Y QUAN KHẮP THÀNH

Một bữa cơm be bét như vậy, trên đường về rõ ràng Hứa Tô không vui, ủ rũ cúi đầu cụp tai, hắn xuống xe, đi theo Phó Vân Hiến trở về căn nhà khổng lồ ở Ôn Du Kim Đình, sau đó lập tức chui vào phòng tắm tắm rửa.

Phó Vân Hiến hiếm khi không theo vào. Y dựa vào sô-pha, nhắm mắt nghỉ ngơi dưới ánh đèn mông lung, có vẻ rất mệt mỏi.

Ra khỏi nhà tắm, Hứa Tô nằm ườn trên giường lướt đọc tin của Bạch Tịnh, vẻ mặt uể oải rầu rĩ.

Nhưng đúng lúc này hưng phấn lại dâng lên, Phó Vân Hiến đi tới phía sau Hứa Tô, đè lên người hắn, lướt ngón tay qua lỗ sau và hai bên mông của hắn. Bàn tay mang theo mùi tình dục, nóng rực lại ôn tồn.

Phó Vân Hiến vừa ve vuốt Hứa Tô vừa hỏi: “Dạo này em vẫn liên hệ với Đường Dịch Xuyên à?”

Quả thực giờ Hứa Tô rất thân thiết với Đường Dịch Xuyên, có lần còn bị Văn Quân bắt gặp. Vì hắn nghĩ nếu vụ án của Bạch Tịnh bị đưa ra khởi tố thì có khi lại do Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố chịu trách nhiệm, so với cầu cạnh Phó Vân Hiến, chẳng thà mời Đường Dịch Xuyên hỗ trợ.

Vừa rồi bị tra tấn trên bàn cơm vẫn còn đau khắp mình mẩy, giờ vết thương được an ủi lại thoải mái lạ thường, Hứa Tô như lọt vào sương mù, nhắm mắt lại khẽ thốt lên: “Chú…”

Phó Vân Hiến nhìn hắn, dồn lực xuống tay: “Gọi đại ca.”

“Đại…” Hứa Tô hơi hé mắt, mê ly trong đáy mắt rút sạch, lời định nói vẫn bị nuốt ngược vào.

“Tại sao,” Phó Vân Hiến lật Hứa Tô lại, đối diện với nhau, y nâng cằm hắn lên, “tại sao không gọi được.”

Hứa Tô bế tắc lại thất thần, hắn bỗng né khỏi những ngón tay của Phó Vân Hiến, bắt đầu cởi quần áo: “Chúng ta làm tình đi.”

Vừa mới tắm xong, Hứa Tô mặc áo sơ mi rộng và quần lót tứ giác, lộ ra bờ ngực và bắp đùi trắng nõn, dáng vẻ thiếu niên thanh thuần quyến rũ. Nhưng Phó Vân Hiến không bị hấp dẫn, trực tiếp gạt bàn tay cởi cúc áo của Hứa Tô ra.

Phó Vân Hiến nhẹ nhàng lướt qua vết xanh tím trên khuôn mày bị xước của Hứa Tô, cuối cùng y nâng cằm hắn lên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi lại lần nữa: “Em thật sự không có gì muốn nói với tôi à?” Ánh mắt Phó Vân Hiến sâu lại sáng, như hai đốm lửa hồng bập bùng cháy lên.

Hứa Tô bị ánh mắt ấy tấn công run rẩy toàn thân, suýt nữa đã gọi ra hai tiếng “Đại ca” ấy. Hắn mấp máy môi như bị đâm trúng tim đen, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Thực ra trước kia khi ở trên giường, hắn đã từng gọi mấy kiểu xưng hô cực kỳ đáng xấu hổ rồi, ba, chú hay là giả Ngu Cơ gọi Phó Vân Hiến là đại vương, nhưng khi làm tình, chỉ riêng hai chữ này là Hứa Tô thấy không thích hợp.

Khi nào thì mới thích hợp đây?

Chẳng khi nào thích hợp cả.

“Xưng hô thế nào có liên quan gì à, tôi yêu chú là được còn gì.” Hứa Tô cảm thấy việc giằng co này rất vô nghĩa. Hắn né tránh ánh mắt của Phó Vân Hiến, nhưng Phó Vân Hiến lại không buông tay, mạnh mẽ xoay mặt Hứa Tô lại.

Hứa Tô không muốn ngẩng đầu, cố chấp giằng co với đối phương, giữ đến mức cổ sắp đứt tới nơi rồi. Hắn muốn xin tha, đơn giản chỉ cần gọi Phó Vân Hiến là “đại ca” một tiếng, môi trên chạm vào môi dưới, cùng lắm chỉ là một cách xưng hô, thực sự là phần lớn thời gian hắn đã quên hẳn hai chữ này rồi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn im lặng, có lẽ sự hung dữ của Phó Vân Hiến trong nhà hàng khi nãy đã khơi dậy ký ức không vui hồi năm ba đại học, có lẽ vốn chẳng cần nguyên nhân.

Đây là một câu thần chú cấm kỵ, một ánh trăng thiêng liêng thuần khiết, không được phép chạm vào hay xâm phạm.

Bị ép đến mức đau, Hứa Tô buột miệng nói: “Nhưng chú không phải đại ca của tôi…”

Vừa nói dứt lời, Hứa Tô lập tức hối hận, hắn mở to mắt nhìn Phó Vân Hiến, dùng ánh mắt tha thiết chân thành gửi gắm sự hối hận tới y.

Hứa Tô cảm thấy may mắn, khi Phó Vân Hiến không tức giận. Ánh mắt y tối sầm lại trong khoảnh khắc, sau đó lại trở về như lúc ban đầu, nét mặt mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cũng trở lại. Hứa Tô lén thở phào một hơi, dù cho trong phút giây ấy ánh mắt ảm đạm của Phó Vân Hiến khiến hắn hoảng sợ đến mức run rẩy toàn thân, dù trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy người đàn ông này bị rạch phanh lồng ngực còn sống sờ sờ, thịt của y có màu than, xương cốt cũng đều đen, chỉ còn lại một trái tim le lói chút đỏ hồng.

Phó Vân Hiến buông Hứa Tô ra, khẽ liếm qua răng môi rồi nở nụ cười.

Y không biết đây là phẫn nộ hay đau đớn, có lẽ cả hai thứ cảm xúc này đã lên tới cực hạn rồi, trái lại y còn thấy thú vị.

Cái gì cho được, vậy thì cho. Nhận vụ án điên rồ này vì hắn, nuôi người mẹ lòng tham không đáy của hắn, y thậm chí có thể không màng tất thảy mà nói cho mọi người, rằng người này là điểm mấu chốt mà y không thể vượt qua, là chút lương tri ít ỏi cuối cùng còn sót lại của mình.

Tất cả mọi người đều nhìn y như trò hề.

Xem ra đêm nay Phó Vân Hiến không có ý định làm gì nữa, có điều trông tâm trạng y không quá tệ, y rời giường đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc. Sau đó y hỏi: “Có phải em hi vọng tôi nhận vụ án của Bạch Tịnh không.”

Tin tức trên mạng tràn lan, chắc chắn Phó Vân Hiến đã biết về vụ án này lâu rồi, Hứa Tô không ngờ đối phương lại chủ động đề cập, bỗng chốc lại bị chìm trong đắn đo ngập ngừng. Lúng túng sững sờ, ngây ra một lát hắn mới hỏi ngược lại: “Chú sẽ nhận vụ án này sao?”

Ánh trăng dệt thành tấm lụa phủ lên gương mặt anh tuấn của y, Phó Vân Hiến rút hai điếu thuốc, quay sang nhìn Hứa Tô. Ánh mắt đượm tình, không buồn rầu cũng không đau đớn, tất thảy chỉ còn lại dịu dàng đến tột đỉnh: “Em muốn nhận sao?”

Hứa Tô luôn cẩn thận giấu giếm, sợ rằng cái tên Bạch Tịnh này sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ. Nhưng giờ chính Phó Vân Hiến tự hỏi hắn trước, rốt cuộc hắn không giấu nổi nữa.

Mắt Hứa Tô ướt nước, hắn nghẹn lên nói: “Muốn…”

Phó Vân Hiến gật đầu, y nói: “Được.”

“Để tôi báo luôn cho Bạch Mặc!” Đây là tin tốt nhất mà hắn được nghe gần đây, Hứa Tô thật sự mừng rỡ phát điên. Hắn vui vẻ phấn chấn quá mức, hôn một cái lên mặt Phó Vân Hiến.

Lo lắng chất chứa suốt bao ngày bay biến hết sạch, Hứa Tô nhảy nhót đi tìm điện thoại gọi cho Bạch Mặc.

“Nói cho anh nghe một tin vui đây, anh đừng có vội, trước hết cứ nghĩ xem phải cảm ơn tôi thế nào đi…”

Hai ngày sau, Bạch Mặc và Hứa Tô cùng có mặt tại buổi họp báo về vụ án vứt xác của Bạch Tịnh. Hai cô gái đều là nghệ sĩ dưới trướng mà vụ án lại lớn thế này, công ty quản lý buộc phải tổ chức họp báo để dập tắt nhiều tin đồn thất thiệt, người phát ngôn hi vọng rằng phần đông người hâm mộ hãy an tâm và đừng vội nóng nảy, chờ đợi quyết định xử lý công bằng nhất của cơ quan tư pháp.

Bạch Mặc vốn hạ quyết tâm trở mặt với Hứa Tô, kết thúc mối quan hệ của hai người. Ngồi bên cạnh Hứa Tô, anh ta chép miệng nói, mẹ anh bảo không được gây thêm phiền cho chú mày, nếu chú mày không thể để luật sư Phó kia nhận án thì hẳn là có nỗi khổ tâm của mình.

Ánh đèn hội trường chói sáng, nhung nhúc toàn là súng ống của các bên phóng viên báo đài.

Bạch Mặc bỗng thốt lên: “Tới rồi! Tới rồi!”

Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 xuất hiện, Hứa Tô và Bạch Mặc kích động đến mức dựng thẳng lưng, phóng viên xung quanh ào ào xông tới, tiếng chụp ảnh lách tách vang lên liên tục.

Phó Vân Hiến đã nói là làm, y thật sự nhận vụ án này. Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, y lại là luật sư đại diện cho gia đình Hoàng Thư Oánh.

“Chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với viện kiểm sát, dùng pháp luật làm thước đo, lấy sự thật làm bằng chứng,” Giữa ánh đèn flash chớp nháy, Phó Vân Hiến liếc qua Hứa Tô bên dưới, “chúng tôi buộc tội kẻ tình nghi với tội danh cố ý giết người.”
Hết chương 83.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi