Y THỦ CHE THIÊN

Trước mặt là một không gian cực kỳ quái dị, ngoại trừ dưới chân của mình là đá hoa cương, bốn phía phảng phất đều là nước, một mảnh màu xanh lam xen lẫn không gian trong suốt, cùng với sóng nước dao động dịu dàng, thoạt nhìn thật mỹ lệ dị thường.

Bởi vì có những sóng nước, nên đá hoa cương trên mặt đất phản xạ ánh hào quang, nàng thậm chí có thể cảm nhận được nước chảy làm cho trong không khí thêm ẩm ướt, nhưng cảm giác này ngược lại thêm vài phần tươi mát.

Lúc này, bên cạnh của nàng cũng không có Hàn Như Liệt, xem ra bọn họ mỗi người ở một không gian độc lập, có lẽ Hàn Như Liệt ở ngay bên cạnh nàng, chỉ là trong mắt nhìn không tới mà thôi, đối với thủ đoạn lúc trước kia ở tại thời điển vừa tiến vào cũng đã lĩnh giáo rồi.

Bất quá như vậy cũng rất tốt, tự mình một người tiếp nhận khảo nghiệm, so với một nhóm người cùng một chỗ thêm mấy phần yên tĩnh, thêm vài phần tỉnh táo.

Loại tình huống này cũng không có tiếp tục lâu, thanh âm già nua và xa xưa lần nữa lại vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly: "Ngươi tên là gì?"

Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Ly thấy trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh, thân thể của hắn cao chừng tầm 1m9, đang mặc một kiện trường bào màu đen Tường Long đường viền tơ vàng, xem qua cũng biết là tuyệt hảo thượng phẩm, nhưng mà Mộ Chỉ Ly rung động chính là Tường Long đồ án sợ là không phải người bình thường có thể mặc a, xem ra vị này không chỉ thực lực cường đại, mà thân phận cũng không đơn giản.

Hướng bên trên nhìn lại, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt nam tử, không như nàng hình dung ban đầu, nam tử ước chừng bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt hình vuông, mày kiếm mắt sáng, chỉ là đơn giản đứng ở đó, nhưng trên mặt lại tràn đầy uy nghiêm, nhất cử nhất động đó hiển thị rõ không giận mà uy.

Chính là nghe thanh âm kia, nàng còn tưởng rằng là một lão giả cao tuổi, không nghĩ tới lại là nam tử trung niên, nhưng Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng rõ ràng, hiện tại chứng kiến tuyệt đối không phải tuổi chân thật của hắn, từ trên thực lực vị cường giả này đủ khả năng nhìn ra, ít nhất được sống mấy trăm năm đi à nha!

"Vãn bối Mộ Chỉ Ly, bái kiến tiền bối." Mộ Chỉ Ly xoay người thở dài nói, ánh mắt đã từ vị cường giả di chuyển đến mặt đất, lộ ra rất là khiêm tốn.

Vừa rồi nàng đã thử cùng Thiên Nhi câu thông, thế nhưng mà cũng giống lúc trước nghe thấy chút không âm thanh, tin tức nào, không biết là có phải Thiên Nhi lo lắng vị cường giả này sẽ phát hiện ra nàng còn có cái không gian đặc thù, tóm lại bị chặt đứt liên hệ, đã từng xảy ra một lần như vậy, nàng bây giờ cũng không lo lắng giống như lúc trước vậy.

Tần Ngạo Thiên nhẹ gật đầu, nói: "Mười sáu tuổi, Toàn Thiên Cảnh cao nhất, miễn cưỡng được gọi là có năng lực."

Mộ Chỉ Ly tâm thần ngưng tụ, đối với việc hắn có thể xem ra tu vi của mình nàng không kinh ngạc, để cho nàng kinh ngạc chính là hắn lại có thể liếc xem ra tuổi của mình, nghe hai chữ “miễn cưỡng”, Mộ Chỉ Ly hé miệng.

"Tiền bối, ngài... Vì sao lại ở chỗ này?" Nàng có thể cảm nhận được máu thịt chân thật của hắn, nhưng nếu là hắn không chết như lời đồn..., tại sao lại kiến tạo cái này di tích? Đây chính là niên đại rất xưa a!

Nghe vậy, Tần Ngạo Thiên cũng mỉm cười, chỉ là nụ cười kia bên trong nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ: " Bây giờ ta ở trước mặt ngươi chẳng qua là lúc trước lưu lại một ít ảo giác mà thôi, đợi đến lúc có người đã tiếp nhận truyền thừa của ta, chính là ta sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này."

Nghe được lời nói của Tần Ngạo Thiên..., Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được tới, trong lòng có thêm vài phần phiền muộn, tiền bối thực lực cường đại như vậy, cuối cùng cũng biến thành một đám đất vàng, quả thật một chuyện tiếc nuối!

Tần Ngạo Thiên hiển nhiên cũng chú ý tới trong mắt Mộ Chỉ Ly có nhiều phiền muộn cùng tiếc nuối, khóe miệng độ cong lớn ra vài phần: "Trên đời này mỗi người đều có số mệnh, chỉ cần mình cảm thấy không hối hận là được."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, Tần Ngạo Thiên có thể khai mở như vậy, nàng cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Sinh lão bệnh tử vốn là giai đoạn người cần phải trải qua, theo thế kỷ hai mươi mốt bình quân tuổi thọ là trăm năm, bất quá đi tới thế giới Thiên Huyền Đại Lục, tuổi thọ của nàng đã tăng trưởng rất nhiều, nàng còn có cái gì không hài lòng hay sao?

"Hiện tại, liền cho ta xem xét tiềm lực của ngươi như thế nào, có hay không có tư cách tiếp nhận truyền thừa của ta!" Tần Ngạo Thiên lên tiếng nói

Lời này vừa nói ra, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không cách nào kháng cự truyền đến, một giây sau nàng đã đứng ở trước mặt Tần Ngạo Thiên, mà Tần Ngạo Thiên tay phải đã khoác lên bờ vai của nàng.

Một cỗ Thiên Lực cường đại xông vào cơ thể của nàng, thậm chí còn căn bản không có lực lượng chống cự, phải biết rằng trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng không đồng dạng như vậy, kết quả bài xích lẫn nhau có thể là vô cùng kinh khủng đấy, trong cơ thể Mộ Chỉ Ly Thiên Lực đang không ngừng đối kháng, mà thân thể của nàng lại rở thành một cái chiến trường.

Tần Ngạo Thiên phảng phất dường như thèm để ý những thứ này, phối hợp làm những việc này, tay phải của hắn chỉ đơn giản là đặt ở nơi này, nhưng thật giống như kìm sắt kẹp lấy làm Mộ Chỉ Ly căn bản không thể động đậy.

Dùng sự thông minh, Mộ Chỉ Ly lập tức đã đoán được ý tưởng của Tần Ngạo Thiên, hắn hành động như vậy là vì một mặt khảo nghiệm tiềm lực, cốt cách, Thiên Lực của mình vân...vân, mặt khác là khảo thí tâm trí của mình, có thể hay không chịu được thống khổ như vậy.

Là kiên trì hay là cầu xin tha thứ. Nếu là hạng người tâm trí bình thường không cứng cỏi, ở trạng thái thống khổ kịch liệt như vậy, rất có thể chính là bỏ qua, nhưng Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không!

Từ khi đi vào Thiên Huyền Đại Lục, xung quanh đã phát sinh hết thảy sự tình đều nói cho nàng một cái đạo lý, chính là tầm quan trọng của thực lực! Nếu là có thực lực, ngươi chính là trời! Nếu là không có thực lực, ngươi chính là cặn bã!

Cho nên trong lòng của nàng để ý nhất chính là thực lực của mình! Mộ Chỉ Ly mín chặt bờ môi của mình, không để cho mình phát ra chút thanh âm nào, sắc mặt nàng đã gần như trắng bệch, mà nàng càng tập trung tinh thần của mình đi khống chế Thiên Lực hỗn loạn trong cơ thể mình, ý đồ để cho bọn họ không cần đối với cổ lực lượng kia quá mức bài xích.

Dù sao Thiên Lực trong thân thể căn bản không cách nào cùng Thiên Lực cường đại của Tần Ngạo Thiên đánh đồng, mà kinh mạch của mình có thể bởi vì những thứ này mà khả năng bị chấn vỡ! Loại thống khổ này quả thực so tẩy kinh phạt tủy còn muốn thống khổ hơn, nàng thần trí vô cùng rõ ràng, thậm chí còn có thể cảm nhận được quá trình kinh mạch của mình đứt gãy!

Nàng như trước kiêu ngạo đứng ở nơi đó, thậm chí còn thân thể chưa từng có chút nhúc nhích! Thân ảnh mảnh khảnh giờ phút này nhìn đúng là yếu đuối, mà đang ở trong thân thể yếu đuối này có một linh hồn vô cùng cường đại và chấp nhất!

Tại thời điểm Thiên Lực Tần Ngạo Thiên mới tiến vào trong cơ thể của Mộ Chỉ Ly, hắn chính là một phen kinh ngạc, cơ nhiên là Hỗn Độn Thiên Lực! Khó có thể gặp được kẻ có Hỗn Độn Thiên Lực, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ở chỗ này!

Mặc dù còn chưa đủ lớn, nhưng tin tưởng trong tương lai cũng sẽ trở nên nổi tiếng! Dù sao hắn thấy được sự lợi hại của Hỗn Độn Thiên Lực. Chỉ là hắn sẽ không vì điểm này mà lựa chọn người có tư cách thừa kế hắn, dù sao trên con đường tu luyện, người có thiên tư tốt tuyệt đối không ít, nhưng mà tại sao cường giả thành danh lại không nhiều như vậy? Một nguyên nhân chính trong đó là tâm trí.

Không phải là người có tâm trí cứng cỏi, thiên tư khá hơn nữa cuối cùng cũng chẳng khác gì so với người thường.

Tại thời điểm Tần Ngạo Thiên nhìn thấy trong mắt Mộ Chỉ Ly kiên trì cùng bất khuất, hắn âm thầm gật đầu, dường như hắn đã tìm được một hạt giống tốt, không đề cập tới nàng là kẻ có được Hỗn Độn Thiên Lực, chỉ là nàng có tâm trí như vậy, thành tựu trong tương lai tất nhiên không đơn giản!

Nhưng mà, theo đó phát hiện của mình ngày càng nhiều, Tần Ngạo Thiên càng thêm kinh ngạc ngày càng nhiều, thậm chí còn hắn cảm thấy đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!

Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly phảng phất cảm thấy đã trải qua mấy thế kỷ, Tần Ngạo Thiên đem tay của mình ở trên vai của nàng buông xuống, khác với bộ dáng lúc trước không để ý chút nào, Tần Ngạo Thiên hiển nhiên không tùy ý như trước.

"Thời gian tu luyện không đến ba năm? Điều này sao có thể?" Dù là hắn kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng có nhìn thấy qua chuyện như vậy, loại chuyện này một khi nói ra, căn bản không có người có thể tin tưởng!

Hỗn Độn Thiên Lực cho dù là thần kỳ, cũng không có khả năng có hiệu quả như vậy, hắn không nghĩ tới trên người một tiểu cô nương đơn giản mà có nhiều bí mật như vậy.

Coi như là hắn cũng là bỏ ra bảy năm thời gian a, lúc ấy đã trở thành thiên tài Thiên Huyền Đại Lục, nhưng xem Mộ Chỉ Ly trước mặt, trong lòng của hắn cũng chỉ có một nghĩ cách: nếu hắn là thiên tài, thì nàng lại nên xưng là cái gì?

Hiện tại trạng thái Mộ Chỉ Ly rất là không tốt, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào, đổi lại người bình thường giờ phút này đã sớm xụi lơ xuống, nhưng vẫn như trước nàng thẳng tắp lưng đứng ở nơi đó.

Chỉ là khi nghe Tần Ngạo Thiên nói, Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng kinh ngạc tột đỉnh, chuyện này ngoại trừ nàng cùng Thiên Nhi bên ngoài không có bất kỳ người nào biết rõ, hắn lại có thể biết rõ, cái này không chỉ để cho nàng bội phục thực lực của hắn, nàng hơn nữa cảm thấy hoảng sợ.

Bí mật bản thân cứ như vậy phơi ra ánh sáng dưới mí mắt đối phương, loại cảm giác này thật sự làm cho người cảm thấy sợ hãi, phảng phất như đứng ở trước mặt của hắn mình đã biến thành người trong suốt, không có chút nào bí mật.

Tần Ngạo Thiên lúc này cũng không rảnh bận tâm đến tình huống của Mộ Chỉ Ly, hắn hoàn toàn đắm chìm trong ba năm tu luyện đến Toàn Thiên Cảnh cao nhất, sự thật này, quả thực đã phá vỡ nhận thức của hắn trước đây, cái này căn bản là chuyện không thể nào, thế nhưng mà hắn cũng xác định chính mình cũng không có tính sai.

Nghĩ vậy, Tần Ngạo Thiên hai tay lần nữa khoác lên trên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào con mắt Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy ánh mắt của mình sau khi bị Tần Ngạo Thiên đối mặt, cả người đều trở nên chóng mặt mơ hồ .

Khi phát hiện tình huống, Mộ Chỉ Ly lập tức cảnh giác, đây là đang thôi miên hay sao? Dùng cách này để tìm ra bí mật của ta? Tuy tại Thiên Huyền Đại Lục nàng cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, bất quá cái đó và thuật thôi miên rất giống nhau, hơn nữa không cần phản kháng.

Dùng lực lượng của nàng muốn không nhìn tới con mắt Tần Ngạo Thiên điều này hiển nhiên là không cách nào làm được, biện pháp duy nhất chính là tinh thần của mình phải kiên định, không cho Tần Ngạo Thiên thừa lúc thấy được.

Tuy nhiên trước mặt Tần Ngạo Thiên chỉ là một tia ảo giác, nhưng cái ảo giác này cũng đã bảo lưu được một bộ phận thực lực Tần Ngạo Thiên trước kia đấy, đối phương nếu muốn giết nàng cũng không phải một việc khó.

Trong lòng của nàng, bí mật Thiên Sát cổ giới tuyệt đối không thể nói cho người khác biết, cả đời này cũng sẽ không nói cho người khác biết!

Tinh thần Mộ Chỉ Ly trình độ cứng cỏi sao mà cường hãn? Không nói trước nàng tại Mộ gia đã bị các đệ tử trào phúng, nói móc sống trong mười lăm năm, tâm trí như thế nào có thể cùng người bình thường so sánh, huống chi trí nhớ của hai cái linh hồn lại kẹp cùng nhau ở một chỗ?

Hành động của Mộ Chỉ Ly lại để cho Tần Ngạo Thiên lại một lần nữa kinh ngạc, vốn cho là dùng thực lực của hắn đi điều tra một cái tiểu bối Toàn Thiên Cảnh có thể nói là không cần tốn nhiều sức, nhưng hiện tại hắn không cách nào điều tra ra, thân thể của nàng rõ ràng đã hư nhược rồi, nhưng nàng cũng có thể chống cự chính mình, cái này cũng nói rõ tinh thần lực của nàng vô cùng cường hãn.

Không có được kết quả, Tần Ngạo Thiên cũng là bỏ qua, dường như hắn gặp được một tiểu quái vật đầy thách đố! Hắn (Tần Ngạo Thiên) vậy mà nhìn không thấu một tiểu nữ oa chỉ có mười sáu tuổi, cái này nếu nói ra thì ai sẽ tin tưởng?

Mộ Chỉ Ly kiên định không nghi ngờ nhìn Tần Ngạo Thiên, đối với vị này đại nhân này, nàng căn bản nhìn không thấu ý nghĩ của hắn, nàng cũng không biết mình trở thành người được đề cử truyền thừa đến cùng là đúng hay không may mắn.

Quả nhiên người có thực lực cường đại tâm tư cùng người bình thường có độ chênh lệch lớn, nếu một chút không cẩn thận có khả năng đem mạng nhỏ mất ở nơi này.

Tần Ngạo Thiên nhìn thấy trong mắt Mộ Chỉ Ly một tia cẩn thận, trên mặt cũng lộ ra một chút dáng tươi cười: "Không nghĩ tới ngươi lại có thể mang cho ta nhiều kinh hỉ như vậy, lúc trước ta thật đúng là khinh thường ngươi rồi."

"Ba năm từ Hậu Thiên cảnh giới đột phá đến Toàn Thiên Cảnh cao nhất, tiềm lực hiển nhiên không cần phải nói, kẻ có được Hỗn Độn Thiên Lực, tâm trí thành thục, tinh thần lực cường đại, ngươi thật sự rất không tồi!" Tần Ngạo Thiên gật đầu.

Nghe được lời Tần Ngạo Thiên ..., Mộ Chỉ Ly trong mắt như trước tràn đầy cẩn thận, chỉ là được nàng che giấu tốt lắm. Đối phương biết rõ nhiều sự tình của nàng như vậy, không biết hắn sẽ làm như thế nào, loại cảm giác này nàng rất không thích, phảng phất như chính mình bị người khác nắm ở trong tay, nàng cực kỳ chán ghét, huống chi hắn chuẩn bị điều tra những trí nhớ của mình, để cho nàng cảm thấy nhận lấy vũ nhục.

"Mặc dù không biết được trên người của ngươi phát sinh cái gì, nhưng ta cũng biết ngươi có rất nhiều bí mật, bất quá những thứ này cũng không trọng yếu." Trên người Tần Ngạo Thiên xuất hiện một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, nhưng mà lời nói xoay chuyển: "Ta chỉ là muốn biết, ngươi có bằng lòng hay không làm đệ tử của ta, tiếp nhận của ta truyền thừa?"

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng không có sắc vui mừng, cái gì truyền thừa với không truyền thừa đấy, nàng đã không thèm để ý, nàng tin tưởng dựa vào cố gắng của mình nàng nhất định có thể phát triển, chỉ có điều lãng phí một ít thời gian mà thôi.

Nhưng là nàng tình nguyện lãng phí một ít thời gian, cũng không muốn bị vũ nhục như vậy, nàng vốn là người kiêu ngạo, trước mặt vị đại nhân thực lực cường đại cho nên nàng kính trọng hắn, đây là theo góc độ vãn bối đối với tiền bối, nhưng là nàng cũng không cho là mình so với hắn chênh lệch nhiều.

Hắn chỉ có điều so với mình sinh ra sớm hơn mà thôi, nếu là nàng sinh ra sớm hơn một chút thực lực của nàng tất nhiên không phải như bây giờ, tương lai hết thảy ai cũng không thể nói được rõ ràng? Mà nàng tại vì sao phải chịu khuất nhục như vậy?

"Không muốn" Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên nhìn Tần Ngạo Thiên, gương mặt tái nhợt phảng phất tràn đầy ánh sáng chói ngời, sáng rọi, trong ánh mắt không hề có ý sợ hãi.

Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, Tần Ngạo Thiên dáng tươi cười cứng lại trên mặt: "Ngươi nói cái gì? Ngươi không muốn?" Hiển nhiên, Mộ Chỉ Ly trả lời vượt ra khỏi dự liệu của hắn, hắn căn bản là không nghĩ tới sẽ có người cự tuyệt.

Ai cũng biết sự tình tiếp nhận truyền thừa là một kiện bánh từ trên trời rớt xuống, có thể không ảnh hưởng tiềm lực, điều kiện tiên quyết là rất nhanh tăng lên thực lực của mình, loại chuyện tốt này ai sẽ cự tuyệt? Nhưng mà trước mặt hắn hết lần này tới lần khác lại xuất hiện!

Mộ Chỉ Ly khẳng định gật đầu, lần nữa lập lại lời của mình: "Ta không muốn!"

Tần Ngạo Thiên sắc mặt khó coi rất nhiều: "Ngươi vì cái gì không muốn? Ngươi có biết hay không trở thành đệ tử của ta, tiếp nhận truyền thừa của ta ngươi sẽ đạt được bao nhiêu chỗ tốt?"

Mộ Chỉ Ly vẫn lắc đầu, trong đôi mắt ngăm đen lộ vẻ trong suốt, không có chút nào tham lam: "Ta biết rõ, nhưng ta vẫn sẽ cự tuyệt."

Song, Mộ Chỉ Ly càng biểu hiện không bị hấp dẫn, Tần Ngạo Thiên lại càng cảm thấy Mộ Chỉ Ly ưu tú, biểu hiện của nàng quả thực không cách nào bắt bẻ! Thiên tư, tâm trí, năng lực đều không có nói lại, loại đệ tử này đi đâu tìm a!

Phải biết rằng, vì chuyện truyền thừa, có bao nhiêu người bỏ hết công sức muốn đạt được, đứng trước một hấp dẫn cực lớn, có bao nhiêu người có thể cự tuyệt? Có thể nói căn bản là không có!

"Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, đây là cơ hội tuyệt hảo một khi mất đi về sau sẽ không có, ngươi thật đúng muốn cự tuyệt? Nếu ngươi thật sự muốn cự tuyệt, có thể bay thẳng đến phía sau kia, ngươi liền có thể đi ra." Hắn cũng không tin nàng có thể thật sự cự tuyệt.

Mộ Chỉ Ly có chút thở dài: "Cáo từ" mặc dù đối với hành động lúc trước của Tần Ngạo Thiên rất là bất mãn, nhưng nàng vẫn lễ phép như trước, dù sao đây đang là địa bàn của người ta, hơn nữa chính mình tại trong di tích cũng đã nhận được không ít chỗ tốt, cũng nên làm như vậy.

Mộ Chỉ Ly quay người hướng phía sau đi đến, không có chút nào dây dưa dài dòng, thậm chí không chút do dự.

Nhìn thấy một màn này, Tần Ngạo Thiên thật sự nóng nảy, vội hỏi: "Đợi một chút "

Mộ Chỉ Ly chuyển con ngươi, nhìn Tần ngạo Thiên nói: "Tiền bối còn có cái gì phân phó sao?" Tuy nhiên lời nói rất khách khí, nhưng Mộ Chỉ Ly trên mặt lại không có khiêm tốn như vậy.

"Ngươi vì sao phải cự tuyệt? Làm đệ tử của ta không tốt sao? Chỉ cần thuận tiện kế thừa y bát của ta, ta lại không cần ngươi đi làm chuyện gì, thực lực của ngươi lại có thể tăng lên..."

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, đang lúc nàng chuẩn bị mở miệng, Tần Ngạo Thiên nhưng đã biết nguyên nhân, nói: "Ngươi là vì lúc trước ta thăm dò mà cự tuyệt sao?"

Mộ Chỉ Ly không nói gì như đã chấp nhận, nàng chính là vì vậy.

Thấy Mộ Chỉ Ly im lặng đồng ý, Tần Ngạo Thiên khóe miệng nụ cười đã mở rộng ra, chỉ là trong lời nói lại nhiều thêm vài phần thấm thía: "Ta thừa nhận hành động của ta lúc trước là có chút quá phận, nhưng cũng bởi vì ta vô cùng kinh ngạc, ta đối với ngươi không có ác ý, huống chi ta hiện tại chỉ là một tia ảo giác, làm sao có thể làm cái gì?

Chỉ là ta chưa bao giờ từng thấy qua người kỳ lạ như ngươi như vậy, trên người có nhiều bí mật, cho nên ta mới hiếu kỳ. Ngươi về sau đi ra ngoài, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết ngươi mới tu luyện gần ba năm, nếu không ngươi sẽ mang đến tai họa thật lớn, ở trên Thiên Huyền Đại Lục bởi vì ghen ghét mà người hại người chết thật sự nhiều lắm.

Tại lúc thực lực ngươi còn yếu, phải học được tạm giấu đi tài năng, nếu quá cương sẽ dễ gãy, ngươi có hiểu không?" Tần Ngạo Thiên đã đem ngạo khí trên mặt diệt hết, có lẽ trước mặt loại thiên tài như Mộ Chỉ Ly này, thật sự là hắn không cũng có gì đáng kiêu ngạo.

Lúc này, Tần Ngạo Thiên như phảng phất chỉ là một vị tiền bối bình thường, như hướng dẫn cho vãn bối một ít tri thức, cái này cải biến thật sự là quá lớn, nhưng mà nghe Tần Ngạo Thiên nói, nhìn trong mắt không có chút ý đồ nào, thái độ của nàng chần chờ, nhưng lại thích hợp gật đầu: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

"Ta ở trên đời tạo ra di tích này, mục đích là vì tìm được một vị đệ tử hợp tâm ý ta, tựa như ông trời chú định, ta sớm đã dự liệu được trong năm nay ta sẽ gặp được đệ tử hợp tâm ý ta, cho nên di tích năm nay mới hiện thế, hôm nay lúc nhìn thấy ngươi, ta biết rõ ta sẽ gặp.

Mà nguyên nhân ta muốn tìm một vị đệ tử là vì ta ở trên đời này còn có một ít tiếc nuối, ta đã không cách nào làm được." Nói đến đây, Tần Ngạo Thiên trên mặt toát ra thần sắc đau thương, mà ánh mắt của hắn thì phảng phất đã vượt qua hết thảy trước mặt nghĩ tới sự tình trước kia: "Ngươi nguyện ý nghe chuyện xưa của ta sao?"

Nhìn trong ánh mắt Tần Ngạo Thiên mơ hồ toát ra tưởng niệm, Mộ Chỉ Ly do dự một lát nhưng lại nhẹ gật đầu.

...

Một tháng sau.

Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở bên ngoài di tích, mà trước kia vốn là một tòa thành di tích xinh đẹp, lúc này đã không có người lại đi chú ý, kia cửa ra vào máu tươi vẫn đỏ tươi như trước, chỉ có như vậy cũng đủ chứng minh lúc trước hết thảy đã từng phát sinh chuyện gì.

Nhìn di tích này, Mộ Chỉ Ly trên mặt lại lộ ra mấy phần thương cảm, hướng về di tích có chút khom người, nói: "Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người."

Ở bên trong di tích, nàng đã biết câu chuyện của Tần Ngạo Thiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, coi như là Tần Ngạo Thiên cường giả như vậy trong lòng cũng có một đoạn nhi nữ tình trường khó có thể quên, lúc trước hắn tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, một lòng chỉ nghĩ đến truy cầu thực lực cao nhất, không để ý đến hồng nhan tri kỷ bên cạnh, bởi vì thói quen có nàng làm bạn, cho nên liền không cảm thụ đến sự quan trọng của nàng.

Mỗi lần xem nhẹ, mỗi lần tổn thương, nàng đều nhất nhất nhịn xuống, mà ngày qua ngày, năm qua năm, vị này hồng nhan tri kỷ kia rốt cục chịu không được nản lòng thoái chí ly khai, Tần Ngạo Thiên chỉ cảm thấy một gã nam tử nên dùng thực lực làm trọng, nhi nữ tư tình không nên ngăn cản cước bộ của hắn.

Nhưng mà, từ sau khi đã rời đi, Tần Ngạo Thiên mới hiểu được sự hiện hữu của nàng sớm đã trở thành thói quen của hắn, không có nàng ở bên cạnh, hắn cảm giác thấy trong lòng mất đi một thứ gì vô cùng trọng yếu, nhưng là vì chủ nghĩa đại nam tử, cho nên hắn một mực không muốn thừa nhận, chỉ muốn đem chuyện này vùi sâu tại đáy lòng của mình, không có đi tìm nàng.

Cho đến cuối cùng, hắn muốn đi tìm nàng nhưng đã không có cơ hội, cũng đã trở thành việc mà hắn phải hối tiếc cả đời. Mà nàng thì đã đáp ứng sư phụ, nàng sẽ tìm được hồng nhan tri kỷ của sư phụ năm đó, bất luận đối phương còn sống trên đời này hay không, nàng (chỉ Mộ Chỉ Ly)đều đem lời của sư phụ truyền đạt cho lại nàng ấy(chỉ hồng nhan tri kỷ của sư phụ).

Nghe xong câu chuyện của Tần Ngạo Thiên, Mộ Chỉ Ly trong lòng nhiều thêm vài phần cảm khái, tuy nhiên không biết tình yêu của mình đang ở nơi nào, nhưng rất rõ ràng, nàng không hi vọng chính mình đi trên con đường như Tần Ngạo Thiên mà hối hận cả đời.

Mộ Chỉ Ly rời đi núi Tử Vân chính là trở lại chỗ ở của mình ở khách sạn, hiện tại trong khách sạn hiển nhiên không có nhiều người như lúc trước, dù sao di tích biến mất, tất cả mọi người đã đi trở về.

Nàng về đây, nguyên nhân là vì lúc trước cùng Trầm Duệ Thu hẹn tới nơi này tụ hợp, nàng muốn thi châm cho Trầm Duệ Thu để trị liệu phần tổn thương ở chân, mặc dù mình đến thời gian hơi muộn một chút, nhưng có lẽ bọn hắn cũng sẽ không rời đi.

Dù sao lúc trước bọn hắn đã nói chờ bọn hắn trong di tích đi ra tới nơi này, không gặp không về, nàng tin tưởng bọn họ đều hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn.

Huống hồ, lấy Lăng Lạc Trần bọn hắn đối với vết thương ở chân Trầm Duệ Thu rất coi trọng, quả quyết sẽ không buông tha cho. Cho nên nàng cũng không lo lắng vấn đề này.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly mới vừa đến khách sạn, thanh âm quen thuộc từ phía sau của nàng truyền ra: "Mộ cô nương "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi