Y QUAN KHẮP THÀNH

Sau chuyến đi đến thành phố H, Phó Vân Hiến hiểu rằng thứ tìm đến mình không phải phiền toái mà là Đường Dịch Xuyên còn phiền toái hơn cả phiền toái.

Phó Vân Hiến có rất nhiều người quen trong hệ thống chính trị và pháp luật của thành phố H, gần như biết tin vị công tố viên già chặn đường “tố cáo quan vua” cùng một thời điểm, còn cả chuyện bí thư Khương đột nhiên đến trại tạm giam, tất cả đều do Đường Dịch Xuyên xúi giục.

Trước kia Phó Vân Hiến không coi Đường Dịch Xuyên là ra gì, y đã thấy quá nhiều thanh niên tham vọng dã tâm hừng hực, nhưng lần này đã khiến y phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn. Có điều y không chắc, rốt cuộc thằng ranh mặt trắng này làm thế vì cái gì, vì cái gọi là công bằng chính nghĩa, vì Hứa Tô hay là giữa bọn họ có mối thù cũ nào, sự phẫn nộ của người này là từ đâu ra?

Ngay khi Phó Vân Hiến cho người điều tra Đường Dịch Xuyên thì Hạ Hiểu Phác đã bị bắt vì nghi ngờ phạm tội làm giả bằng chứng. Bí thư Khương đích thân lên tiếng, những người bên dưới không dám qua loa, công an địa phương lập tức bắt đầu thủ tục tố tụng đối với tội làm giả bằng chứng, bí thư thành ủy trước vòng lao lý thẳng thắn khai nhận, nhân chứng liên quan cũng đồng loạt sửa lời khai, thừa nhận bản thân hoặc bị luật sư đe dọa hoặc vì nhận tiền mà khai man.

Thường xuyên đứng bên bờ sông làm gì có chuyện giày không ướt, Phó Vân Hiến cũng đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ cho ngày mà mình sẽ ướt giày rồi. Vậy nên trong mắt y, việc toàn thân thoát nạn chẳng có gì khó.

Bỏ quân xe giữ quân tướng.

Phó Vân Hiến và Hồ Thạch Ngân nói chuyện điện thoại, nhờ ông ta giúp một việc.

Từ trước đến giờ y xử lý vụ án đều rất sạch sẽ, gần như không để lại nhược điểm, cũng chỉ có đúng vụ án này do toàn quyền Hạ Hiểu Phác làm nên có lẽ sẽ có vấn đề.

Phó Vân Hiến nói rất mơ hồ nhưng ý tứ rõ ràng, Hạ Hiểu Phác đã bị bắt giữ, chỉ e là bên kiểm sát sẽ ép buộc dụ dỗ, khiến anh ta khai thầy mình ra, sau đó phải có người uy hiếp trên hình thức để cảnh cáo anh ta. Vợ Hạ Hiểu Phác đang mang bầu, chỉ cần người nhà anh ta gặp chuyện bên ngoài, chắc chắn Hạ Hiểu Phác bên trong khắc biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì. Đó là một người thành thật chất phác, mà bình thường thành thật nghĩa là bảo thủ, hiền khô chính là nhát gan, ban đầu Phó Vân Hiến chọn Hạ Hiểu Phác có tư chất bình thường giữa một đám luật sư trẻ cũng chính là vì bản tính ngoan cố và nhạy cảm của anh ta, làm gì cũng phải có biện pháp dự phòng, tránh cho sau này nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.

Tuy đã rời đi nhưng thế lực của Hồ Thạch Ngân vẫn còn tồn tại, ông ta thoải mái đồng ý sẽ xử lý chuyện này, đối với Hồ Tứ gia ngày ngày vung đao liếm máu thì đây là chuyện quá nhỏ.

Không ngờ vợ Hạ Hiểu Phác lại tìm tới y, nói là Hạ Hiểu Phác ở trong trại tạm giam muốn gặp thầy. Phó Vân Hiến lập tức hiểu được, con người có bản năng cầu sinh, thằng nhãi này không biết tình hình nghiêm trọng thế nào, còn muốn xin thầy tới bào chữa. Lần trước người nhà của một luật sư có tên trên danh sách “luật sư thối nát” cũng lo lắng gọi điện thoại cho y khi người đó vào tù, nhưng y không đáp lại.

Vừa là đệ tử, cũng là vụ án có thể dứt được mình ra, Phó Vân Hiến quyết định đi gặp một lần.

Trong phòng thăm hỏi ở trại giam, Hạ Hiểu Phác vốn đang bình tĩnh ngồi vừa thấy Phó Vân Hiến xuất hiện đã lập tức kích động đứng dậy, bị người ta mắng: “Định làm gì, ngồi yên đấy!”

Chỉ chưa đầy vài ngày nhưng Hạ Hiểu Phác đã gầy rộc cả đi, so với chú rể đắc ý dạt dào trong hôn lễ kia thì quả thực như hai người khác biệt. Ngẫm cũng đúng, luật sư vẻ vang biến thành tù nhân chỉ sau một đêm, mùi vị ấy mấy ai chịu được.

“Có lời gì thì cậu cứ nói, nếu giúp được thì tôi sẽ giúp, không giúp được thì tôi cũng cố gắng hết sức.” Phó Vân Hiến ngồi trước mặt Hạ Hiểu Phác, y nói rất khách sáo, chủ yếu là để xoa dịu cảm xúc của đối phương.

Nhưng Phó Vân Hiến không ngờ Hạ Hiểu Phác không nói một chữ về chuyện mình đã phạm phải, còn coi trại tạm giam là phòng trà, hàn huyên việc nhà với y.

Đều là những chuyện từ rất lâu trước đây, củi gạo dầu muối tương giấm trà, chẳng đáng để lãng phí thời gian gặp mặt hay nhắc tới trong thời điểm này.

Hạ Hiểu Phác nói, nhà bọn họ từ đời này qua đời khác đều ít học, cha của anh ta thậm chí còn không biết chữ “Phác” khi đặt tên cho con mình, chỉ đơn giản là thấy viết lên thì trông phức tạp, nhìn thôi đã thấy là người có học. Mẹ anh ta thì hoàn toàn mặc kệ kế hoạch hóa gia đình, đẻ sòn sòn như gà mái, vậy nên thân là con đầu, anh ta phải làm gương cho năm đứa em trong nhà. Có lẽ con cả thì đầu óc cũng tốt, năm đứa em cũng vâng lời học theo, thành tích đứa nào cũng đều xuất sắc. Nhưng chẳng biết cha mẹ anh ta nghe ở đâu là xã hội này nghèo hèn thì khó có con ngoan, cho rằng học hành chẳng thà học nghề.

Hạ Hiểu Phác nói, cha mẹ cũng không ủng hộ anh ta học luật, cho rằng tầng lớp tinh anh xã hội như luật sư không thể nào liên quan dính líu gì đến loại người như bọn họ, vì nuôi Hạ Hiểu Phác ăn học mà nợ nần chồng chất, khi anh ta lên năm hai thì cha mẹ ngừng chu cấp học phí, cũng ép em trai em gái của anh ta bỏ học đi làm công hoặc học nghề, tóm lại là không hi vọng cũng không đồng ý việc trong nhà lại thêm một đứa học lắm mà vô dụng.

Hạ Hiểu Phác nói, làm thêm khi nghỉ hè cũng không trang trải được học phí một năm, vẫn phải vay chỗ nọ mượn chỗ kia từ người thân họ hàng, nộp hết học phí xong thì trong túi chỉ còn tám mươi tệ, đó là chi phí sinh hoạt cả một năm của anh ta. May mắn thay, khi đó văn phòng Quân Hán hợp tác với đại học Khoa học Chính trị và Luật mà anh đang theo học mở lớp luật sư hình sự, lựa chọn một vài sinh viên có thành tích xuất sắc mà gia đình khó khăn trong trường luật để miễn giảm học phí, còn cho bọn họ cơ hội thực tập ở một văn phòng nổi tiếng như Quân Hán.

Vì luật sư tranh tụng án hình sự ít tiền lại khổ cực, ngày ngày phải đối chọi với quyền lực công nên càng ngày càng có nhiều sinh viên luật không muốn đi theo con đường tranh tụng hình sự nữa, lớp luật sư hình sự này được thiết kế để khuyến khích các sinh viên luật xuất sắc tham gia vào ngành tranh tụng hình sự. Tuy nói lần hợp tác này do Quân Hán dẫn dắt nhưng thực chất là một mình Phó Vân Hiến lãnh đạo, toàn bộ chi phí đều lấy từ chính cổ tức mà y nhận được. Bàng Cảnh Thu ngoài mặt thì đồng ý nhưng lại ngấm ngầm cố ý cản chân, ông ta ghen ghét với Phó Vân Hiến kiếm đủ tiền rồi còn muốn được lưu danh, y trở thành giáo sư thỉnh giảng tại Đại học Khoa học Chính trị và Luật, còn nhận được giải thưởng cống hiến hàng năm của Hiệp hội Luật sư, Phó Vân Hiến không muốn dông dài với người này, tự mình rút cổ tức được chia cuối năm ra để thực hiện dự án.

Còn chưa nói hết thì mắt Hạ Hiểu Phác đã đỏ hoe, anh ta nói, thằng thứ hai học ngành máy tính, lứa cử nhân đầu tiên, đã được một công ty lớn nhắm trúng trong hội chợ việc làm tổ chức tại khuôn viên trường; đứa em gái ít tuổi nhất thì đang tích cực chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, nguyện vọng lớn nhất của con bé là được làm một nhân viên văn phòng tại công ty nước ngoài, có thể ăn mặc xinh đẹp thướt tha, bước vào những tòa nhà cao cấp ở các thành phố lớn. Bọn họ không bị ép đi học sửa xe hay làm đẹp là vì người anh trai cả ăn nên làm ra, dùng chính bản thân mình làm tấm gương để thuyết phục cha mẹ.

“Thầy, em vẫn luôn giữ kỹ bộ vest mà thầy tặng em, những gì mà thầy dạy cho em đã thay đổi cuộc đời của cả gia đình em…” Hạ Hiểu Phác bỗng nở nụ cười trong nước mắt, anh ta nói, người khác không biết, không tin, không hiểu, nhưng em biết, thầy thật sự là người tốt.

Phó Vân Hiến vẫn nhìn Hạ Hiểu Phác mà không có biểu cảm gì, nghe anh ta lải nhải huyên thuyên về những hồi ức ngày xưa, cho đến khi nghe thấy hai chữ “người tốt”, y đột nhiên đẩy bàn đứng dậy, phẫn nộ bỏ đi.

Vào lúc ráng chiều đã ngả về Tây, bầu trời tựa như bức tranh còn ướt bị người ta lau chà tán loạn, Phó Vân Hiến ra khỏi trại tạm giam, những tia sáng gắt gỏng bỗng ùa tới đâm thẳng vào y từ bốn phương tám hướng. Lúc này Mặt Trời vốn không chói chang như thế, nhưng y lại bị ánh sáng ấy chiếu cho đau đầu, cảm giác không đứng vững được nữa. Phó Vân Hiến đỡ trán dựa vào bức tường bên ngoài trại tạm giam, một con thằn lằn không sợ lạnh chậm rãi bò qua trước mắt y, vậy mà lại không chết cóng.

Y vươn tay vuốt lên vết sẹo ẩn trên trán, vết sẹo từ rất nhiều năm về trước bỗng như vừa mới bị thương, cảm giác bén nhọn đâm sâu vào da đầu, đâm xuyên qua xương sọ. Y quá mệt mỏi.

Đường Dịch Xuyên ngồi trong xe, ánh mắt độc địa nham hiểm, sự tàn nhẫn nhuốm trên gương mặt anh. Anh biết chuyện Hạ Hiểu Phác đã nhận tội, việm kiểm sát chưa bao giờ gặp kẻ tình nghi phạm tội nào hợp tác như thế, tội danh nào cũng gật đầu thừa nhận, việm kiểm sát cũng chưa từng gặp một người nào cứng đầu không phối hợp như vậy, bảo anh ta khai tội trạng của Phó Vân Hiến, nói là sẽ cho anh ta giảm hình phạt nhờ lập công, thậm chí còn hứa hẹn sẽ phán án treo hoặc không truy tố, nhưng anh ta đều nói, thầy của tôi hoàn toàn chẳng biết gì, tất cả đều là ý của mình tôi.

Nói xong lời ấy, anh ta không khai thêm bất cứ điều gì nữa.

Gặt cỏ bắt thỏ, sau đó lại mượn con thỏ để bẫy con hổ, kế hoạch giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, Đường Dịch Xuyên lom lom nhìn Phó Vân Hiến, ngón tay siết chặt vô-lăng, khớp ngón tay vì dồn quá nhiều lực mà kêu lên răng rắc – chỉ thiếu chút nữa thôi, anh ta đã định nhấn chân ga, đâm thẳng vào y.

Trong giây lát, Đường Dịch Xuyên thu lại toàn bộ suy nghĩ độc ác của mình, anh đánh xe tới trước mặt Phó Vân Hiến rồi bước xuống. Anh gọi y bằng một nụ cười thân thiện, luật sư Phó, trùng hợp nhỉ.

Phó Vân Hiến quay đầu, cũng mỉm cười với Đường Dịch Xuyên: “Tình cờ thật.”

Đường Dịch Xuyên nói, luật sư Phó dạy dỗ ra được đệ tử tốt ghê.

Phó Vân Hiến đáp, đệ tử tốt nhưng đối thủ thì không, chưa từng thắng tôi trên tòa, ngoài tòa lại nghĩ ra đủ thủ đoạn để hại tôi.

Đường Dịch Xuyên không bị khiêu khích, hai người lại nói với nhau về “Nội quy kỷ luật” mới ban hành cùng với tình hình nghiêm đả của quốc gia, anh nói đúng trọng điểm, tôi khúc chiết ngọn ngành, còn đạt được khá nhiều đồng thuận.

Đường Dịch Xuyên cũng cho rằng đây không phải là biểu hiện cho sự tiến bộ của nhà nước pháp quyền, buổi trò chuyện rất sâu sắc, cũng chẳng dễ dàng gì. Bình thường người thuộc cơ quan công quyền lại còn là lãnh đạo sẽ không có giác ngộ như thế. Nếu không phải người này cứ bám rịt lấy mình gây phiền toái thì Phó Vân Hiến gần như đã thay đổi cách nhìn về anh.

“Được rồi, tôi còn có việc, không làm trễ nải việc của công tố Đường nữa.”

Phó Vân Hiến xoay người định đi, Đường Dịch Xuyên lại gọi giật y lại từ đằng sau. Anh mở cửa xe, lấy cuốn sách ra đưa cho Phó Vân Hiến.

Phó Vân Hiến qua loa lật mấy trang, là những vụ án chọn lọc của Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố, có thể coi như sách tham khảo.

“Đây là bản in mẫu, nhưng sẽ chưa được xuất bản trong thời gian ngắn, vì vụ án của luật sư Hạ có sai sót lớn nên buộc phải bỏ cũ thay mới.” Đường Dịch Xuyên lên xe, lại hạ kính cười với Phó Vân Hiến, “Những phần có liên quan đến Quân Hán trong đó đều do Hứa Tô nói cho tôi biết, vụ án của anh, cả vụ án của luật sư Hạ nữa, cậu ấy còn gọi tôi là đại ca -”

“Em ấy gọi cậu là gì?” Trong khoảnh khắc, ánh mắt Phó Vân Hiến đã thay đổi, giống như bị sương giá vây kín, cái rét buốt lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với ánh trời chiều đang rực rỡ xung quanh, y siết chặt cuốn sách, bóp nát trang bìa, đốt ngón tay cũng trắng bệch.

Lần đầu tiên Đường Dịch Xuyên nhìn thấy một khe nứt từ trên gương mặt hoàn hảo anh tuấn này, rất nhỏ, rất mảnh, máu tí tách chảy ra. Bình thường người đàn ông này rất vô cùng mạnh mẽ, không từ thủ đoạn lại không gì không làm được, đời nào lại để bản thân lộ ra sơ hở như thế.

Suốt ngần ấy năm, rốt cuộc Đường Dịch Xuyên cũng nhấm nháp được chút khoái cảm trả thù, phải thừa nhận là mùi vị thật sự rất ngọt ngào. Y khẽ nhếch môi nhoẻn miệng cười thân thiện: “Hứa Tô gọi tôi là đại ca, tôi đây thân là đại ca đương nhiên cũng muốn quan tâm em mình, anh chuyển lời cho cậu ấy giúp tôi, bảo cậu ấy cứ yên tâm, tôi sẽ lo vụ án của Bạch Tịnh…”
Hết chương 80.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi