Y QUAN KHẮP THÀNH

“Phó Vân Hiến, nghe tôi một lần, được không.”

Hứa Tô còn chưa nói xong, Phó Vân Hiến đã đặt đầu ngón tay cái lên môi hắn, ý bảo hắn ngậm miệng lại. Cổ tay chuyển hướng, bàn tay đỡ lấy gáy Hứa Tô, Phó Vân Hiến đè đầu hắn xuống, ý tứ rõ ràng, muốn hắn dùng miệng làm cho mình.

Dù sao đã lâu không gặp, Hứa Tô cũng mong có thể cận kề da thịt thêm một chút với Phó Vân Hiến, nhưng trong số đó không đi kèm với dùng miệng. Trước giờ hắn đã từng ảo tưởng mấy cô em ngực bự làm cái này cho mình vô số lần, ảo tưởng gương mặt giữa hai chân, giàn giụa xinh đẹp, mái tóc lòa xòa, vui vẻ chủ động. Hiện tại dù có không thẳng lại được nữa, nhưng bảo hắn tự quỳ xuống hầu hạ người đàn ông kia, hắn không muốn. Hứa Tô nghển cổ đanh mặt, chê thứ kia lớn, xấu, còn có vị.

Phó Vân Hiến dỗ hắn, dỗ không được thì bắt đầu bực, bắt lấy cằm Hứa Tô uy hiếp: “Vị gì? Vị đàn ông của em đấy.”

Hứa Tô vẫn luôn có cái tật “được cho tí màu bèn mở xưởng nhuộm”. Lúc trước khi Phó Vân Hiến làm lơ hắn, thế giới của hắn ngập tràn mưa gió bão bùng, ngay cả chủ động tiến lên nói đôi câu cũng không dám, nhưng giờ lại làm mình làm mẩy, ngúng nguẩy thất thường, tự cao tự đại.

Nhưng chỉ cần dữ với hắn, hắn lại hèn rồi.

Hứa Tô vẫn không tình nguyện, bèn tìm cách hoãn binh, tự tụt quần ra, tách chân ngồi lên người Phó Vân Hiến.

Phó Vân Hiến nhìn chằm chằm Hứa Tô, ánh mắt nóng cháy, muốn làm hắn, muốn đến cấp bách.

Mặt Hứa Tô nóng bừng trước ánh nhìn của đối phương, hắn di chuyển hông, để cửa sau cọ lên bắp đùi rắn chắc của Phó Vân Hiến, định bụng tiếp tục cởi áo.

Không phải là sơ mi trắng ngày thường vẫn mặc, mà là một cái áo ba lỗ trắng rách nát cũ rích.

Lúc này Phó Vân Hiến mới chú ý quần áo trên người đối phương không đúng. Vì đại luật sư Phó rất chu đáo nên đãi ngộ dành cho Hứa Tô rất tốt, được tắm được đánh răng rửa mặt, bọn bắt cóc còn cho hắn thay quần áo, đồ để thay chính là cái áo ba lỗ mà bọn chúng mặc đã mòn, choàng lên thân hình nhỏ nhắn của Hứa Tô thì rộng thùng thình, không thấy đường cong cơ thể nữa. Hứa Tô không quan tâm mấy, rách nát vẫn còn hơn là thum thủm, nhưng rõ ràng Phó Vân Hiến không hài lòng với chuyện này, cái thứ tuềnh tàng vứt đi này mà cũng dám tròng vào người hay sao?

Có một chút, có rất nhiều, thậm chí toàn bộ thời điểm, y không thích Hứa Tô tiếp xúc với bất cứ kẻ nào trừ mình.

Phó Vân Hiến trực tiếp nâng tay, gân xanh hằn lên trên cánh tay y, roẹt hai tiếng, cái áo ba lỗ kia đã bị y xé nát, ném qua một bên.

Hứa Tô vẫn rất tinh tường, biết đại luật sư Phó mất hứng, bèn quỳ thẳng người, tách khỏi cơ thể đối phương một chút, sau đó dí dương v*t Phó Vân Hiến vào mặt trong đùi mình, bắt đầu ma sát.

Quy đầu sừng sững đặt trên mông, vừa trơn vừa dính, cảm xúc tuyệt vời không thể nói rõ, ngày càng gần cửa huyệt, ý muốn xâm nhập cơ thể này lại càng mãnh liệt. Nhưng Phó Vân Hiến phải lên máy bay quay về thành phố W ngay lập tức, sáng mai còn có phiên tòa, y không ngại cực khổ chạy tới đây một chuyến, chỉ vì muốn chắc chắn Hứa Tô không gặp chuyện gì.

Sợ nếu đâm vào sẽ không khống chế được nữa, không đòi hết nợ nần lúc này thì không được, Phó Vân Hiến cố chịu đựng, cầm tay Hứa Tô hướng xuống dưới háng, thấp giọng nói: “Dùng tay đi.”

Bản thân Hứa Tô cũng cảm thấy nửa quỳ nửa đứng thế này quá mệt, hắn đặt mông ngồi xuống đùi Phó Vân Hiến, bắt đầu quay tay cho y.

Loay hoay một hồi tốn sức, được cái càng sờ lại càng to lên và cứng hơn, chỉ là khoái cảm vẫn không quá mãnh liệt, vật nhỏ này vẫn không mang thái độ hầu hạ người. Phó Vân Hiến người cao tay dài, cũng chẳng ham chút khoái cảm cỏn con đó, y khẽ vươn tay ôm Hứa Tô vào trong ngực mình, một tay vuốt ve cơ thể hắn, trượt theo đường eo trơn loáng nuột nà, vuốt lên mông hắn.

Phó Vân Hiến nói: “Gầy.”

Mặc cho đối phương tùy ý chà đạp mông mình, Hứa Tô dụi vào ngực Phó Vân Hiến như mèo, hắn bỗng mở miệng: “Phó Vân Hiến, tôi muốn về nhà.”

Phó Vân Hiến ôm chặt Hứa Tô, cúi đầu hôn lên ấn đường của hắn: “Sau khi về sẽ thêm tên em vào, nơi ấy mãi mãi là nhà của em.”

Những lời này mang ma lực kỳ lạ, Hứa Tô thấy lòng mềm nhũn, chủ động nghiêng người hôn lên môi Phó Vân Hiến, cánh môi chuyển động, hôn lên cái cổ thon dài, bờ ngực vạm vỡ, cơ bụng căng tràn, lông mu dày rậm.

Càng tới gần nơi mê người kia, Hứa Tô lại càng cảm thấy hít thở không thuận, hơi thở của hắn lướt qua bụng dưới của Phó Vân Hiến như một luồng hơi nóng cháy. Thực ra hắn vẫn luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, mấy lời chán ghét đã nói vô số lần, nhưng cùng là đàn ông, đối mặt với bộ phận sinh dục hùng vĩ như thế, Hứa Tô vẫn thấy ghen tị.

Có lẽ Phó Vân Hiến bị luồng hơi bốc lên này trêu chọc, dương v*t lại to lên, dựng đứng cùng với lông giữa xương mu, giống như bụi gai đâm người. Y chờ ngày này đã quá lâu rồi. Quan hệ bằng miệng vừa bình thường lại vừa đặc thù trong toàn bộ những cách quan hệ tình ái, nó không thể bị ép buộc, khoái cảm nó mang lại nằm ở một bên chủ động khuất phục và cam tâm tình nguyện.

Hứa Tô thấy hơi căng thẳng. Hồi đại học Bạch Tịnh nổi tiếng khó hầu, số lần quan hệ của hai bọn họ chỉ ít đếm trên đầu ngón tay, mà sau đó, ngoại trừ bị Phó Vân Hiến lật qua lật lại, mấy lần mất hết kiểm soát, thực ra hắn chẳng khác bé trai trinh nguyên là mấy. Hứa Tô ghé vào giữa háng Phó Vân Hiến, nắm lấy thứ vật thô to kia, nhìn ngang nhìn dọc một hồi, có vẻ hết đường xoay sở, không biết phải mở miệng thế nào.

Nghĩ một hồi, hắn ngẩng đầu, hỏi một câu cực kỳ chân thành: “Hay là… thôi nha?”

Phó Vân Hiến tức giận nói: “Ngậm vào!”

Hứa Tô lại sợ sệt cúi xuống, đầu tiên thò đầu lưỡi ra liếm một chút, có mùi, nhưng mùi vị ấy không làm hắn chán ghét, ngược lại còn khiến người ta thích thú. Hứa Tô thử ngậm phần thân dương v*t vào miệng. Lần này thì hắn muốn đổi ý thật, quy đầu to lớn cứng đanh, nặng trình trịch đè lên nắp thanh quản, cực kỳ khó chịu.

Hứa Tô muốn nhả thứ trong miệng ra, nhưng Phó Vân Hiến không cho. Bàn tay to lớn của y mạnh mẽ chặn sau gáy hắn, ép hắn phải học tập “kỹ thuật mồm miệng” này: “Mở to miệng ra, thu răng vào…”

Nếu không phải bị nghẹn đến khó chịu thật sự, Hứa Tô suýt nữa bật cười. Nếu luật sư Phó dạy đệ tử mà cũng kiên nhẫn thế này thì hai người đệ tử kia cũng sẽ không lần lượt bỏ đi mất, bên cạnh chỉ còn mỗi một Hứa Lâm bụng toàn quỷ kế.

Lực tay của Phó Vân Hiến quá lớn, miệng Hứa Tô bị dương v*t y lèn chặt, không có cửa xin tha, hoàn toàn đầu hàng. Hắn thoáng thả lỏng quai hàm, đợi đến khi nước bọt dềnh lên đầy khoang miệng mới có khe hở để cử động. Hắn cầm lấy gốc dương v*t Phó Vân Hiến, dùng đầu lưỡi tìm tới lỗ nhỏ nằm ngay trước quy đầu, gẩy một cái, rồi lại đưa đầu lưỡi trêu chọc một vòng khe lõm ở mép dưới của quy đầu.

Hứa Tô dùng miệng vẫn còn vụng về, chỉ liếm loạn xạ, nhưng Phó Vân Hiến ngửa đầu ra sau, mắt nhắm lại, hài lòng thở dốc. Chỉ chốc lát sau y lại mở to mắt, buông mi nhìn tư thế gắng sức của đối phương khi dùng miệng làm cho mình.

dương v*t bỗng giật nảy trong miệng, Hứa Tô cố ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi men theo bụng, ngực rồi leo lên trên – bờ ngực Phó Vân Hiến phập phồng, mồ hôi sáng loáng như bôi dầu.

Cho đến khi cuối cùng bọn họ cũng đối diện với nhau.

Nhiều năm như vậy, dù trên tòa dưới tòa, trước mặt hay sau lưng người khác thì đại luật sư Phó vẫn là tướng quân bách chiến bách thắng, lẫm liệt uy phong, mãi mãi tự tin ung dung nắm chắc phần thắng.

Chỉ có Hứa Tô biết điểm yếu duy nhất của y là gì.

Là hắn.

Hứa Tô vươn tay vuốt ve, dùng lưỡi trêu đùa, dùng răng cạ, còn dùng khoang miệng ấm áp bao lấy, nghiêm túc an ủi từng đường gân, từng khe lõm trên dương v*t đối phương, hầu hạ đại luật sư Phó một lúc rất lâu, đại khái có thể cảm giác được y muốn bắn.

Quả thực Phó Vân Hiến cũng đang định rút dương v*t ra khỏi khoang miệng hắn, ngay khi sắp rút ra hết, y đột nhiên lại mạnh mẽ thọc thẳng vào.

Quy đầu đâm vào khoang miệng gây đau đớn, Hứa Tô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã bắn.

Miệng đầy mùi, trực tiếp nuốt xuống hơn nửa số tinh dịch, có một chút còn sặc trong khí quản, Hứa Tô bị nghẹn đến mức ho khan, vừa khạc họng vừa chửi bới.

Phó Vân Hiến cười lớn, tiếng cười vang vọng khàn khàn, giọng y vốn khàn nhẹ, lúc này lại càng đục càng trầm, giống như gẩy lên dây bass trên cung đàn: “Cưng làm tốt lắm…” Y nắm lấy cổ Hứa Tô, nhấc người lên, dùng sức hôn hắn.

Đầu lưỡi đối phương vừa luồn vào miệng, Hứa Tô hoàn hồn lại bắt đầu không cam chịu bị động, dồn sức hôn lại, tinh dịch trộn lẫn với nước bọt, chuyển qua chuyển lại giữa bốn cánh môi của hai người. Sau đó tràn ra khóe miệng, chảy xuôi theo đường cằm.

Kế đó Phó Vân Hiến lại bảo Hứa Tô nằm úp sấp mặt xuống để dùng miệng làm cho nhau. Hứa Tô làm theo, hai chân banh rộng, đặt đầu gối lên vai Phó Vân Hiến. Cửa sau của hắn lộ ra toàn bộ trước mắt đối phương, tư thế vô cùng dâm đãng và nhục nhã.

Mỗi khi động dục Phó Vân Hiến đều như phát điên, càng dâm loạn càng hưng phấn, y đùa bỡn mông Hứa Tô, hết xoa nắn lại quất đánh, sau đó y còn dùng mũi cọ lên phần gốc tinh hoàn của hắn. Sống mũi Phó Vân Hiến thẳng và cao, giống như người da trắng, y đè ép kích thích đáy chậu của Hứa Tô từng chút từng chút, cảm giác nhục nhã kỳ diệu ngược lại còn khơi lên khoái cảm thần kỳ, Hứa Tô bắt đầu rên rỉ.

Ban đầu còn cố nín nhịn, sợ để cho đám ngu xuẩn bên ngoài nghe được âm thanh phim sex trực tiếp, nhưng khi tình dục dâng cao, bắt đầu lẳng lơ bất chấp, kêu to như cố ý.

Hai người cắn xé nhau như thú dữ, Hứa Tô ngại tư thế quan hệ, tinh dịch gần như đều bắn hết lên ngực Phó Vân Hiến, dịch trắng sền sệt trượt theo từng đường nét trên cơ thể y. Phó Vân Hiến dùng một tay quệt qua ngực, lau hết tinh dịch và mồ hôi, sau đó y kéo Hứa Tô vào trong ngực mình, buông những nụ hôn đong đầy yêu thương và trân trọng lên mặt và môi hắn.

Toàn thân Hứa Tô nằm trọn trong lồng ngực Phó Vân Hiến, xuất tinh xong có hơi váng vất, nhưng hắn vẫn không quên nhắc nhở Phó Vân Hiến, đừng để bản thân mạo hiểm mà vi phạm pháp luật, phải cẩn thận tiểu nhân bên cạnh mình…

Phó Vân Hiến không trả lời, lại nói: “Để cho em làm loạn một lần cuối cùng, sau này phải nghe theo chú.”

Sau khi nhận được lời hứa của đối phương, hai người tiếp tục hôn nhau rồi chìm vào mộng mị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi