Y THỦ CHE THIÊN

Mộ Chỉ Ly tới gần, Mộ Hàn Mặc cũng cảm nhận được, trong lòng càng thêm thấp thỏm không yên, tâm thần bất định.

Mộ Chỉ Ly xốc lều vải lên thấy Mộ Hàn Mặc đang ngồi bên kia, tâm tình vốn đang phức tạp đột nhiên yên tĩnh trở lại. Trong lòng cũng bớt đi một ít bối rồi, dù sao trước mặt là người nàng quen nhất a!

Mộ Hàn Mặc nhìn Mộ Chỉ Ly, ánh mắt có chút né tránh, muốn mở miệng nhưng trong cổ họng lại phát không ra bất kỳ thanh âm nào, hắn thật sự không biết nên nói cái gì.

“Hàn Mặc” Mộ Chỉ Ly đi tới bên cạnh Mộ Hàn Mặc ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng hắn.

Mộ Chỉ Ly chuẩn bị nói, Mộ Hàn Mặc lại mở miệng trước: “Chỉ Ly, ta biết rõ tỷ không thích ta, chuyện này không cần nhiều lời. Ta biết rõ tâm ý của tỷ, tỷ cũng đã hiểu. Ta không thích Tôn Lâm, cho nên tỷ…”

“Hàn Mặc, thực xin lỗi. Lúc đó ta hơi xúc động. Ta cũng không có ý trách cứ đệ. Ta biết rõ đệ không thích Tôn Lâm đó là không có biện pháp, hy vọng đệ đừng giận ta.”

“Ta như thế nào lại giận tỷ, bất luận tỷ làm chuyện gì quá phận ta cũng sẽ không giận tỷ.” Nói đến đây, trong mắt Mộ Hàn Mặc tràn ngập ôn nhu.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ cong lên: “Vậy là tốt rồi, Hàn Mặc, đệ là người ta quan tâm nhất, là thân nhân của ta. Đời này người mà ta không muốn mất đi nhất chính là đệ, đệ hiểu chưa?”

Mộ Hàn Mặc cầm tay Mộ Chỉ Ly, gật đầu nói: “Ta hiểu rõ, hiểu rất rõ.” Mộ Hàn Mặc trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nhưng vẫn không che dấu được sự thất vọng nơi đáy mắt.

Hai người rất ăn ý không đề cập đến cái đề tài kia, bởi vì rất nhiều chuyện khi đã tỉnh táo bọn hắn đều đã hiểu rõ, từ thái độ của đối phương đã nói lên rất nhiều chuyện.

Mộ Chỉ Ly đem tay còn lại khoác lên trên tay Mộ Hàn Mặc nói: “Cho nên, ta hi vọng chúng ta vẫn có thể tiếp tục như vậy, đệ vĩnh viễn là người ta quan tâm nhất, được không?”

“Tốt, trong lòng ta, tỷ cũng giống như vậy, là người ta quan tâm nhất.” Mộ Hàn Mặc đáy mắt xuất hiện một tia sáng, bất luận Chỉ Ly đối với hắn là cái gì cảm tình, ít nhất địa vị của hắn trong lòng của nàng đều là trọng yếu, như vậy đã rất tốt rồi không phải sao?

Hắn không muốn cưỡng cầu những gì không thuộc về mình, Chỉ Ly không muốn tổn thương hắn, hắn làm sao có thể khiến Chỉ Ly khó xử? Hắn chỉ cần được ở bên cạnh nàng, quan tâm nàng, như thế là đủ rồi. Bên người Chỉ Ly nhất định sẽ xuất hiện một nam tử ưu tú và cường đại, tới lúc đó, hắn sẽ yên tâm.

Nhiều khi, có những chuyện không cần chính mình tự làm, có người có thể thay thế mình làm rất tốt, chính mình cần gì phải cưỡng cầu?

Nghe Mộ Hàn Mặc nói, Mộ Chỉ Ly trên mặt lộ vẻ ấm áp, may mắn không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ của nàng cùng Hàn Mặc, chỉ có trời mới biết lúc đó nàng có bao nhiêu lo lắng.

“Chỉ Ly, người tỷ thích có phải chính là hồng y nam tử lần trước?” Mộ Hàn Mặc không khỏi lên tiếng hỏi, tuy đã quyết định buông tay nhưng hắn vẫn là nhịn không được.

Kỳ thật hắn rất muốn hỏi, chỉ là không có hỏi ra miệng mà thôi, bây giờ mượn cơ hội này hỏi. Hồng y nam tử kia từ khi xuất hiện ở bên ngoài hơn một năm trước đến nay thì chưa từng xuất hiện nữa, nhưng hắn thủy chung không quên chuyện này.

Mộ Chỉ Ly sững sờ, Hàn Như Liệt sao? Từ lần gặp mặt trước về sau cũng đã mất đi tin tức của hắn, nàng cũng không rõ…

“Không phải, ta cùng hắn bất quá mới gặp mặt một lần mà thôi.” Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt nói, nhưng trong đầu không khỏi hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc đó.

Bên trong túi càn khôn, một tờ giấy màu trắng im im lặng lặng nằm tại đâu đó tựa như chứng cớ hùng hồn chứng minh chuyện đã từng phát sinh.

Nàng còn nhớ rõ hắn đã từng nói sẽ trở lại, nhưng đã hơn một năm lại không có tin tức. Ngạc nhiên là nàng lại không hoài nghi lời hắn nói, tuy thời gian nhận thức không dài, nhưng nàng tin hắn là một người nói được làm được. Hắn đã nói sẽ trở về tìm nàng thì nhất định sẽ trở về tìm nàng, bất luận là vì lý do gì.

“Hắn rất ưu tú, nếu như người tỷ thích là hắn, ta sẽ buông tay.”

Mộ Hàn Mặc đột nhiên nói ra những lời này làm cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc vạn phần, nàng không thể tưởng được hắn sẽ nói như thế, chẳng lẽ trong mắt hắn Hàn Như Liệt ấn tượng tốt như vậy sao?

Thấy sự kinh ngạc trên mặt Mộ Chỉ Ly, Mộ Hàn Mặc giải thích: “Ta tuy chưa từng cùng hắn tiếp xúc qua, nhưng hắn cho ta một loại cảm giác: hắn thoạt nhìn tựa hồ rất tùy tiện, nhưng kỳ thật nội tâm của hắn rất cố chấp, chỉ cần hắn nhận định là của hắn, nhất định hắn sẽ không buông tha.”



Hôm sau, Mộ Chỉ Ly một mình một người rời khỏi yêu thú đảo.

Đêm qua nàng cùng Mộ Hàn Mặc hàn huyên suốt một buổi tối, cũng nói cho hắn biết nàng chuẩn bị ra ngoài lịch luyện, cho nên sáng sớm hôm nay nàng đã xuất phát.

Từ lúc Thủ tịch trưởng lão rời đi, nàng đã ra quyết định này, Thiên Nhi cũng đồng ý, chính mình muốn tự mình đảm đương một phía thì năng lực là phi thường trọng yếu. Tại yêu thú đảo lịch luyện lâu như vậy thực lực của nàng đã đề cao rõ rệt, nhưng tiếp tục sống ở chỗ này cũng không thể tiếp tục tiến bộ, cho nên nàng mới quyết định như vậy.

Một mình ra ngoài làm Mộ Chỉ Ly có một loại cảm giác khác biệt. Trước đây tại thành La Thiên nàng cũng đã từng tự mình đi lên núi tu luyện, nhưng tình huống hiện tại khác trước rất nhiều, nàng phải ly khai thành La Thiên đi tới những địa phương khác.

Tuy chỉ có nửa năm thời gian, nhưng ít ra cũng có thể mở rộng tầm mắt, đối với cái thế giới này biết nhiều một chút lợi bất cập hại a.

Đến thời điểm này, Mộ Chỉ Ly chỉ hiểu được sinh hoạt của thành La Thiên Mộ gia, những địa phương khác tất cả đều không biết.

Rời khỏi đảo yêu thú, Mộ Chỉ Ly định tìm một phương hướng tùy ý, dù sao nàng bây giờ cũng không có bất kỳ mục đích nào, đi đến đâu hay đến đó.

Nhưng Thiên Nhi lại chỉ dẫn cho Mộ Chỉ Ly một cái phương hướng.

“Chỉ Ly, nếu không có địa phương muốn đi, không bằng đi thành Ngải Y a.” Thiên Nhi đột nhiên mở miệng nói

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng có chút tò mò: “Vì cái gì?”

” Thành Ngải Y là một thành trì hỗn loạn, thậm chí một vài khu vực không có ai quản lý, tại đó mọi người rất dã man, giết người cướp của thường phát sinh. Nhưng địa phương nguy hiểm cũng có một mặt khác đó là thường có các kỳ ngộ, đồ vật quý hiếm cùng với bảo bối các loại xuất hiện với tần suất phi thường cao.

Ta trước kia đã từng đi qua, rất nhiều đồ vật tại ngoại giới mua không được nhưng tại đó đều có thể mua được. Hơn nữa tại đó cũng có thể rèn luyện ngươi đối với việc xử lý quan hệ nhân mạch, một điểm trọng yếu nữa là thành trì kia không có đội hộ vệ, lại thường có yêu thú xâm nhập, đối với ngươi bây giờ mà nói nơi này tối thích hợp để ngươi rèn luyện.”

Nghe Thiên Nhi giới thiệu, Mộ Chỉ Ly cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới có một thành trì giống như vậy, thật sự là quá kỳ lạ, thành trì Thiên Thăng quốc có lớn có nhỏ, nhưng tuyệt đại đa số đều là bình ổn phồn vinh. Người chết là khó tránh khỏi, dù sao đây là thế giới tu luyện, đánh giết có thể nói là sự tình rất bình thường.

Nhưng thành trì giống như thành Ngải Y nàng thật đúng là chưa từng nghe nói qua, bất quá thành trì như vậy cũng đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của Mộ Chỉ Ly, nàng có một loại dự cảm, tới nơi này nhất định có thể đạt được thu hoạch!

Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly cả buổi không nói gì, không khỏi lên tiếng hỏi: “Ngươi cảm thấy hứng thú sao?”

Mộ Chỉ Ly khóe miệng cong lên dáng vẻ tươi cười: “Có hứng thú! Như vậy chúng ta đi hướng thành Ngải Y!”

Vài ngày sau, Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở thành Bạch Nhật, nhưng bây giờ nàng đang gặp một ít khó khăn, bởi vì nàng không biết đường tới thành Ngải Y, cũng may nơi này có người, có thể vừa đi vừa hỏi, nhưng một khi đi đến nơi vắng vẻ thì không biết phải làm sao.

Mộ Chỉ Ly đi vào tửu lầu, gọi một vài món ăn rồi suy nghĩ cách giải quyết vấn đề. Nâng quai hàm, Mộ Chỉ Ly nhíu mày, cuối cùng nên làm thế nào cho phải?

Lúc này đúng giữa trưa, giờ cao điểm ăn cơm, hiển nhiên sinh ý của tửu lầu này phi thường tốt, trong thời gian thật ngắn, bên trong đã chật kín người, các bàn đều đầy người.

Lâm Việt Thư, Lâm Kỳ cùng Đới Tuấn ba người lúc này cũng từ từ đi vào.

“Lão bản, còn bàn trống không?” Lâm Việt Thư nhìn tửu lầu đã kín người mở miệng hỏi

Lão bản nhìn ba người bọn họ áy náy nói: “Công tử, chúng ta hết bàn trống rồi, chỉ có thể ngồi cùng bàn, bàn kia chỉ có một vị cô nương, các ngươi có thể hỏi nàng có nguyện ý hay không.”

Nghe lão bản nói, ba người cũng không lộ ra thần sắc không hài lòng, dù sao bọn họ cũng hiểu được tình huống hiện tại, nhìn theo hướng lão bản chỉ, ba người hướng nơi đó đi tới.

Đang dùng cơm, Mộ Chỉ Ly cũng sớm đã chú ý tới tình huống bên này, dù sao tu vi hiện tại của nàng đã không tệ, ngũ quan cảm giác đều so trước kia mạnh hơn rất nhiều, huống chi bọn hắn cũng không có tận lực hạ giọng, nàng tự nhiên là nghe được tinh tường.

Trong tửu lầu, ánh mắt đại đa số nam nhân lúc này đều đồng nhất hướng về một điểm, chính là nữ tử áo trắng đang ngồi một mình. Tại đại đa số người xem ra, ngắm nhìn nàng xem ra còn thích thú hơn ăn cơm, cho nên tất cả mọi người là có dụng ý khác.

Biểu hiện là đang dùng cơm, nhưng kỳ thật đều vụng trộm đánh giá Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly theo thói quen như trước một mình dùng cơm, theo thời gian trôi qua, nàng cũng càng ngày càng xinh đẹp. Mộ Thiên Tĩnh là mỹ nam tử, nhưng nhìn tướng mạo hiện tại của mình, nàng tin tưởng mẫu thân của mình cũng tuyệt đối là nữ tử phong hoa tuyệt đại. Nàng là kế thừa gen xinh đẹp của hai người nên mới được như vậy.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi bắt đầu tưởng tượng mẹ ruột của mình đến tột cùng là bộ dáng gì? Thời gian dần trôi qua tay cầm trở thành nắm đấm, nàng muốn trở nên cường đại, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng đi tìm mẹ.

Mọi người nhìn thấy Lâm Việt Thư ba người hướng phía Mộ Chỉ Ly đi đến, trong mắt họ đều xuất hiện ít nhiều nghi hoặc. Bọn hắn đều muốn đến ngồi bên cạnh mỹ nữ này, nhưng cái khí chất “người lạ chớ gần” của nàng làm bọn hắn không dám tới gần.

Dù sao bọn họ đều là người thông minh, mỹ nữ này một thân khí chất bất phàm, hiển nhiên không phải người bình thường, rất có thể là người bọn hắn không thể trêu vào, cho nên bọn hắn mới không có tiến lên. Nếu Mộ Chỉ Ly không có cái khí chất Phiêu Miểu kia, chỉ là đơn thuần xinh đẹp, sợ là chung quanh nàng đã có không biết bao nhiêu nam nhân vây quanh.

Lâm Việt Thư ba người hiển nhiên cũng phát hiện bầu không khí bất thường. Vì cái gì tất cả mọi người đều nhìn bọn hắn? Hơn nữa ánh mắt còn quái dị như vậy?

Nhưng mà, lúc bọn hắn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly thì đã biết nguyên nhân. Nguyên lai không phải do bọn hắn, mà là do nữ tử trước mặt. Bọn hắn cũng là nhịn không được kinh diễm một phen, nữ tử xinh đẹp như vậy thật đúng là lần đầu tiên gặp được.

Lâm Kỳ thời điểm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, đáy mắt càng là kinh ao ước chi sắc. Nữ tử xinh đẹp như vậy, nàng đúng thật hâm mộ.

“Vị cô nương này, không biết chúng ta có thể ngồi cùng bàn không? Chung quanh nơi này đã không còn bàn trống.” Lâm Việt Thư nho nhã lễ độ nói, trong lời nói không có bất kỳ ý tứ tầm thường thèm muốn sắc đẹp Mộ Chỉ Ly, có chăng chỉ là thưởng thức.

Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, Lâm Việt Thư ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khí vũ hiên ngang, tuy nhiên so ra vẻ anh tuấn vẫn kém Mộ Hàn Mặc, lại coi như là không sai rồi.

Hắn so với Mộ Hàn Mặc là muốn thành thục lão luyện không ít, hơn nữa nhìn chung, tính tình người này có lẽ cũng không tệ lắm.

“Có thể.” Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, đi ra ngoài há lại gây nhiều chú ý như vậy? Cùng bàn mà thôi, nàng cũng không ngại, dù sao nàng cũng ăn gần xong rồi.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, ba người Lâm Việt Thư trên mặt lộ vẻ vui mừng. Mấy người bọn họ tiện đường đi qua nơi này, không muốn vì sinh ý mà nóng nảy, nhưng do quá đói nên bọn hắn cũng không muốn tìm tửu lầu khác, cho nên mới có một màn hiện tại. Sau khi ngồi xuống, ba người đối với Mộ Chỉ Ly ấn tượng hiển nhiên cũng không xấu, vốn là bọn hắn nhìn tướng mạo Mộ Chỉ Ly cho rằng đối phương là một người rất khó nói chuyện, cho nên bọn hắn cũng cũng định đi tìm tửu lầu khác rồi, không nghĩ tới nàng lại trực tiếp đáp ứng, điểm ấy để cho bọn hắn có chút ngoài ý muốn.

Lâm Kỳ là một nữ tử tính cách rất hoạt bát, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly xinh đẹp như vậy trong nội tâm cũng nổi lên thêm vài phần hiếu kỳ, ngồi ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly nàng không khỏi mở miệng nói: “Tỷ tỷ, ngươi không phải người thành Bạch Nhật? Ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ngươi ở đây!”

Nghe Lâm Kỳ nói, Lâm Việt Thư chuẩn bị ngăn cản nàng, dù sao bọn hắn cùng Mộ Chỉ Ly cũng không quen, đối phương nguyện ý cùng bọn họ ngồi cùng bàn đã là rất tốt rồi, hiện tại còn quấy rầy người ta ăn cơm, đây chẳng phải là?

Không ngờ Mộ Chỉ Ly lại cười cười, nói: “Ta xác thực không phải người Bạch Nhật thành, nghe lời ngươi nói ngươi đối với thành Bạch Nhật rất quen thuộc?”

Mộ Chỉ Ly nghĩ nên kết giao thêm bằng hữu bên ngoài, hơn nữa mấy người này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất không phải người xấu.

Nghe vậy, Lâm Kỳ lộ ra vẻ rất tự hào: “Đó là đương nhiên, thành Bạch Nhật này ta phi thường quen thuộc, chúng ta người vận chuyển hàng hóa, không riêng gì thành Bạch Nhật, thành trì xung quanh chúng ta đều rất quen thuộc.”

Lâm Kỳ ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, so với Mộ Chỉ Ly muốn nhỏ hơn mấy tuổi, tướng mạo có chút đáng yêu, là hình tượng biểu muội điển hình, trong lời nói không có bất kỳ tâm cơ, rất là ngây thơ, vài câu ngắn ngủi trong lúc nói chuyện với nhau Mộ Chỉ Ly đã nhìn ra điểm này.

“Thì ra là thế, không biết thành Ngải Y ngươi có quen thuộc hay không?” Mộ Chỉ Ly mở miệng hỏi, hiện tại khó khăn lớn nhất là nàng không biết đường.

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, sắc mặt Lâm Việt Thư cùng Đới Tuấn đồng dạng biến thành âm tình bất định, ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly thêm vài phần biến hóa, Lâm Việt Thư cau mày mở miệng hỏi: “Vị cô nương này, không biết ngươi vì sao phải hỏi thăm thành Ngải Y?”

Thần thái của bọn hắn biến hóa, Mộ Chỉ Ly tự nhiên cũng chú ý tới. Trước tiên chính là ý thức được nguyên nhân bọn hắn xảy ra biến hóa, vì vậy giải thích nói: “Ta muốn đi thành Ngải Y mua một ít đồ.”

Nghe nói như thế, sắc mặt đám người Lâm Việt Thư lúc này mới hòa hoãn vài phần, nói: “Cô nương, thành Ngải Y không an toàn, đi thì có thể nhưng ngàn vạn phải cẩn thận ah!” Thành Ngải Y thường xuyên xuất hiện rất nhiều đồ vật ở bên ngoài mua không được, cũng chính bởi vì điểm này đã làm kinh tế thành Ngải Y ngày càng phát triển, rất nhiều người đều đi thành Ngải Y mua sắm một ít đồ gì đó, đối với cái này bọn hắn đương nhiên hiểu rõ.

Mộ Chỉ Ly quan sát thái độ của bọn hắn liền biết bọn hắn hiển nhiên hiểu rõ ngải theo thành: “Cảm ơn đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận, đáng tiếc ta hiện tại không biết nên đi thành Ngải Ynhư thế nào? Ta không biết đường.”

“Ha ha, ta cùng đại ca bọn hắn gần đây vừa vặn đi thành trì kế bên thành Ngải Y, tỷ tỷ có thể theo chúng ta cùng đi.” Lâm Kỳ cao hứng nói, nàng rất ưa thích vị tỷ tỷ này.

Lâm Việt Thư muốn ngăn cản Lâm kỳ nhưng đã không còn kịp nữa rồi, bọn hắn bất quá mới vừa quen Mộ Chỉ Ly, thậm chí cả tên của đối phương cũng không biết, một chút cũng không biết, cứ như vậy đáp ứng mang nàng cùng đi, điều này thật sự là có chút không thích hợp.

“Thật không? Nếu như có thể thì thật sự tốt quá!” Mộ Chỉ Ly tự nhiên là biết rõ Lâm Việt Thư không muốn, nàng vốn không phải người da mặt dày, nhưng hiện tại ngoại trừ biện pháp này cũng không còn biện pháp nào khác, cho nên cũng chỉ có thể da dầy một lần.

Lâm Việt Thư trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ: “Cái này thật là thật sự…”

“Ta gọi Mộ Chỉ Ly, nếu như các ngươi có thể tiện đường dẫn ta đi qua ta vô cùng cảm kích, ta có thể trả thù lao cho các ngươi.”

“Mộ cô nương, tại hạ Lâm Việt Thư, đây là muội muội ta Lâm Kỳ, đây là huynh đệ của ta Đới Tuấn.” Lâm Việt Thư giới thiệu.

“Mộ cô nương, chúng ta lần này là muốn đi vận chuyển hàng hóa, trên đường không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào, ngươi đi theo chúng ta có chút không thích hợp ?” Đới Tuấn lạnh mặt nói

Mộ Chỉ Ly lúc này mới chú ý tới người nãy giờ chưa từng mở miệng nói chuyện – Đới Tuấn, chỉ thấy Đới Tuấn sắc mặt phi thường băng lãnh. Vốn là còn nói Mộ Chỉ Ly là sinh ra “người lạ chớ gần”, nhưng Mộ Chỉ Ly lại cảm thấy người chính thức sinh ra người lạ chớ gần là hắn mới đúng.

Không khí trở nên có chút xấu hổ, Lâm Việt Thư cũng là có chút không ý tứ: “Mộ cô nương, huynh đệ của ta nói chuyện…”

Mộ Chỉ Ly khoát khoát tay: “Không có vấn đề gì, chuyện này quên đi.” Nói xong, Mộ Chỉ Ly liền tiếp tục ăn, bọn hắn không được nàng sẽ tìm những người khác, cũng không phải chỉ có biện pháp này.

Lâm Kỳ rất không cao hứng, bỉu môi reo lên: “Có cái gì bất tiện, tỷ tỷ cũng không phải người xấu, ca ca các ngươi thật nhỏ mọn!”

Đúng là tiểu cô nương tánh tình trẻ con, nhưng Mộ Chỉ Ly lại cảm thấy Lâm Kỳ rất đáng yêu.

“Lâm Kỳ, muội không phải đói bụng sao? Nhanh ăn cơm đi!”



Lúc này, một người ở bàn khác lấy ra một khối yêu tinh. Trong cơ thể yêu thú sẽ ngưng kết thành yêu tinh, rất nhiều yêu tinh đều là dược liệu luyện đan. Có lẽ đối với người bình thường mà nói nó không có tác dụng gì, nhưng đối với dược sư mà nói nó có tác dụng vô cùng to lớn.

Chính vì có những nhu cầu này, giá trị yêu tinh hiển nhiên không thấp, càng là yêu tinh phẩm giai cao giá trị lại càng lớn.

Đó là một quả yêu tinh cấp hai hỏa thuộc tính, yêu tinh màu đỏ thoạt nhìn rất là xinh đẹp.

“Ta lần này đi ra ngoài thu hoạch lớn nhất chính là khỏa yêu tinh này. Đợi ta đem khỏa yêu tinh này bán đi có thể thu về không ít lợi nhuận rồi, ha ha.” Nam tử bàn kia đắc ý nói

“Vận khí của ngươi thật là tốt, ta thực hâm mộ ngươi!”

Yêu thú cấp hai tương đương với Tiên Thiên cảnh giới, mà ở chỗ này có mấy người là cao thủ Tiên Thiên cảnh giới? Cho nên đối với bọn hắn mà nói khỏa yêu tinh này là phi thường khó có được.

Lâm Kỳ hiển nhiên cũng chú ý tới động tĩnh bàn bên kia, một đôi thủy linh vẫn không nhúc nhích thích thú nhìn khỏa yêu tinh kia, cuối cùng thì thầm nói: “Thật xinh đẹp ah! Nếu ta cũng có thì tốt quá!”

Mộ Chỉ Ly nhìn Lâm Kỳ phát hiện trong mắt của nàng lộ vẻ hâm mộ, hiển nhiên muốn đến không được. Nhìn Lâm Kỳ như vậy, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy như thấy được muội muội.

“Lâm Kỳ vì cái gì muốn khỏa yêu tinh kia?”

“Rất đẹp ah! Màu đỏ tựa như bảo thạch, những vật khác đều không xinh đẹp như vậy!”

Nghe vậy, Lâm Việt Thư hai người cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, người bình thường có yêu tinh đều là lập tức bán đi đổi kim tệ với mua đồ, nàng thì lại muốn dùng làm trang sức.

Mộ Chỉ Ly lại cảm thấy câu trả lời của Lâm Kỳ rất bình thường, tiểu nữ sinh đều ưa thích đồ vật xinh đẹp, óng ánh sáng long lanh. Yêu tinh kia nhìn đích xác rất không tồi, nếu như nàng không phải trước kia đã sống hơn hai mươi tuổi, hiện tại cũng sẽ thích a.

“Ngươi thật sự rất muốn sao?”

“Vâng!” Lâm Kỳ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn khỏa yêu tinh kia không rời.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly lấy ra một khối yêu tinh màu đỏ rực đưa cho Lâm Kỳ: “Tặng cho ngươi, xem như là lễ gặp mặt.”

Một khối yêu tinh đối với nàng mà nói không coi là cái gì. Ở yêu thú đảo lâu như vậy, giết yêu thú nhiều vô số kể, cho nên tích trữ yêu tinh cũng tuyệt đối không ít, bất quá đại đa số đều là phẩm cấp thấp, hiếm có phẩm giai cao.

Lâm Kỳ nhìn yêu tinh trước mặt vẻ mặt hết sức kinh ngạc, bất quá kinh ngạc rất nhanh chuyển thành kinh hỉ, tiếp nhận yêu tinh trong tay Mộ Chỉ Ly trong tay vẻ mặt hưng phấn nói: “Thật sự cho ta sao?”

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy, tặng cho ngươi.”

“Đa tạ tỷ tỷ!”

Lúc này, Lâm Việt Thư vội vàng nói: ” Đồ vật quý trọng như vậy sao có thể thu! Lâm Kỳ muội thật sự là quá không hiểu chuyện rồi, nhanh lên trả lại cho Mộ cô nương!”

Lâm Kỳ không hiểu chuyện, hắn làm ca ca cũng không thể cùng nàng đồng dạng. Hắn rất rõ giá trị của yêu tinh này, bọn hắn vận chuyển bao nhiêu lần hàng hóa mới có thể kiếm được một khối a!

Nghe vậy, Lâm Kỳ trên mặt lộ vẻ ủy khuất, tuy yêu thích không buông tay, nhưng vẫn là đem yêu tinh đưa tới trước mặt Mộ Chỉ Ly: “Tỷ tỷ…”

Mộ Chỉ Ly nhìn Lâm Việt Thư nói: “Đây là ta cho Lâm Kỳ, chỉ là một lễ vật nhỏ mà thôi, cái gì mà quý trọng với không quý trọng, chỉ cần Lâm Kỳ thích là được rồi.”

Nói xong, Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ đầu Lâm Kỳ sau đó đứng dậy: “Các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.” Nàng còn những chuyện khác cần phải làm.

Ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi, Lâm Việt Thư gọi nàng ở lại….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi