Y QUAN KHẮP THÀNH

Dường như còn chưa nghe thấy, Hứa Tô trợn mắt nhìn Phó Vân Hiến, mí mắt cũng không chớp.

Phó Vân Hiến nhéo lên cằm hắn: “Ngốc rồi à?”

Sau khi chắc chắn bản thân không nghe nhầm, Hứa Tô chạy trối chết.

Hắn nói với Phó Vân Hiến, cũng là nói với chính mình, để tôi nghĩ chút đã.

Hứa Tô vốn đến đi làm, hắn không biết Phó Vân Hiến xin nghỉ cho mình, lại càng không biết ông sếp Phó Ngọc Trí đang ở trại tạm giam. Giờ hắn rảnh không có việc gì làm.

Văn Quân cũng không biết rõ mọi chuyện. Phó Vân Hiến lại dẫn Hứa Lâm ra ngoài. Dạo này tâm trạng cô ta không tốt, thằng nhãi kia mở mồm ra là “chị Quân”, ra cái vẻ nhã nhặn lịch sự, ai mà ngờ tẩm ngẩm tầm ngầm thay luôn vị trí của cô nàng. Dường như cậu ta hiểu hết tất cả sở thích của Phó Vân Hiến. Cậu ta biết y thích rượu vang, thích cà phê, cậu ta biết mỗi ngày y tiếp khách mấy tiếng thì sẽ phải có mấy tiếng nghỉ ngơi, quả thực như một ly nước vừa vặn cả nhiệt độ, vừa vặn đến mức không tưởng tượng nổi.

Văn Quân nhận ra mình có dớp tự nhiên với cái họ Hứa này, trước đó Hứa Tô thì làm tình yêu của cô nàng chết ngay khi còn trong trứng nước, giờ có Hứa Lâm, ngay cả công việc mà cô ta còn bấu víu cũng sắp bị cướp đi mất.

Văn Quân muốn kéo Ngải Đạt tám chuyện một chút nhưng Ngải Đạt lại không dám. Quản lý mới tới quá kinh khủng, dựa hơi kẻ trên tự cho mình quyền ra lệnh, giờ phòng hành chính như cảnh lửa bỏng nước sôi, không ai dám nói bậy làm bừa.

“Nước cạn thì rùa lên lắm*! Người từ văn phòng bé như lỗ mũi ra mà còn tưởng bản thân hay hớm giỏi giang lắm ấy!” Ngải Đạt đay nghiến chửi quản lý mới một câu, sau đó thể hiện sự hoài niệm sâu sắc với sếp cũ của mình cùng Văn Quân.

*Rùa ý chỉ bọn khốn, nước cạn rùa lên là hiện tượng tự nhiên, nghĩa bóng để chỉ trông tình cảnh khó khăn ngặt nghèo thì những kẻ vô dụng khốn nạn lại nhung nhúc xuất hiện.

Hứa Tô thật tốt.

Có Ngải Đạt nhắc nhở, Văn Quân đi tới trước chỗ Hứa Tô ngồi, thấy Hứa Tô đang tra giá nhà trước máy tính.

Giá nhà thành phố S trong hai năm gần đây tăng nhanh chóng mặt, thị trường bất động sản và toàn thành phố đang cùng nhau phát triển ổn định. Hiện tại một mét vuông ở Ôn Du Kim Đình đã lên tới hơn hai mươi ngàn, Hứa Tô nhìn chằm chằm con số hiện trên màn hình, mãi sau mà vẫn chưa khép miệng được.

Tôi giàu to rồi.

Hắn đã từng thốt lên bốn chữ này trong mơ không biết bao nhiêu lần, khi thốt lên trong mơ thì quanh người rực sáng, tỉnh dậy thì vẫn là tường thô trắng ởn, tối tăm lạnh lẽo. Về sau hắn tự đi mua sơn, gọi Bạch Mặc với mấy anh em cùng nhau quét lại tường một lần.

Đến giờ Hứa Tô cũng chưa từng ngờ rằng cơ thể mình có thể quý giá như thế, khoản tiền khổng lồ mà phần lớn mọi người có phấn đấu mấy đời cũng không có được, mà hắn, chỉ một đêm mà từ gà mái đã lên cây thành phượng hoàng.

Hắn bỗng nhớ đến Tô An Na. Bà bô mà biết tin này, chắc sẽ vui phát điên.

Hứa Tô biết việc thêm tên vào giấy chứng nhận bất động sản có ý nghĩa như thế nào. Ít nhất Phó Vân Hiến đã bắt đầu nhìn thẳng vào mối quan hệ không rõ ràng này giữa bọn họ, muốn cho nó một cái định nghĩa rõ ràng. Nhưng trước thì có Trịnh Thế Gia cắn mãi không nhả, sau lại có Hứa Lâm như hổ rình mồi, còn có Hà Thanh Uyển đã chết nhiều năm, chiếm một vị trí trong lòng Phó Vân Hiến mà người khác dường như không bao giờ có thể chạm tới. Hứa Tô cảm thấy, quan hệ như vậy, có lẽ ngột ngạt quá.

Là dịu dàng cũng là cạm bẫy, hắn sợ chính mình thật sự không thoát được.

Văn Quân nói với Hứa Tô gì đó, hình như là oán hận Hứa Lâm tâm cơ kín đáo, làm việc không chừa đường cho người khác v.v., nhưng Hứa Tô cứ thấp thỏm, chẳng nghe lọt chữ nào. Mấy phút sau, trợ lý của Bàng Cảnh Thu gọi tới, nói là giám đốc Bàng tìm hắn.

Bàng Cảnh Thu nói, bảo bạn cậu đến văn phòng một chuyến đi, cùng nhau bàn bạc về chuyện hợp tác cảnh sát luật sư.

Hứa Tô do dự, lẽ ra vốn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng giờ Phó Vân Hiến đã biết đến sự tồn tại của Tưởng Tuyền, hắn không thể đưa cô vào văn phòng, nếu không thì tình ngay lý gian, cảm giác không nói rõ ràng được.

Mặc dù Bàng Cảnh Thu là giám đốc của Quân Hán nhưng lại nhã nhặn dễ gần, đối xử với nhân viên trong văn phòng phần lớn thời gian đều ấm áp như gió xuân tháng tư. Nhưng Hứa Tô không thích Bàng Cảnh Thu lắm, chẳng có lý do gì, đơn giản là Phó Vân Hiến không thích ông ta. Phó Vân Hiến từng nói với hắn, người như Bàng Cảnh Thu rất giả tạo.

Thấy mãi mà Hứa Tô không nói lời nào, Bàng Cảnh Thu cười nói: “Sao vậy? Không tiện tới à? Chẳng nhẽ là bạn gái?”

Hứa Tô lắc đầu xua tay liên tục: “Không phải không phải, bạn là con gái thôi…”

Bàng Cảnh Thu liếc mắt đánh giá Hứa Tô hồi lâu, chợt để lộ ra nụ cười quái gở, ông ta nói nhất định phải mời bạn cậu đến, nếu không thì không bàn chuyện này nữa.

Hứa Tô còn chưa kịp báo cho Tưởng Tuyền thì đã nhận được tin của Phó Ngọc Trí. Phó Ngọc Trí chẳng hiểu ra làm sao bị tống vào trại tạm giam ba ngày, cuối cùng sau khi chứng minh là hiểu lầm thì lại được thả ra. Hứa Tô thân là trợ lý, hắn lái xe tới trại tạm giam đón Phó Ngọc Trí ra. Cùng ngày hôm đó, Phó Vân Hiến đúng hẹn tới viện kiểm sát giảng bài. Đường Dịch Xuyên đích thân dẫn theo một đội ra đón y ở sảnh lớn của Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố.

Phó Vân Hiến rất khách sáo: “Công tố Đường tuổi trẻ tài cao.”

Đường Dịch Xuyên lại càng khách sáo: “Còn phải cùng nhau cố gắng với luật sư Phó, xây dựng quan hệ mới giữa kiểm sát và luật sư, cùng nhau đẩy mạnh xây dựng Trung Quốc pháp trị.”

Phó viện trưởng viện kiểm sát Đường mới đầu ba mươi nói tiếng phổ thông rành mạch, còn là giọng lưỡi nhà quan, người mặc đồng phục công tố viên thẳng thớm phẳng phiu, nổi bật xuất chúng, hai bên trái phải có hơn mười người, tất cả đều làm nền cho anh. Đường Dịch Xuyên liếc nhìn Hứa Lâm đi bên cạnh Phó Vân Hiến, anh nói với Phó Vân Hiến: “Tôi còn tưởng Hứa Tô sẽ cùng tới.”

“Giờ cậu ấy là trợ lý cho thằng hai.” Phó Vân Hiến hỏi, “Hai người thân nhau lắm à?”

Đường Dịch Xuyên gật đầu: “Tính cách như Hứa Tô không thích hợp để làm luật sư, chẳng thà gia nhập đội ngũ công tố.”

Phó Vân Hiến khẽ nhíu mày. Lời này nghe không hề đáng tin, động cơ lại khả nghi, người không có tiền án hình sự thì đều có tư cách trở thành công tố viên, nhưng lý thuyết thì được, thực tế lại hiếm. Bị tạm giam do dính líu tới ma túy, vào quân đội may ra còn được châm chước, nhưng chắc chắn không thể qua được thẩm tra chính trị của viện kiểm sát.

Dường như Đường Dịch Xuyên biết đối phương đang nghĩ gì, gương mặt thiếu thốn biểu cảm trời sinh cuối cùng cũng để lộ ra nụ cười mỉm: “Tôi sẵn sàng làm hết sức để giúp cậu ấy đạt được lý tưởng của mình.”

Công tác chuẩn bị tiếp đón do Đường Dịch Xuyên bố trí rất hoàn thiện, hội trường rực rỡ ánh sáng, âm thanh được chỉnh lý phù hợp, nước trà ấm áp vừa miệng, nhưng từ đầu đến cuối không khí trong hội trường cực kỳ căng thẳng, một đám công tố viên ngồi đó mà ai cũng như sắp đi đánh trận.

Phó Vân Hiến không khách sáo với nhân viên công tố trên tòa, trước đây khi lên chương trình hoặc làm diễn giả thì cũng tùy ý trêu đùa đám công tố viên, không hề kiêng dè, mà lúc này đang ở trên địa bàn của người khác, y cũng tém lại một chút, khách sáo thêm một chút so với ngày xưa, không chuẩn bị giáo trình hay slide thuyết trình, chỉ nói chuyện phiếm với đám công tố viên trẻ tuổi bằng kinh nghiệm xử lý vụ án nhiều năm của mình, bốn lạng địch ngàn cân.

Kết thúc hơn một tiếng đồng hồ tọa đàm, MC tỏ ý đại luật sư Phó hiếm khi tới thăm viện một lần, cũng theo như yêu cầu của rất nhiều công tố viên trẻ tuổi, tổ chức thêm một phiên tòa giả lập.

Ba công tố viên trẻ lên đài, hai nam một nữ, MC lần lượt giới thiệu với Phó Vân Hiến: “Tiểu Trần và Tiểu Lý đều là thành viên của đội tuyển quán quân hạng mục biện luận trong giải đấu Công tố viên Tranh luật Quốc gia, còn Tiểu Ân thì là một trong mười công tố viên hàng đầu của thành phố năm ngoái, vừa giành được bằng khen hạng hai…”

Trước mắt là Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 trong nước, chắc chắn đây chính là kẻ địch lớn nhất của toàn thể nhân viên công tố. Ba người trẻ tuổi đi lên đài đều tỏ vẻ quyết tâm chiến thắng, và các công tố viên có mặt cũng háo hức muốn thử sức.

Tình huống đột ngột phát sinh, trên lịch giảng của Phó Vân Hiến hoàn toàn không đề cập đến phiên tòa giả lập, đây là sân nhà của công tố viên, quá sắc sảo sẽ đắc tội người ta, mà giấu sắc bén đi thì lại thiệt cho mình, Hứa Lâm cố gắng hòa giải: “Lịch trình của luật sư Phó rất chặt chẽ, sợ là hôm nay không có dư thời gian…”

Ánh mắt Phó Vân Hiến hướng qua Đường Dịch Xuyên, Đường Dịch Xuyên mỉm cười nói: “Hiếm khi tới chơi viện chúng tôi một lần, mong luật sư Phó có thể vui lòng chỉ dạy.”

Phó Vân Hiến cũng mỉm cười, quay sang nhìn đám người dưới đài: “Vậy tôi thể theo lời mời của công tố Đường, dạy cho các cô các cậu thế nào là một công tố viên đủ tư cách.”

Nói câu này ra đã khá là không khách sáo rồi, dây cung căng hết sức, căng thẳng đẩy lên cao.

Tình huống của tập đoàn Cát Lợi trong vụ án mô phỏng khá giống với vụ án của Vạn Nguyên, rõ ràng Đường Dịch Xuyên đã có chuẩn bị mà tới. Ba công tố viên trẻ tuổi đặt câu hỏi xong, khí thế hùng hổ, mà Phó Vân Hiến gặp chiêu phá chiêu, ung dung thản nhiên.

Tiểu Trần nói, Điều 389 Bộ luật Hình sự quy định rõ, ai vì mục đích thu lợi bất chính mà đưa tiền hoặc tài sản cho cơ quan chức năng của Nhà nước thì sẽ phạm tội đưa hối lộ. Căn cứ theo “Một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng luật cụ thể trong việc xử lý các vụ án hình sự về tội đưa hối lộ” do Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao ban hành năm 2012, tập đoàn Cát Lợi đã “nhảy vào” trước, mức đút lót đã lên tới một triệu, phát hành riêng lẻ* gây quỹ bảy tỷ nhân dân tệ đã được thông qua, buộc phải xác định là “tình tiết rất nghiêm trọng” và bị kết án hơn mười năm tù giam hoặc tù chung thân.

*Phát hành riêng lẻ (Private Placement): Là việc công ty phát hành chào bán chứng khoán của mình trong phạm vi một số người nhất định (thông thường là cho các nhà đầu tư có tổ chức có ý định nắm giữ chứng khoán một cách lâu dài) như công ty bảo hiểm, quỹ hưu trí… với những điều kiện hạn chế chứ không phát hành rộng rãi ra công chúng nhằm mục đích mua tài sản và tài trợ cho dự án.

Phó Vân Hiến nói, Khoản 3, Điều 389 Bộ luật Hình sự có quy định đặc biệt, bên được cung cấp tiền hoặc tài sản không thu được lợi ích bất chính thì sẽ không bị coi là đưa hối lộ. Công tố viên Trần biết một mà không biết hai, cần phải nâng cao năng lực chuyên môn cá nhân đấy.

Tiểu Lý nói, Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao lại ban hành “Một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng pháp luật trong xử lý các vụ án hình sự về tội tham ô và hối lộ” năm 2016, thay đổi quy cách xử phạt “xử nặng hành vi nhận hối lộ và xử nhẹ hành vi đưa hối lộ” trước đây, buộc tội phải so với tội nhẹ*, bảy tỷ nhân dân tệ được duyệt trước chính là lợi ích bất chính, dám hỏi luật sư Phó tự ý bỏ qua cơ sở lý giải tư pháp ở đâu?

*Theo giáo sư Trần Hưng Lương đại học Bắc Kinh: Luật nhà Đường thời cổ đại ở Trung Quốc từng quy định nguyên tắc tư pháp như sau, một hành vi mà trong bộ luật hình sự không có quy định rõ ràng là phạm tội, nếu muốn buộc tội để xử lý thì có thể áp dụng phương pháp so với tội nhẹ, tức là dùng một hành vi nhẹ trong luật hình sự đã được quy định là phạm tội, nếu hành vi đang nói đến nặng hơn hành vi đó thì dù luật không quy định thì cũng phải xác định là phạm tội. Ngược lại, khi một hành vi mà bộ luật hình sự không quy định rõ ràng là không phải phạm tội, vậy thì nếu hành vi được nói đến nhẹ hơn hành vi đó thì dù luật không quy định thì cũng không bị cáo buộc là phạm tội.

Nói ngắn gọn thì là đưa ra một tội trong luật làm chuẩn, so sánh hành vi đang được nói đến với tội đó, nếu nặng hơn cả tội đó thì dù không quy định vẫn bị coi là phạm tội.

Phó Vân Hiến hỏi lại, Điều 24 “Luật Chứng khoán” của nước ta là gì?

Tiểu Ân có căn bản pháp lý vững chắc, mở miệng đáp lời: “Cơ quan quản lý chứng khoán của Quốc vụ viện hoặc cơ quan được Quốc vụ viện ủy quyền sẽ đưa ra quyết định về việc có chấp thuận đơn đăng ký trong vòng ba tháng kể từ ngày chấp nhận đơn đăng ký phát hành chứng khoán hay không.”

*Quốc vụ viện nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tức Chính phủ Nhân dân Trung ương nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, là cơ quan hành chính và hành pháp nhà nước cao nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Phó Vân Hiến lại hỏi, thời gian xem xét ngắn nhất và dài nhất cho việc phát hành riêng lẻ của công ty là bao nhiêu?

Ba công tố viên không trả lời được, Đường Dịch Xuyên im lặng một lát mới bổ sung: “Ngắn nhất là mười sáu ngày, dài nhất là bốn trăm tám mươi tám ngày.”

“Yếu tố cấu thành tội hối lộ là ‘tìm kiếm lợi ích bất hợp pháp’, loại trừ điều kiện này rồi tự ý mở rộng các điều kiện buộc tội rõ ràng là trái với tinh thần khiêm tốn của luật hình sự. Tập đoàn Cát Lợi trong vụ án vốn đáp ứng đầy đủ các điều kiện được phát hành riêng lẻ, vừa sinh lời vừa có dòng tiền ổn định, chỉ vì muốn đẩy nhanh việc phê duyệt phát hành riêng lẻ theo quy định của ‘Luật chứng khoán’, muốn gây quỹ để công ty có thể phát triển kinh doanh nhanh chóng, hoàn toàn thuộc về lợi ích bảo vệ cá nhân công ty chính đáng.”

Phó Vân Hiến tạm dừng, mỉm cười với công tố viên Ân vừa mới nhận được bằng khen hạng hai: “Nào giống như công tố viên Ân đây, pháp bào trên người, ai cũng phải ngước nhìn, lại không biết sự gian khổ của nhân dân khi khởi nghiệp, lại sống dựa vào thuế nhân dân nộp, cần cù chăm chỉ làm ra những vụ án oan, toàn tâm toàn ý muốn lập công lớn.”

Công tố viên Ân mặt đỏ phừng phừng, vẫn còn muốn cãi thì lại bị Đường Dịch Xuyên hắng giọng quát: “Đủ rồi.”

Ba đánh một, không những không chiếm được nửa điểm hời mà trái lại ai cũng bị chế giễu cho không còn manh giáp, Đường Dịch Xuyên lạnh mặt nói: “Luật sư Phó còn bận, tọa đàm hôm nay tới đây kết thúc.”

Sau buổi tọa đàm, Đường Dịch Xuyên mời Bộ trưởng Tư pháp và Phó Vân Hiến cùng đi ăn, địa điểm không đắt nhưng không gian lịch sự trang nhã, năm sáu người ngồi chung một bàn trong phòng riêng, vừa uống vừa nói chuyện.

Bộ trưởng Tư pháp là người từng trải, coi như cũng là bạn học cùng trường với Phó Vân Hiến, chẳng qua là hơn y mấy khóa, hai người cũng coi như có quen biết.

Hứa Lâm cũng đi theo, mọi việc thuận lợi đến mức thấy hơi tự đắc. Cậu ta trời sinh đã thích tai to mặt lớn.

Phó Vân Hiến và Đường Dịch Xuyên uống vài ly với nhau, thật ra hai người chẳng hề có khúc mắc gì, nhẹ giọng nói, cao giọng cười, thù hận đều tiêu tan.

Kết thúc một buổi xã giao, Phó Vân Hiến bảo Hứa Lâm tự bắt xe về nhà, bản thân thì lái đến chỗ Hứa Tô.

Cửa chính nhà Hứa Tô không khóa. Phó Vân Hiến còn chưa bao giờ tới chỗ Hứa Tô ở, trước kia y vẫn luôn biết nhà hắn tồi tàn, cho đến lúc đích thân tới nơi mới nhận ra còn tồi tàn hơn tưởng tượng. Nhà phòng nhỏ, bếp và phòng khách chung với nhau, phòng ngủ có một dãy tủ bao quanh, miễn cưỡng coi như là một phòng ngủ một phòng khách. Vách tường được sơn đủ thể loại màu, trông lòe loẹt sặc sỡ quá đà, nhưng bài trí lại cực kỳ đơn giản, một tủ sách một cái giường. Hứa Tô thích dành bụng tới chỗ Phó Vân Hiến ké cơm vậy nên ăn uống ở nhà vẫn rất sơ sài, trên bàn cơm có một bát mì, nước mì trong vắt chẳng có cái gì, bên trên có mấy cọng hành, ăn được một nửa, nửa bát còn lại đã trương phềnh rồi.

Hứa Tô ghé vào bàn đọc sách, lại gần mới phát hiện hắn đã ngủ rồi.

Ngày hôm nay hắn mệt đến kiệt quệ, đầu tiên là qua trường cậu con trai của người nông dân với Hàn Kiện để thu thập chữ ký của giáo viên và học sinh, sau đó nghe tin Phó Ngọc Trí được thả khỏi trại giam thì lại đi hết nửa thành phố S đón hắn ra ngoài, buổi tối đi luyện thi Kiểm tra Tư pháp Quốc gia, về đến nhà còn phải viết thư ngỏ gửi thẩm phán phiên phúc thẩm vụ án kia thay cho Hàn Kiện.

Phó Vân Hiến đi tới trước bàn, tùy tay chạm vào cái laptop đặt ở đó, một bài viết bỗng hiện lên trên màn hình.

“Kính gửi thẩm phán Lữ Diễm Hồng, tôi là Hàn Kiện, luật sư bào chữa của Đậu Vĩ Tùng…”

Lướt qua mấy dòng, cũng biết được toàn bộ nội dung vụ án, một nông dân làm thuê say rượu giết người, bị kết án tử hình trong phiên sơ thẩm khi bào chữa theo hướng vô tội, thân là luật sư bào chữa phiên phúc thẩm, Hàn Kiện muốn cầu tình với thẩm phán, hi vọng được khoan hồng. Phó Vân Hiến nhíu mày, y không thích việc Hứa Tô cứ ôm mấy vụ án vớ vẩn nghèo túng này vào người.

Phó Vân Hiến biết Lữ Diễm Hồng. Y kiên nhẫn đọc hết lá thư Hứa Tô viết, nhận ra viết rất tốt, chỗ nào tình thì rất tình, chỗ nào lý thì cũng rõ ràng rành mạch, rất có khả năng sẽ đánh động được một nữ thẩm phán trung niên thiết diện vô tư nhưng lòng lại mềm mại.

Phó Vân Hiến vừa thao tác laptop của Hứa Tô, xóa hai lỗi sai trong cách hành văn rồi viết luôn kết luận cho hắn, kế đó lại bế Hứa Tô lên giường.

Đầu chạm xuống gối, ván giường kêu két một tiếng.

Phó Vân Hiến lại nhíu mày, ghét cái giường không đủ chắc chắn, không thể chịu nổi nếu y đè Hứa Tô mà làm.

Phó Vân Hiến thừa nhận hiện tại mình đã quá mê đắm cơ thể Hứa Tô, thử một lần sinh nghiện, cứ nhìn hắn là lại muốn đè xuống.

Nhưng hôm nay thì không.

Y nâng tay khẽ chạm lên mặt Hứa Tô, thấy hắn ngủ yên ổn thì xoay người rời đi.

Phó Vân Hiến đi không bao lâu thì Hứa Tô tỉnh. Hắn cũng chẳng nhớ rõ mình bò lên giường khi nào, gãi đầu rồi lại ngồi dậy, tiếp tục viết nốt lá thư gửi thẩm phán cho Hàn Kiện.

Mông đặt xuống ghế, Hứa Tô đọc lại bài viết trên laptop một lần, chính hắn cũng thấy cảm động luôn.

Mẹ nó chứ, viết hay vãi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi