Y QUAN KHẮP THÀNH

Khi bác giúp việc bưng bữa sáng vào cửa thì Hứa Tô đang cưỡi trên người Phó Vân Hiến làm vận động buổi sáng.

Lẽ ra hai người bọn họ đã vận động cả đêm rồi, nhưng phần lớn thời gian đều là Phó Vân Hiến chủ động, Hứa Tô tròng trành lên xuống, lúc ngất lúc tỉnh.

Dù có thật sự là chiến thần trên giường thì lúc này hẳn cũng đã mệt mỏi, Phó Vân Hiến ngửa người tựa vào đầu giường ngậm thuốc lá, đôi khi sẽ đưa tay bóp mông Hứa Tô một cái, mỉm cười nhìn hắn ra sức nhấp lên nhấp xuống, nhìn vẻ mặt vừa đau đớn vừa hạnh phúc, ánh mắt vừa mê ly lại trong trẻo của hắn.

Y hài lòng đến cực điểm.

Lúc Hứa Tô đã mệt, Phó Vân Hiến bèn kẹp thuốc lá, vươn cổ tay kéo Hứa Tô vào trong ngực mình. Hai người lại trao nhau một nụ hôn dài.

Bác giúp việc không đủ nhạy bén, hoàn toàn không phát hiện ra âm thanh kỳ lạ trong phòng, cứ thế đẩy cửa tiến vào.

Hứa Tô thốt lên một tiếng nghẹn ngào.

Á.

Hắn đang đạt tới cao trào. Mùi vị lên đỉnh khó để nói rõ, giống như chìm trong mây mù, lại giống như uống được thứ rượu ngon nhất.

Bác gái bị dọa phát hoảng, mặc dù không kêu thành tiếng nhưng động tĩnh gây ra vẫn lớn, trực tiếp chọc giận Phó Vân Hiến. Hứa Tô nhận ra có người khác trong phòng ngủ thì nhiệt tình trên người cũng tản bớt đi, định xuống khỏi lưng Phó Vân Hiến. Nhưng Phó Vân Hiến dùng hành động để nói rằng y không đồng ý, y bóp chặt mông Hứa Tô, đẩy hắn cúi xuống rồi tự mình thúc lên –

Bắn ra, mê ly đầm đìa.

Bắn xong, Phó Vân Hiến thỏa mãn thở dốc, sau đó bảo bác giúp việc thu dọn đồ đạc biến đi.

Có lẽ Phó Vân Hiến cuối cùng cũng thỏa mãn, y ấn Hứa Tô vào trong ngực, khép mắt lại, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ sâu. Hai người ôm nhau ngủ hơn một tiếng, Hứa Tô tỉnh trước. Hắn nằm trong ngực Phó Vân Hiến một lát, nghe tiếng hít thở đều và nặng của y, có vẻ đã ngủ say rồi, hắn khẽ khàng rút chân rút tay ra, mặc quần áo ra khỏi cửa.

Hứa Tô tỉnh vì đói. Bị đè cả một đêm, dạ dày rỗng tuếch cần phải bồi bổ ngay. Hắn lượn một vòng trong bếp, lò lạnh ngắt, chậu bát đũa cũng sạch sẽ, bác gái không nấu cơm.

Bác giúp việc đang ngồi lau nước mắt ở bên cửa sổ sát đất, oan ức như một cô gái. Cảnh tượng đồi trụy trên giường nhìn mà ghê người, không ngờ theo lệnh ông chủ đến làm bữa sáng, đối phương còn trở mặt không nhận, bảo bà cút đi.

Hứa Tô đói phát điên cố gắng an ủi bác gái, mong bà tin rằng đại luật sư Phó chỉ t*ng trùng xộc não thôi, không có ý định bắt bà cút đi thật.

Nhưng không ngờ bác gái lại phản ứng kịch liệt, thấy Hứa Tô tới gần mình thì lúc lau tạp dề, lúc lại phủi vai, Hứa Tô tiến lên một bước, bà lại lùi ra sau một bước, hai người kẻ tiến kẻ lùi một hồi, mãi mà vẫn không thu hẹp được khoảng cách. Người tầm tuổi này thường sẽ không thể chấp nhận đồng tính, không ghét bọn họ có bệnh tâm lý thì cũng sợ bọn họ có bệnh, Hứa Tô bị phản ứng của bác gái chọc cho bật cười, nhưng mỗi người mỗi cảnh, hắn có thể hiểu được.

Thấy bác giúp việc đã lùi tới bên cửa sổ không còn lùi thêm được nữa, Hứa Tô nhanh trí bước một mạch về phía trước, trực tiếp giơ tay, rầm một cái, hai người lập tức gần nhau trong gang tấc, hắn khóa chặt bác giúp việc ở giữa mình và đầu tường.

Thực ra trò này không đứng đắn gì nhưng lần nào cũng dùng được. Bác gái trợn mắt vẫn không nhúc nhích, có lẽ là trái tim thiếu nữ của người già nảy lên khi bị tên đàn ông tuấn tú trêu chọc, cũng có thể đơn giản là bị dọa sợ.

“Ngại quá cháu nuốt lời rồi, có lẽ cháu sẽ thường xuyên ở đây đấy.” Hứa Tô nói với bà đầy nghiêm túc, “Giờ có thể làm gì đó cho cháu ăn không, xương sườn hoặc gà ấy.”

Kabedon một bà dì thành công, Hứa Tô tự cảm thấy sức hấp dẫn của mình không hề giảm đi, tâm trạng bỗng vui vẻ, nghe thấy tiếng điện thoại Phó Vân Hiến, thấy người gọi tới là Văn Quân thì tùy tay nhận luôn.

Văn Quân đút lót cho tay chân của Mã Bỉnh Nguyên nên khi nghe thấy giọng Hứa Tô thì hoàn toàn chẳng bất ngờ, kéo dài âm giọng ra vẻ uể oải hỏi hắn: “À ha, về rồi hả?”

“Ừ, về rồi.” Hứa Tô cũng vênh váo đáp, “Nhớ anh không?”

“Đừng có nhả nhớt, cậu không biết giờ trong văn phòng nói cậu thế nào đâu.”

Hứa Tô vui vẻ giễu cợt: “Bọn họ gọi tôi là gì cơ?”

Văn Quân đáp lại bốn chữ: “Yêu phi hoặc chủ.”

Hứa Tô lại càng vui vẻ, cái chữ “hoặc” này không tầm thường chút nào, giống như một tấm lưới hoặc một cái bẫy vậy, ngẫm kỹ lại mà xem, cay nghiệt độc địa khôn khéo thông minh như Phó Vân Hiến mà cũng có thể bị mê hoặc, bị thôi miên, bị hấp dẫn đấy – trong cuộc chiến mang tên tình yêu này, hiện tại Hứa Tô cảm thấy thỏa thuê mãn nguyện, giống như cao thủ đứng đầu, cầm dao đứng đó*. Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải niềm vui chi phối người khác.

*Câu đầy đủ là “Cầm dao đứng đó, vì nó nhìn quanh, thỏa lòng vì được dao tốt, đem cất nó đi”, mang dao ra xem cho sướng rồi lại cất đi, ý chỉ thái độ dương dương tự đắc.

Hứa Tô tiếp tục nói chuyện điện thoại, chậm rãi uống một hớp súp ngao bác giúp việc bưng tới, vị tươi thấm vào đầu lưỡi, súp nóng chảy xuống thành dạ dày, lục phủ ngũ tạng của hắn đã ngoan ngoãn dịu lại, tâm trạng rất tốt.

Hai người lại tán gẫu một hồi tràng giang đại hải, Hứa Tô hỏi Văn Quân có chuyện gì quan trọng không?

Chuyện cũng không quá quan trọng, liên quan tới Hạ Hiểu Phác, tuy rằng đã rời khỏi Quân Hán nhưng vẫn một mực kính trọng người đã từng là thầy mình, hiện tại muốn kết hôn với cô bạn gái trúc mã thanh mai, muốn hỏi xem Phó Vân Hiến có bằng lòng tới làm người chứng hôn hay không, vậy nên mới trịnh trọng đưa thiệp mời tới, còn gọi điện thoại hối thúc mấy lần.

Nhưng dạo này Phó Vân Hiến bận rộn đến mức không thấy bóng dáng, hoàn toàn không tới Quân Hán. Văn Quân dè dặt hỏi: “Hay là đợi tan làm xong tôi ghé qua đưa thiếp mời nhé?”

Hứa Tô nghĩ một lát lại hỏi: “Hứa Lâm về chưa?”

“Vụ án Tưởng Chấn Hưng đã định ngày tuyên án, hai ngày này có rất nhiều nhà đầu tư Chấn Tinh đến văn phòng hỏi tiến độ, cậu ta phải tiếp đãi hết. Sao thế? Tự nhiên hỏi Hứa Lâm làm gì?”

Hứa Tô nghĩ một chút, nói: “Chị không cần tới đâu, bảo Hứa Lâm mang đến.”

Trong nhà họ Phó, Hứa Tô ngồi khuất sáng trên bệ cửa sổ, Hứa Lâm thì đón sáng trước cửa sổ, bốn mắt nhìn nhau, Hứa Lâm thoáng kinh ngạc nhìn chằm chằm, còn Hứa Tô lại cười rạng rỡ như hoa, hắn mặc chiếc sơ mi rõ ràng không phải của mình, lớn hơn không chỉ một cỡ, hai chân trần lắc lư dưới vạt áo, vừa trắng vừa dài.

Hứa Lâm biết Hứa Tô đã trở lại, nhưng không nghĩ đến chuyện lại gặp mặt ở chỗ Phó Vân Hiến, cậu ta tới đưa thiệp mời theo lời Văn Quân, mà Văn Quân lại không hề nói một chữ về chuyện này.

Như có âm mưu.

Không hàn huyên dù chỉ nửa chữ, Hứa Tô nhẹ nhàng đáp đất như chú chim, hắn tiến tới tóm lấy miếng phỉ thúy trên cổ Hứa Lâm, sức kéo không hề nhỏ, cái cổ trắng nõn thon dài của Hứa Lâm lập tức hằn lên dấu đỏ.

Hứa Tô vẫn cười khúc khích nhìn Hứa Lâm: “Đúng là mang theo người mọi lúc mọi nơi nhỉ?”

Hứa Lâm vẫn giữ đúng mực: “Đây là của thầy tặng cho tôi.”

Hứa Tô nhìn kỹ con tỳ hưu, hoàn toàn không khác những gì Răng vàng kia miêu tả, tính toán trong lòng một hồi, hắn nâng tay trả lại món đồ kia cho Hứa Lâm: “Tặng cậu rồi thì là của cậu, tôi không cần.”

Hứa Lâm nắm chặt tỳ hưu phỉ thúy trong lòng bàn tay, nín nhịn đặt thiệp mời xuống rồi định đi.

“Làm gì phải vội thế! Mông mọc nhọt à, ngồi xuống tí đã nào?” Hứa Tô vươn tay giữ chặt người lại, khóe miệng nhoẻn một nụ cười tuyệt đẹp, giống như một tên yêu tinh dễ mến, đáy mắt hấp háy tươi tắn, nụ cười ngọt lịm như mía lùi, hắn ấn Hứa Lâm xuống sô-pha, “Hai ngày nay bận chuyện gì, kể tôi nghe chút coi.”

Nụ cười này rõ ràng đang vờ vịt, Hứa Lâm cứng ngắc đẩy hắn ra: “Anh nghĩ anh là ai? Chưa nói đến chuyện anh đã rời Quân Hán, dù có không đi thì anh là trợ lý, tôi là luật sư thực tập, dựa vào đâu mà tôi phải báo cáo với anh.” Dừng một lát, cậu ta nói tiếp, “Anh dựa vào cái quan hệ bán thân bán xác kia, thì cứ ra sức trên giường là được rồi, chuyện của Quân Hán không đến lượt anh quản đâu.”

“Ha, mồm miệng gớm nhỉ.” Thái đội của đối phương dữ dội, Hứa Tô giơ tay lên định đáp xuống mặt Hứa Lâm – vốn định cho Hứa Lâm một vả, nhưng hắn bỗng dừng lại, đổi thành vuốt một cái thật ôn tồn lại khẽ khàng lên mặt cậu ta.

“Cậu nhớ cho kỹ tôi là ai,” Hứa Tô hoàn toàn chẳng có tí xấu hổ nào, nói không biết ngượng, “tôi là vợ ông chủ cậu đấy.”

Hứa Lâm ngẩn ra, không ngờ sau khi thoát chết, thái độ của tên khốn này lại hoàn toàn thay đổi.

“Tôi biết cậu câu kết làm bậy với lũ người Mã Bỉnh Nguyên, nhưng không biết rốt cuộc lòng dạ cậu nhắm tới cái gì, nếu nhắm vào tôi, vậy đơn giản thôi, chúng ta bắt chước đám kia đánh nhau một trận, ai tàn ai phế dựa vào bản lĩnh của chính mình… Nhưng nếu cậu nhắm đến Phó Vân Hiến…” Ánh lửa bỗng bập bùng trong mắt Hứa Tô, sáng tỏ hơn bất cứ ai, hắn vung tay đẩy Hứa Lâm ngã trên sô-pha, dùng khớp khuỷu tay liều mạng ghìm cổ cậu ta, “Cái loại da trắng mặt trơn trói gà không chặt khiến người ta không nhịn được mà muốn chà đạp, đ*t mẹ nó chắc chắn tao sẽ tìm người chơi nát mày!”

Hứa Tô ở cùng đám tay sai của Mã Bỉnh Nguyên lâu, gần mực thì đen, mở mồm ra là muốn đánh muốn giết, chợ búa côn đồ, nhưng hắn không đe dọa, mà thật sự muốn liều mạng với đối phương. Hắn không sợ Hứa Lâm gây phiền phức với mình vì tình yêu, như vậy thì cùng lắm chỉ là một Trịnh Thế Gia, nhưng hắn cho rằng chuyện không đơn giản như thế.

Hứa Lâm trước mắt hắn, vẻ ngoài đáng thương, nội tâm đáng sợ.

Hứa Lâm cũng không biết Hứa Tô lấy đâu ra lắm sức như vậy, cậu ta không giãy ra được, thế là không giãy nữa, hai người một trên một dưới đối mặt giằng co.

“Tô Tô, được rồi.”

Hứa Tô nghe thấy giọng Phó Vân Hiến thì mới buông lỏng tay, Hứa Lâm dùng một tay đẩy hắn ra, mặt đỏ phừng phừng, hơi thở hổn hển.

Không biết Phó Vân Hiến đã xuất hiện sau lưng bọn họ từ khi nào và nghe thấy được bao nhiêu, Hứa Tô sợ thằng nhãi này lại định chơi trò kẻ ác mách lẻo, giả heo ăn thịt hổ, hắn quyết định đánh đòn phủ đầu. Hắn nói, sao cậu lại kéo tôi thế, cả hai đều ngã rồi.

Trước mặt Hứa Lâm thì vóc người nom còn nhìn được, ở trước mặt Phó Vân Hiến, hắn bỗng có vẻ hết sức nhỏ bé, hoàn toàn không có tí trọng lượng nào, Hứa Tô bị Phó Vân Hiến dùng một tay kéo cổ vào trong lòng, mặt dán lên bờ ngực trần của y.

Trong nhà mình, cả hai đều rất tùy ý, một người không mặc quần, một người để trần thân trên, Hứa Tô không quan tâm bản thân lõa lồ, nhưng lại không thích Phó Vân Hiến bị người ta dòm ngó, hơn nữa người này còn là Hứa Lâm. Hắn hơi ngửa đầu lên, nói như một còn mèo bảo vệ đồ ăn: “Hầy, Phó Vân Hiến, mau che đi coi.”

Ánh mắt Phó Vân Hiến mông lung, nở một nụ cười trầm, lại thật sự nghe lời Hứa Tô, đóng vạt áo lại rồi cài dây lưng.

“Thế này còn tạm được -“

Hoàn toàn không e dè trước mặt người khác, Hứa Tô còn chưa nói xong, môi còn chưa khép đã bị Phó Vân Hiến cúi xuống, đưa tay ra nâng cằm hôn lên môi hắn. Ngay trước mặt Hứa Lâm, hai người hôn nhau, đầu lưỡi cuốn lấy đầu lưỡi, anh tiến tôi lùi, nồng nàn triền miên.

Hôn xong, Phó Vân Hiến bắt Hứa Tô lên tầng. Hứa Tô làu bàu đi lên trên, không cam tâm giờ mình đã là vợ người ta rồi nhưng vẫn bị đối đãi như người ngoài. Hắn không hiểu lý do, lại càng thêm khó chịu.

Hắn nghe thấy Phó Vân Hiến thảo luận với Hứa Lâm về vụ án Mã Bỉnh Tuyền, Hứa Lâm hỏi, vụ án lớn thế này mà chỉ dùng tình tiết chim mồi là miễn chết được sao?

Phó Vân Hiến nói, tôi nói được, là được.

Xem ra Phó Vân Hiến vẫn định bào chữa cho Mã Bỉnh Tuyền.

Hứa Tô định đi lại quay ngược trở về, lớn tiếng nói: “Còn bào chữa thay cho loại cặn bã đó làm gì? Tự đi tới nơi đầu sóng ngọn gió, chán sống rồi à?”

“Bảo em lên tầng thì lên đi, xen vào làm gì?!” Đại luật sư Phó trứ danh bảo thủ, đâu ra có chuyện dễ dàng thay đổi quyết định của mình như thế, có lẽ nhận ra thái độ không ổn, y thoáng thay đổi nét mặt, dỗ dành Hứa Tô, “Em vừa mới thoát hiểm, đừng quản chuyện này nữa.”

Thái độ của Phó Vân Hiến rất đanh thép, ý tứ rõ ràng, dù cho có là vì lý do gì, y sẽ vẫn nhận vụ án Mã Bỉnh Tuyền, chỉ bằng ba chữ Phó Vân Hiến, Mã Bỉnh Tuyền sẽ không chết được.
Hết chương 65.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi