Y THỦ CHE THIÊN

Nghe Hàn Như Liệt nói, Lý Chí Đào cũng giễu cợt cười một tiếng “Các ngươi nói là được? Nếu như nói như vậy, đây chẳng phải là đi đầy đường cũng là người của trại huấn luyện hạt giống? Ta thấy lời của các ngươi căn bản là lỗ hổng chồng chất.

Các ngươi đã là bằng hữu, hai người bọn họ có thể nào là người Thiên Mạc quốc hay sao? Muốn từ dưới mắt Lý Chí Đào ta lừa dối vượt qua kiểm tra cũng không dễ dàng như vậy!” “Chúng ta vốn là đệ tử của Thiên Mạc quốc cần gì phải lừa ngươi” Trong lòng Mộ Dật Thần dâng lên vẻ tức giận, người này căn bản là đang bới móc! Không cần phải nói hắn cũng biết, Lý Chí Đào và Hàn Như Liệt nhất định có mâu thuẫn. “Ngươi có chứng cớ gì?

Nếu như không có chứng cớ ta liền đem ngươi bắt lại, từ từ tra hỏi!” Lý Chí Đào đắc ý nói, hắn căn bản là không tin thân phận của hai người này, Thiên Mạc quốc không phải là một đội ngũ cùng đi sao? Một mình đến đây căn bản là không thể nào. Bị Lý Chí Đào ép như vậy, hỏa khí của Mộ Dật Thần cũng nổi lên. Ở Thiên Mạc quốc chưa từng có người dám cùng hắn nói chuyện như vậy, cho dù nơi này là Trì Mân quốc cũng không thể quá đáng như thế! “Ta đã cho ngươi biết thân phận của ta rồi, có tin hay không là tùy ngươi, ta chính là muốn đi vào, ngươi có thể làm thế nào?”

Vừa nói xong, Mộ Dật Thần cũng không để ý tới Lý Chí Đào ngăn trở, thân mình vừa động trực tiếp lướt qua đại môn đi tới bên cạnh hai người Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi nghe lời nói của Mộ Dật Thần cũng biết đã hiểu ý tưởng của hắn, cho nên động tác của hai người cơ hồ là cùng một thời gian. “Các ngươi lại dám xông vào trại huấn luyện hạt giống! Có ai không, đưa bọn họ bắt lại!” Lý Chí Đào hô một tiếng, chợt tiểu đội đã chuẩn bị ở một bên trong nháy mắt đem bốn người Mộ Chỉ Ly vây ở giữa, nhiều chiêu tàn nhẫn hướng bọn họ đánh tới.

Nhìn đối thủ ra chiêu tàn nhẫn, chân mày Mộ Chỉ Ly cau lại, chiêu thức ác độc như vậy đã không còn đơn giản, Lý Chí Đào này căn bản là muốn tánh mạng của bọn họ! Mọi người vốn cũng không phải là người chịu thiệt, nếu Lý Chí Đào hạ thủ ác như vậy, đương nhiên bọn họ cũng không cần khách khí. Trong lúc nhất thời, ở cửa chính vang dội ra liên tiếp thanh âm quyền cước kèm theo từng đợt tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh hết thảy chính là lần nữa khôi phục bình tĩnh. Bốn người Mộ Chỉ Ly như cũ tiêu sái đứng tại chỗ, trên mặt quần áo không có nửa điểm nếp uốn, bộ dáng lạnh nhạt phảng phất như chưa từng động thủ qua, trên mặt đất chung quanh bọn hắn còn lại ngổn ngang ngã hơn mười người, tiếng rên rỉ kia cũng là từ trong miệng của bọn hắn truyền ra.

Những người này vốn chỉ là giữ cửa, thực lực không tính là mạnh, nếu như thực lực đủ mạnh người nào nguyện ý ở đây canh cửa? Trong ngày thường căn bản sẽ không có người không có mắt theo chân bọn họ liều mạng, hôm nay lại gặp được người như vậy. “Các ngươi…! Dám xông vào trại huấn luyện hạt giống, các ngươi chết chắc!” giọng nói của Lý Chí Đào có chút run rẩy, hắn không nghĩ tới mấy người trước mắt thế nhưng thật dám động thủ. Vốn cho rằng mình hô người đến, bọn họ sẽ biết điều một chút thúc thủ chịu trói, một đám người hiện tại lại chỉ có mình đứng, xem bộ dáng tựa hồ không đếm xỉa đến kia của bọn hắn, mình phải làm sao bây giờ?

“Hiện tại tình huống này ngươi không lo lắng cho mình, còn vì chúng ta quan tâm?” Hàn Như Liệt lạnh giọng cười nói, đôi mắt hẹp dài vòng lên độ cong nguy hiểm, hắn nhìn Lý Chí Đào thực sự khó chịu đến cực điểm! Nghe được lời nói Hàn Như Liệt… đầu óc, tay chân Lý Chí Đào đều có chút nhịn không được run lên, trong lòng hối hận, sớm biết bọn họ mạnh như vậy, mình làm gì cùng bọn họ cứng đối cứng a! Hiện tại ngược lại thì hay rồi, mình ngã vào. Cho dù cuối cùng bọn hắn gặp xui xẻo, nhưng chờ thời điểm bọn hắn gặp xui xẻo thì mạng nhỏ của mình cũng đã không còn… “Ta…ta……….” “Ta cái gì ta” Mộ Dật Thần một cước trực tiếp đem Lý Chí Đào đạp thật xa, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang, xương ngực liền trực tiếp chặt đứt. Nhất thời, Lý Chí Đào cũng té ở trên mặt đất không ngừng rên rỉ, co rúc thân thể giống như một con tôm hùm, một đôi con ngươi oán độc nhìn đám người Mộ Dật Thần cũng không nói gì nữa.

Đợi sau hết thảy yên tĩnh, Hàn Như Liệt một tay vỗ vào trên bả vai Mộ Dật Thần, cười nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi nhưng là kiêu ngạo không ít a!” Trước kia ở Đại Lục Thiên Huyền, Mộ Dật Thần có thể không làm ra chuyện như vậy, nói vậy mấy ngày nay hắn ở Chủ thế giới lăn lộn không tệ, nếu không cũng sẽ không khoa trương như vậy. Nghe vậy, Mộ Dật Thần sờ sờ ót của mình, hơi lúng túng cười nói: “Trong lúc nhất thời tính tình không khống chế được, người này thật sự không biết xấu hổ. Hiện tại ta coi như đã hiểu, đối với người không phân rõ phải trái như thế cũng chỉ có thể sử dụng bạo lực thôi.”

Hắn vốn là Khiếu Nguyệt Thiên Lang Vương, kèm theo huyết mạch thức tỉnh thời gian càng dài, khí thế bễ nghễ thiên hạ cùng với tâm thái bất tri bất giác cải biến hắn, cho nên tính tình có chút biến chuyển. Ở thế giới yêu thú vốn là quyền lợi lớn nhất, cái gì cũng không cần để ý, chỉ cần quả đấm của ngươi đủ mạnh, đánh cho đối phương nói không ra lời, ngươi liền thắng. “Nói không sai, mới vừa rồi ngươi không ra tay thì ta cũng sẽ ra tay” Hàn Như Liệt sảng lãng cười, chỗ sâu đáy mắt chớp động rét lạnh cũng chứng minh hắn không phải nói dối.

Ở thời điểm Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần nói chuyện với nhau, Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi tỷ muội đã lâu chưa thấy mặt nhau trực tiếp cho đối phương cái ôm ấm áp, sự nhớ nhung của bọn họ dành cho nhau đã không cần nói, một động tác đã đủ hiểu. Buông Thiên Nhi ra, Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói: “Thiên Nhi! Các ngươi đến Chủ thế giới lúc nào?” Nếu Thiên Nhi là đệ tử Thiên Mạc quốc, hẳn là đã tới Chủ thế giới rất lâu rồi.

“Chúng ta và các ngươi cùng một ngày tới, ngày đó ta và Dật Thần đi tới Thiên Âm Môn trùng hợp gặp tỷ và Hàn đại ca rơi vào bên trong miệng giếng cho nên chúng ta cùng nhau nhảy xuống. Chẳng qua không nghĩ tới chúng ta đến không cùng một vương quốc, cũng may hiện tại đã gặp nhau” Thiên Nhi như trút được gánh nặng cảm khái nói. Vốn là trong lòng rất lo lắng, hiện tại tụ họp chỉ cảm thấy mọi chuyện về sau đều tốt. “Thì ra là như vậy, ban đầu ta cảm nhận được hơi thở của Dật Thần còn cảm thấy không thể nào đây”. Nghĩ tới bộ dáng nghi ngờ của mình lúc đó, Mộ Chỉ Ly cảm thấy có chút buồn cười. “Ha ha, ngươi không biết chúng ta cũng tới, ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường.” Mấy người đang trong lúc nói chuyện, từ trong trại huấn luyện hạt giống chạy đến một đám người nhanh chóng đỡ người trên mặt đất lên, chợt lần nữa vây quanh bốn người Mộ Chỉ Ly.

“Các ngươi là người nào! Thật to gan, lại dám ở mầm móng trại huấn luyện làm ầm ĩ, đều bắt lại cho ta, nếu phản kháng, thì đánh chết!” Lý Chí Triển đỡ Lý Chí Đào lên, vẻ mặt tức giận nói. “Đại ca, bộ dạng ngươi làm sao thế?” Lý Chí Triển nhìn về phía Lý Chí Đào quan tâm hỏi. Lý Chí Đào khoát tay áo, vẻ mặt oán độc nhìn bốn người Hàn Như Liệt nói: “Ta muốn bọn họ chết!” Nghe được lời Lý Chí Đào nói, Lý Chí Triển không có nửa điểm kinh ngạc, vung tay lên nói: “Đã nghe chưa? Động thủ! Một tên cũng không để lại!” Huynh đệ bọn họ ở trại huấn luyện hạt giống nhiều năm như vậy còn chưa từng có chịu thiệt qua!

Mấy người này thật không ngờ không có mắt, nếu không để cho bọn họ đổ thật nhiều máu mà nói, ngày sau huynh đệ bọn họ như thế nào có thể lăn lộn trên giang hồ? “Chúng ta là đệ tử trại huấn luyện hạt giống, các ngươi lại động thủ, không phân tốt xấu có phải hay không có chút không thích hợp?” Mộ Chỉ Ly lạnh giọng hỏi, nhìn hai người kia bộ dáng muốn làm gì thì làm phảng phất như thể ở trại huấn luyện hạt giống một tay che trời a! Nghe vậy, Lý Chí Triển hừ lạnh một tiếng: “Ta xem các ngươi cũng là giả mạo!”. Ở Lý Chí Triển ra hiệu, một đám người đánh tới bọn người Mộ Chỉ Ly, Lý Chí Triển trong ngày thường cho bọn hắn không ít chỗ tốt, dĩ nhiên mọi người động thủ rất nhanh!

Ở cửa lớn gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên cũng hấp dẫn tầm mắt của không ít người. Triệu bá vốn là nhìn thời điểm Lý Chí Đào bị dạy dỗ trong lòng chỉ cảm thấy một trận thống khoái, song khi hắn thấy rõ người dạy dỗ Lý Chí Đào sẽ không thống khoái như vậy. Hai người Hàn Như Liệt này làm sao lại nhanh như vậy đi tìm Lý Chí Đào phiền toái? Bởi vì cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, mặc dù Lý Chí Đào không tính là nhân vật lớn, nếu như tìm cơ hội sau lưng ám hại mà nói, thì thời gian trôi qua cũng không thoải mái a.

Nếu chuyện đã xảy ra, dù không muốn thế nào cũng vô dụng, Triệu bá trước tiên là triệu tập đệ tử Linh Viêm quốc, người càng nhiều, lời của đối phương cũng sẽ càng thêm kiêng kị mấy phần! “Chậm đã! Hai người bọn họ là đệ tử Linh Viêm quốc, các ngươi không có tư cách đối với bọn họ động thủ!” Sắc mặt Triệu bá bình thản nói, hiện tại mâu thuẫn song phương đã thăng cấp rồi, ẩn nhẫn nửa cũng vô ích, liền trực tiếp mở ra mà nói. Thấy đám người Triệu bá, sắc mặt Lý Chí Triển khó coi mấy phần. Triệu bá nói không sai, bất luận bọn Mộ Chỉ Ly phạm vào chuyện gì, cũng là giao cho người cấp trên đi xử lí, hắn cũng không có tư cách làm như vậy.

Vốn là đám người Triệu bá không xuất hiện, hắn trước hết giết bốn người bọn họ, về sau lại chối không biết chuyện, bây giờ thì khó rồi. Nhưng cứ để bọn họ đi như vậy hắn nuốt không trôi cục tức này! Lý Chí Đào vỗ vỗ tay Lý Chí Triển, trong mắt hiện lên một nụ cười xảo trá: “Hai người này là người Linh Viêm quốc không sai, hai người kia cùng các ngươi không quan hệ a, ta giết bọn họ các ngươi cũng không xen vào!” Nghe được lời Lý Chí Đào, Lý Chí Triển cũng thầm than đại ca thông minh, đem hai người kia giết, để hai người Hàn Như Liệt nhìn bằng hữu mình chết thảm, thật cũng không sai. “Động thủ! Giết hai kẻ ngoại lai xâm nhập này!” tay Lý Chí Triển đột nhiên vung xuống. Khi Lý Chí Triển nói xong, không khí đột nhiên đọng lại. “Bản thân ta là muốn xem một chút ai dám động đến hai người bọn họ” một giọng nói tràn đầy tức giận truyền vào trong tai mọi người.

Chợt mọi người chính là nhìn thấy một đoàn người với quy mô lớn đi tới đây, câu nói kia chính là trong miệng Trần Thiên người đi đầu nói ra. Trần Thiên rất căm phẫn, tức giận, năm nay Thiên Mạc quốc bọn họ lại xuất hiện hai mầm tốt, bọn hắn nghĩ lần này Hạt giống chiến bọn họ có hi vọng đoạt được đệ nhất danh, thật không nghĩ đến vừa tới trước cửa trại huấn luyện hạt giống liền nghe được có người muốn giết hai người Mộ Dật Thần! Hắn có thể không tức giận sao?

“Trần đại nhân, ngươi đây là?” Lý Chí Triển biết Trần Thiên, Thiên Mạc quốc trong bốn nước chư hầu thuộc Trì Mân quốc có thực lực mạnh nhất, dĩ vãng vẫn luôn là Trần Thiên dẫn dắt đệ tử đến trại huấn luyện hạt giống, đương nhiên hắn biết, chẳng qua là tại sao Trần Thiên lại tức giận như vậy. Lý Chí Đào thấy Trần Thiên tới trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, hồi tưởng lại lời bọn họ nói lúc trước, không thể nào là sự thật chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi