Y THỦ CHE THIÊN

“Đây chính là Truyền Tống trận để đi vào chiến trường Thiên Huyền rồi, hy vọng các ngươi có thể thành công mà quay trở về”. Hiên Viên Long chỉ vào Truyền Tống trận ở phía sau năm người mà nói.

Mọi người xung quanh cũng dùng ánh mắt tập trung vào trên năm người họ, lúc này những người quyền cao chức trọng đối với họ cũng không ra vẻ, tất cả đều tràn đầy hy vọng nhìn năm người bọn họ, không thể phủ nhận, bọn họ chính là hy vọng của Thiên Thăng quốc.

Nếu bọn họ ở trên chiến trường Thiên Huyền có biểu hiện tốt để được các môn phái lựa chọn, vậy thì Thăng Thiên quốc bọn họ cũng có thể được tài nguyên mà môn phái phát tới rồi, cứ như vậy Thăng Thiên quốc thực lực sẽ dần dần lớn mạnh. Chỉ có quốc gia cường thịnh thì thành trì, gia tộc bọn họ mới có thể cường thịnh.

Trong mắt của bọn họ ngoại trừ hy vọng thì còn có thêm nhiều một chút những tâm tình khác, sở dĩ lúc trước, mỗi lần có cuộc thi cả nước diễn ra, ở trong cả nước sẽ chọn lựa các thanh niên có thực lực mạnh để đi tham gia, nhưng là có thể chân chính gia nhập môn phái cũng không được bao nhiêu người, hơn nữa phần lớn là đều mất mạng ở trên đường đi, bọn họ mặc dù trong lòng không hy vọng có chuyện như vậy phát sinh, nhưng mọi người trong lòng đều biết khả năng xảy ra chuyện như vậy là rất lớn.

Đám người Hiên Viên Dật trầm trọng gật đầu, bọn họ rõ ràng biết lần này đi mọi người sẽ gặp phải mối nguy hiểm cùng sứ mệnh quan trọng như thế nào. Nếu lần này đi thành công, tương lai tiền đồ sẽ là không thể hạn định, còn nếu thất bại, thì hẳn là sẽ táng thân ở nơi đất hoang vu, chỉ là một nhúm đất vàng, chẳng qua là dù hy vọng kia có là cực kỳ xa vời, bọn họ cũng sẽ không buông tha.

Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, nét cười nhợt nhạt trên khuôn mặt, thuần khiết và trong sáng như một đóa Thanh Liên, lại vừa tuyệt đẹp và hoàn mỹ như không nhuốm bụi trần nhân gian, nàng không thích cái loại cảm giác biệt ly này, cũng không muốn phải chứng kiến mọi người ở đây tình cảnh chia ly cách biệt, nàng mãnh liệt tin tưởng bọn họ sẽ lại tái kiến.

“Liệt, ta phải xuất phát.” Môi anh đào khẽ mở, giọng nói như tiếng chuông bạc dễ nghe truyền vào trong tai Hàn Như Liệt.

Hàn Như Liệt cúi đầu nhìn tuyệt mỹ dung nhan trước mặt, trên khuôn mặt yêu nghiệt cũng là toát ra một tia tươi cười tà mị, hắn là hiểu biết ý nghĩ của Chỉ Ly, cho dù nàng không biểu hiện ra rõ ràng, nhưng hắn là như trước có thể nhìn ra chỗ sâu thẳm trong đáy mắt nàng, lập tức tới gần Mộ Chỉ Ly trêu đùa bên tai: “Nương tử, sau đi rồi cũng không thể quên vi phu, mỗi ngày đều phải nhớ kỹ vi phu nga!”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là bật cười: “Cái kia cũng là phải xem tình huống nga! Ta không có ở đây chàng cũng nên phải tự chăm sóc bản thân mình, nếu không nghe lời …chàng cũng biết!”

Hàn Như Liệt nhu thuận gật đầu: “Vi phu tất nhiên là sẽ nghe theo lời nương tử nói, lúc mọi việc kết thúc ta sẽ đi đón nàng, bất luận như thế nào, nhớ kỹ ta một mực chờ nàng”.

“Được”. Mộ Chỉ Ly nặng nề gật đầu, trong mắt cũng là mang theo thỏa mãn nồng đậm, bất luận gặp phải những thứ gì, nàng nhớ được bên ngoài có một người một mực chờ đợi nàng, mong nàng, đợi nàng trở lại.

Hàn Như Liệt ôm lấy Mộ Chỉ Ly, một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống trán, lúc này mới buông nàng ra.

Mộ Chỉ Ly không hề do dự xoay người, dứt khoát cùng bốn người kia đi vào trong Truyền Tống trận. Đám người Hiên Viên Long đã sớm khảm nạm ở bên trên Truyền Tống trận mấy chục yêu tinh cao cấp, hiển nhiên là một lần sử dụng Truyền Tống trận này là tiêu hao không ít yêu tinh, trên mặt Hiên Viên Long là như có như không một tia đau lòng có thể thấy được.

Mộ Chỉ Ly có được yêu tinh mặc dù cũng không ít, nhưng là cao cấp yêu tinh cũng là rất ít, yêu tinh như vậy đặt ở buổi đấu giá đều là có khả năng bán được giá trên trời, hiện tại lại phải tiêu hao nhiều viên như vậy trong nháy mắt.

Ngũ quang thập sắc*(màu sắc đa dạng) rực rỡ bao quanh đám người Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly thấy thân ảnh Hàn Như Liệt dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, cuối cùng quang mang chói mắt làm cho nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, xung quanh các loại năng lượng vặn vẹo bức bách thân thể nàng, gió lốc thổi mái tóc nàng tung bay…

Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly biến mất tại chính tầm mắt mình, quả đấm không khỏi nắm chặt, kế tiếp thời gian là ba năm không thể gặp nhau sao…

“Công tử”. Hàn Dạ nhìn công tử bên cạnh không nói lời nào, không khỏi bật ra tiếng.

Hàn Như Liệt nhìn Truyền Tống trận một cái thật sâu, quay đầu nói: “Chúng ta đi thôi”. Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng nên trở về, xem một chút những người đó sẽ lại làm ra cái trò gì.

Sách thuốc của Chỉ Ly còn phải do hắn đi giao cho Hồng dược sư. Này một đoạn đường đi tới hẳn là không có thời gian gặp được Hồng dược sư một mặt, hiểu rõ chuyện của Chỉ Ly thì đương nhiên hắn muốn thay nàng làm tốt việc này.

Đợi thời điểm Mộ Chỉ Ly một lần nữa mở mắt, trước mắt đã là một thế giới khác, nghe nói chiến trường Thiên Huyền này là mở ra một phiến không gian khác, giương mắt nhìn thấy bầu trời tối tăm, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày.

Nơi này chính là một mảnh không gian tối tăm, gần như hoang vu không còn sự sống nào tồn tại, thậm chí còn không thấy có bóng dáng mặt trời, đập vào mắt hết thảy toàn bộ cũng là một màu xám tro, gần như là một màu xám tro hoang vu.

“Đây chính là chiến trường Thiên Huyền!”. Hiên Viên Dật trên mặt tràn ngập kích động, từ nhỏ hắn đã được nghe nói qua về chiến trường Thiên Huyền, bây giờ chính hắn được đứng ở đây tự khắc là có một phen khác cảm thụ.

“Dựa theo lời Hoàng thượng nói, chúng ta bây giờ là phải đi tới thành của chiến trường Thiên Huyền, ở nơi này đạt được chúng ta thân phận bài cùng với nhiệm vụ”. Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, đối với cái chiến trường Thiên Huyền này nàng cũng không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ là bọn họ được Hiên Viên Long lý giải về nguồn tài nguyên thiên nhiên ở đây hữu hạn, phải mau chóng đi tìm thành để tìm hiểu rõ hơn một chút, chỉ có như vậy bọn họ mới nhanh chóng thích ứng được cuộc sống ở chiến trường Thiên Huyền.

Lời của Mộ Chỉ Ly được mọi người đồng ý, lập tức không do dự, cùng nhau bước tới đi đến phía trước. Lúc này mọi người đối với lẫn nhau cũng là không có mấy hiểu biết, trừ Mộ Chỉ Ly và Cao Chính Thanh là có quen trước một ít, những người khác có thể nói là cũng không quen thuộc.

Tại thời điểm này, người phát ngôn trong đoàn bọn họ chủ yếu là Hiên Viên Dật, dù sao Hiên Viên Dật cũng là người trong hoàng thất, địa vị ở Thiên Thăng quốc so với bốn người còn lại cao hơn một chút. Đối với việc này Mộ Chỉ Ly cũng là không có ý kiến gì, dù sao thống nhất ý kiến là tốt, nếu ở trong tình huống này bọn họ nội bộ không đồng nhất, vậy chuyện tiếp theo đúng là có chút chê cười rồi.

Thiên Huyền chiến trường tựa hồ là phi thường lớn, mọi người đã đi hết ba canh giờ, nhưng vẫn là như cũ chưa nhìn thấy bóng dáng thành, điều này không khỏi làm cho trong lòng có bọn họ có chút lo lắng.

” Khoảng cách tới Thành này cũng quá là xa đi? Đi lâu như vậy rồi mà liền một chút bóng dáng cũng không thấy đâu”. Cao Chính Thanh không khỏi oán giận nói, bọn họ cũng không phải đi như tốc độ của người bình thường, vì mục đích mau chóng tìm được thành trì nên bọn họ cũng đã cố gắng hết sức, vậy mà ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy.

Lời này nói ra cũng là tiếng lòng của mọi người, Mộc Thiên Nam không khỏi nói: “Chúng ta vẫn là nhanh một chút đi thôi, thời gian bây giờ cách buổi tối cũng là không xa, buổi tối chiến trường Thiên Huyền yêu thú tràn lan, nếu là đến tối chúng ta vẫn không thể đến trong thành, vậy sẽ có nguy hiểm”.

Điểm này là trước khi bọn họ đến đây, Hiên Viên Long đã căn dặn rất nhiều lần, nếu như đúng là không có gì nghiêm trọng, Hiên Viên Long cũng sẽ không nhấn mạnh như vậy, thậm chí Hàn Như Liệt cũng là cố ý nói với Mộ Chỉ Ly về điểm này.

“Được, chúng ta cố gắng tốc độ nhanh hơn”. Nguyễn Ngọc Hành cũng đáp lời nói.

Ước chừng đến chạng vạng mọi người mới tới gần trước cửa thành, khi nhìn thấy cửa thành, mấy người nguyên bản trong lòng đang lo lắng cũng là đều để hết xuống. Nói về thành này không coi là lớn, còn không có lớn bằng thành La Thiên, nhưng cũng không coi là nhỏ.

Lúc này tới chiến trường Thiên Huyền đều là tinh anh của các quốc gia, tuy nói mỗi quốc gia cũng đưa tới nhiều người, nhưng dù sao cũng không thể giống như Thiên Thăng quốc nhân khẩu khổng lồ được.

Năm người chậm rãi đi tới phía trong thành, lúc này ở phía trong thành cũng đã có không ít người, nhìn thấy nhiều người ở bên trong thành đi lại, cảm nhận ở trên người họ tản mát ra hơi thở cường đại, Mộ Chỉ Ly cũng không khỏi cảm khái thực lực của nàng so với những người này thật đúng là không coi là cái gì.

Chỉ là mới vừa rồi trải qua, trong đoàn người bọn họ thì thực lực kém cỏi nhất cũng là Lăng Thiên Cảnh sơ cấp, đến Lăng Thiên Cảnh cao cấp chỉ có ba người, này một đội so với thực lực của họ thật đúng là đơn bạc vô cùng.

Hiên Viên Dật cũng là cảm thấy điều này, lập tức trong lòng cũng thêm mấy phần nghiêm trọng, mặc dù điều này trước khi đến đây hắn cũng đã dự kiến, nhưng đến lúc đến đây thấy được một màn như vậy cũng là tránh không được một trận cảm khái.

Trước mắt Thành này tựa hồ là vô chủ, tất cả mọi người ở trong đó đều tùy ý tìm cho mình chỗ ở, trước hết đám người Mộ Chỉ Ly cũng là tìm chỗ ở cho bọn họ, dù sao rất nhanh chóng sẽ có nhiều người tràn vào thành, nghĩ đến ý nghĩ của bọn hắn cùng bọn họ lúc trước cũng là giống nhau, nếu là bọn họ trước hết không tìm chỗ ở tốt… thì có thể tối nay bọn họ cũng chưa có chỗ ở.

Bọn họ đều là một thân một mình nên cũng không cần phải dàn xếp nhiều, nơi ở cực kỳ đơn giản, một cái giường, một cái bàn, không hơn. Trong mắt người chung quanh có lẽ cực kỳ đơn sơ, nhưng đối với những người tu luyện như bọn hắn thì như vậy đã là đủ rồi. Bọn họ buổi tối cũng là ngồi thiền tu luyện, không có ai nghỉ ngơi, nên càng không cần những thứ khác làm gì.

Sau khi xử lý xong hết mọi việc, đám Hiên Viên Dật một nhóm năm người hướng tới tòa nhà có nóc dễ nhìn thấy nhất ở giữa thành, đây có thể coi là là trụ sở một phía của chiến trường Thiên Huyền, ở chỗ này bọn họ sẽ có được lệnh bài chứng minh cho thân phận của họ, đến lúc đó, cấp bậc thực lực của họ, số lượng yêu thú họ giết được cùng với vi tích phân*(tích góp) cũng sẽ được ghi chép lại, quan trọng nhất là… Bọn họ cho dù đang ở đâu cũng có thể biết được rất nhiều tin tức về chiến trường Thiên Huyền.

Tòa nhà này có kiến trúc cực kỳ dễ thấy, bất luận là trong thành ở góc nào, cũng là có thể thấy được cái nóc nhà có kiến trúc hình mũi nhọn đang giương cao lên, tất nhiên tạo hình này là cố ý, cứ như vậy tất cả mọi người trước tiên đều có thể nhìn thấy nó, cũng là giảm đi rất nhiều phiền toái.

Đi vào nghiệp đoàn, đám người Mộ Chỉ Ly lúc này mới phát hiện trong tòa nhà to lớn này, trừ bỏ bọn họ thì còn có rất nhiều người, bất quá mọi người đối với đối phương đều là không để ý.

Đám người Hiên Viên Dật đều đã đi trước lấy thân phận bài rồi, mà Mộ Chỉ Ly vẫn còn đang đi trước nhìn cột thông báo, nàng nhìn chiến trường Thiên Huyền tràn đầy tò mò, đáng tiếc là tin tức nghe ngóng được ở đây cũng thực sự là quá ít, tin tức mà nàng xem được trọng yếu nhất cũng chỉ có như này.

Tin tức ở trên cột này lộ ra có vẻ rất toàn diện, Mộ Chỉ Ly tinh tế nhìn câu chữ phía trên, đợi sau khi xem xong toàn bộ, nhìn chiến trường Thiên Huyền nàng cũng là có thêm chút hiểu rõ cụ thể.

Chiến trường Thiên Huyền này nghe danh cũng như ý nghĩa, trọng điểm ở đây chính là hai chữ chiến trường, tức là chiến trường của con người và yêu thú, nghe nói đây là một phần vô cùng nhỏ của Thiên Huyền đại lục. Nhóm người này đưa yêu thú thực lực vô cùng cường hãn phong tỏa ở phiến không gian này, nếu không phải là bọn họ tồn tại cùng đại lục Thiên Huyền, thì sợ là đại lục Thiên Huyền cũng sẽ không có bộ dáng như hiện nay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi