng đỏ cả mặt, nếu ép Y Đằng quá cũng không đúng, nên đành bỏ qua.
"Thôi, nếu không muốn chụp thì cậu đi thay đồ đi."
Sau đó quay sang Lương Vân, an ủi cậu vài câu.

Thấy Lương Vân cũng không níu kéo nữa, Tử Dương liền hối thúc mọi người dọn dẹp rồi ra về.
Vì bối cảnh không quá cầu kỳ nên họ hoàn thành rất nhanh, thoáng chốc đã trả lại căn phòng như cũ.

Lưu Vĩ gửi file được lưu trong máy tính cho Ngọc Linh để team bọn họ nhanh chóng bắt tay vào việc chỉnh sửa hình ảnh.

Sau đó, khi xác nhận mọi thứ đã dọn xong Tử Dương liền cho mọi người giải tán, cậu ở lại khóa cửa rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Lưu Vĩ và Chân Đồng cùng đường nên đi chung.

Cậu cũng không khác gì Lương Vân, nhớ đến tấm ảnh tâm đắc, không khỏi cất tiếng khen ngợi.

"Tớ không nghĩ cậu cũng có thể làm ra ánh mắt đó đâu.

Cả anh Y Đằng nữa, chưa từng thấy ai diễn thật như hai người.

Nếu không biết mình còn tưởng hai người yêu nhau nữa đó!"
Chân Đồng nghe Lưu Vĩ khen một lát cũng cảm thấy kì lạ.

Bản thân cô cảm thấy rất bình thường, khi Lương Vân đề nghị Chân Đồng dùng ánh mắt đong đầy tình cảm nhìn Y Đằng, cô liền xem anh như con chó từng nuôi.

Lúc đó, Chân Đồng thường hay ngồi một góc nhìn nó đến ngây ngất, vừa nâng niu vừa trân trọng nó nhưng lại không dám đến gần.

Tất cả những gì cô làm, chỉ là đứng từ xa nhìn nó, rồi dần dần chìm vào thế giới của mình.


Chân Đồng không dám tiến lên, cũng không dám đối diện với những con người bên cạnh nó.

Sợ khi bản thân rời khỏi vùng an toàn, thì sẽ không thể quay về cái vỏ bộc cứng cáp của mình nữa..

Vì vậy, cô chỉ có thể âm thầm yêu thương nó từ xa, lặng lẽ quan tâm từng chút một.
Khi Lương Vân nhắc đến, Chân Đồng liền nghĩ mình cũng có thể dùng loại cảm xúc đó nhìn Y Đằng, sau đó liền nhìn hắn đến thẫn thờ..

Càng nói cô càng không biết biểu cảm của mình lố đến mức nào mà Lưu Vĩ lại nói đến nhập thần như vậy.
"Đến mức đó sao?"
"Đương nhiên rồi! Giống một cặp đôi luôn ấy! Lúc đó cậu nghĩ gì mà nhìn say đắm như thế vậy?"
Thấy Chân Đồng không tin, cậu lấy điện thoại, mở file cho cô xem.

Bức ảnh trong điện thoại cũng khiến Chân Đồng ngạc nhiên không kém, cô không ngờ mình chỉ dùng ánh mắt đối với một con chó lại có thể ăn ảnh đến vậy...
Đương nhiên, Chân Đồng cũng không thể nói chuyện mình vừa xem Y Đằng như một con chó Phèn..

Với câu hỏi của Lưu Vĩ, cô đành tìm một lời nói dối để lấp liếm.

Nghĩ một chút, rồi dùng vẻ mặt bình thẫn nhất, đáp lời cậu.
"Là em tớ! Tớ nghe người nhà nói khi tớ nhìn em trông rất dịu dàng nên đã nghĩ anh Y Đằng như người nhà!"
Thấy Lưu Vĩ khó tin nhưng vẫn gật gù tiếp nhận, Chân Đồng liền thở phào nhẹ nhõm.

Thầm cầu xin trời đất phù hộ, đừng cho cô gặp phải vấn đề này nữa.

Việc thể hiện cảm xúc đối với Chân Đồng đã khó rồi, nay còn phải diễn xuất kiểu này, cô cảm thấy tin thần mỏng manh của mình sẽ không chịu nổi đả kích mất.
Cố tình nói sang chủ đề khác, thành công dời đi sự chú ý của Lưu Vĩ, Chân Đồng liền thoải mái hơn hẳn.

Con người cô mỗi khi nói dối sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu, nếu không dời đi chủ đề nói chuyện, chỉ sợ mình lấp liếm bậy bạ, rồi cuối cùng lại nói thật ra hết.

Nhìn thấy ngã rẻ phía trước, Chân Đồng thầm cảm thấy may mắn, cô gia tăng tốc độ, rồi tạm biệt Lưu Vĩ.
"Tạm biệt nhé! Lần sau gặp."
"Ok, lần sau gặp.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi