Y THỦ CHE THIÊN

Trong tầm mắt hâm mộ của các đệ tử khác, mười người cùng nhau đi vào trong động Hạo Thiên.

Vừa đi vào Mộ Chỉ Ly cảm giác được một cổ lực lượng kì lạ quét qua người của mình, lực lượng ở đây càn quét qua chỉ cảm thấy trong nháy mắt tất cả lá bài tẩy của mình bại lộ trước mắt mọi người, làm cho người ta bất an.

Sau một khắc, cả người dường như nhận lấy một cổ lực lượng khổng lồ xé rách, hết thảy chung quanh trở nên mơ hồ không rõ, thời điểm tầm mắt nàng nhìn rõ lần nữa cũng chỉ còn lại có một mình nàng.

Trong đầu nghĩ tới lời nói lúc trước của Quán chủ cơ duyên mỗi người đều khác nhau, chỗ tới cũng khác nhau, sau đó nàng liền bình tĩnh , bắt đầu đánh giá chung quanh.

“Không nghĩ tới ở Đông Phương gia này lại có một chỗ như thế, hãy nắm chặt cơ hội, cái này rất có lợi đối với ngươi.” Xảo Xảo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chợt cười nói

Nghe vậy, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly bình tĩnh cũng xảy ra một chút biến hóa, từng bước hướng phía trước đi tới.

Xuất hiện trong tầm mắt của Mộ Chỉ Ly chính là một đài cao trôi nổi tại không trung, chung quanh không có chút gì chống đỡ mà lại trôi nổi trên không trung, làm cho thị giác của người ta rung động.

Đang lúc Mộ Chỉ Ly nghi ngờ nên đi lên đài cao như thế nào thì một cổ lực lượng nhu hòa bao phủ ở trên người của nàng, có cảm giác giống như dẫm trên những đám mây mềm mại , sau đó tự động bay về phía trên đài cao.

Lần nữa cảm nhận được cảm giác làm đến nơi đến chốn kia ,trong lòng Mộ Chỉ Ly xuất hiện rung động, trên dung nhan tuyệt mỹ chậm rãi lộ ra nụ cười: “Động Hạo Thiên này quả thật thần kỳ.”

Lẳng lặng ngồi thẳng xuống, nhìn trước mắt tầng tầng vòng sáng không ngừng biến hóa , nàng cũng đã sáng tỏ.

Những thứ vòng sáng này biến hóa vô thường, thoạt nhìn không có phương pháp gì, xuất hiện ở trước mặt nàng hoa cả mắt, nhìn kì lạ như vậy nhưng có một loại cảm giác sáng tỏ .

Nụ cười khóe miệng Mộ Chỉ Ly dần dần tiêu tán, một đôi con ngươi không ngừng nhìn chăm chú vào vòng sáng trước mắt không ngừng biến hóa , vốn là cảm giác kia trong lòng cực mơ hồ nhưng dần dần đã rõ ràng vài phần.

Mặc dù không có cách nào thấy rõ ràng, nhưng nàng cảm thấy hết thảy cũng có dấu vết mà theo. Kế tiếp Mộ Chỉ Ly giống như lão tăng nhập định, lẳng lặng ngồi ở trên đài cao không nhúc nhích, vừa nhìn chính là đã qua suốt một tháng.

Xảo Xảo nhàn rỗi nhàm chán ở nơi này trong thời gian một tháng đã đem chung quanh đây đều vòng vo một lần, ngẩng đầu nhìn Mộ Chỉ Ly trên đài cao không có chút biến hóa nào không khỏi lắc đầu, trong mắt cũng có vẻ hài lòng

“Thật là lợi hại, cứ như vậy mà đã ngồi một tháng, nếu không phải ánh mắt còn có thể nháy ta đều cho rằng nàng ấy đã hoá thạch.”

“Ai, nhàm chán a nhàm chán, này cũng không biết được bao lâu.” Xảo Xảo trôi nổi ở giữa không trung, giống như nhảy dây không ngừng tới lui bắp chân của mình, cái miệng phấn hồng nhỏ nhắn lầm bầm than thở. . . . . .

Một địa điểm khác trong động Hạo Thiên.

Hàn Như Liệt giống như trước ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, cực kỳ chuyên chú đánh giá một vài bức ảnh trước mắt. Những thứ hình ảnh đầy đủ này có thể tạo thành chuyện xưa, giống như một bức mưu đồ hợp lại bị đánh tan, hiện ra ở trong mắt của hắn chính là cảnh tượng không chút tương quan, trước sau hoàn toàn không cách nào kết nối với nhau.

Hắn đã hướng về phía những thứ hình ảnh này nhìn suốt một tháng, chân mày hơi nhíu kia biểu hiện ra sự nghi ngờ trong lòng của hắn, cảnh tượng trong đôi mắt màu xanh da trời không ngừng biến hóa , đến lúc đã hiểu rõ khóe miệng của hắn mới hiện lên một đường cong mờ.

Rốt cục, Hàn Như Liệt vuốt vuốt ánh mắt có chút chua xót của mình, trên khuôn mặt tuấn dật có một tia sáng tỏ vẻ đắc ý: “Những thứ hình ảnh này thoạt nhìn hoàn toàn không có liên lạc, trên thực tế cái này căn bản là chuyện tình của một người đã xảy ra trong một đoạn thời gian, chẳng qua là làm rối loạn thứ tự thời gian, thoạt nhìn mới có thể loang lổ phức tạp như vậy.

Quấy rầy trình tự thời gian là có thể thay đổi con người khi còn sống, đây là lực lượng của thuộc tính Thời gian sao?” Hàn Như Liệt lẩm bẩm nói, động Hạo Thiên này quả thật thần kỳ, lúc trước hắn vẫn không cách nào chạm đến thuộc tính Thời gian, ở chỗ này lại dễ dàng hiểu được.

Nhìn thấy Hàn Như Liệt thối lui khỏi trạng thái, Tuấn Tuấn đang chuẩn bị nói chuyện lại phát hiện Hàn Như Liệt lần nữa tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, chưa kịp mở miệng chỉ có thể lúng túng nhắm lại, bất đắc dĩ ngây ngốc ở một góc. . . . . .

Cùng một thời gian, ở những địa phương khác trong động Hạo Thiên cũng có không ít tình huống đồng dạng, chẳng qua là so với hoàn cảnh an tĩnh của Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly, tình huống nơi đó của bọn họ náo nhiệt phức tạp hơn.

Thời gian trôi qua thật nhanh,vừa hai tháng sau.

Mộ Chỉ Ly từ trong trạng thái lĩnh ngộ lui đi ra ngoài, giật giật cổ của mình, liên tiếp ba tháng không nhúc nhích , thân thể đều cứng ngắc lại, thậm chí vừa động cũng có thể nghe được xương truyền đến thanh âm kẽo kẹt.

Duỗi lưng một cái, Mộ Chỉ Ly nhìn Xảo Xảo một bên hỏi : “Xảo Xảo, ta đây là ngồi bao lâu a? Làm sao cả người đều cứng ngắc lại.”

Nghe Mộ Chỉ Ly nói…, Xảo Xảo liếc Mộ Chỉ Ly một cái, nói: “Ngươi đã ngồi ba tháng, ba tháng cũng không có nhúc nhích đương nhiên cả người đều cứng ngắc lại.”

Vẻ kinh ngạc xuất hiện trên dung nhan kiều mỵ của Mộ Chỉ Ly, há to mồm có chút bất khả tư nghị nói: “Thế nhưng đã qua ba tháng? Ta cũng không có chút cảm giác nào, chỉ như mới chớp mắt một cái .”

“Cảm giác như thế nào? Có lĩnh ngộ đến cái gì hay không?” Xảo Xảo hỏi, đôi mắt to như nước trợn thật lớn.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Ta cảm giác lĩnh ngộ đến một chút, nhưng tinh tế mà nói thật giống như không có hiểu được đến cái gì, chỉ tốt ở bề ngoài.”

Đối với lời của Mộ Chỉ Ly, Xảo Xảo cũng chẳng hề nói: “Cách lĩnh ngộ Thiên đạo Pháp tắc này chính là như vậy, chỉ tốt ở bề ngoài, chỉ cần có thể tiến bộ một chút cũng đã cực kỳ tốt rồi, cho nên không cần xem nhẹ một chút tiến bộ.”

“Ừ, nhưng là dường như gần đây ta lĩnh ngộ càng ngày càng khó khăn, mấy ngày qua cơ hồ một chút tinh tiến cũng không có.” Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ bĩu môi, nhún vai nói

Lúc trước nhìn vòng sáng kia nàng lĩnh ngộ cực nhanh, mà mấy ngày này tiến bộ tăng lên so sánh với lúc trước không hơn là mấy, chẳng lẽ trạng thái mình bây giờ chỉ có thể lĩnh ngộ như vậy sao.

“Xem ra ngươi lĩnh ngộ đã đạt tới bão hòa rồi, căn cứ thực lực cá nhân cùng với tâm tình lĩnh ngộ Thiên đạo Pháp tắc cũng là có hạn , thời điểm thực lực cùng tâm tình của ngươi tăng lên, việc hiểu Thiên đạo Pháp tắc cũng sẽ càng sâu.

Thiên đạo Pháp tắc cũng không phải một sớm một chiều thì có thể đủ lĩnh ngộ, lượng sức mà đi mới là quan trọng nhất. Sau khi trở về cố gắng tìm hiểu lĩnh ngộ hôm nay của ngươi đến lúc đó ngươi cũng được ích lợi không nhỏ.” Vẻ mặt Xảo Xảo thành thật nói

Nhìn bộ dáng Xảo Xảo nói chuyện nghiêm túc, Mộ Chỉ Ly cười khẽ đứng lên: “Yên tâm đi, một hơi ăn không được , ta nếm thử từng chút một, tới thời điểm ta không lĩnh ngộ được nữa thì đi những địa phương khác xem sao.”

Trong tầm mắt kinh ngạc của Xảo Xảo Mộ Chỉ Ly lần nữa tiến vào trạng thái, một đôi mắt đẹp ngưng mắt nhìn vòng sáng yên lặng không ngừng biến hóa kia . . . . . .

Xảo Xảo ngẩn ra, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Mộ Chỉ Ly cũng cười toe toét miệng nói : “Tinh thần kiên nghị này đích thực là biến thái a. . . . . . Song, ta thích!” Giọng nói phảng phất có lực xuyên thấu, trên khuôn mặt đáng yêu cũng nhiều thêm một phần thê lương: “Chủ nhân, có đệ tử như vậy ngài hẳn là có vui vẻ đi! Xảo Xảo nhất định sẽ thay thế ngươi dạy nàng thật tốt, báo thù cho ngài!”

Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ lắc đầu, trong thời gian ba ngày nay dường như nàng không có gì tiến bộ, cố gắng tiếp tục cũng là uổng phí tâm tư.

Đang lúc nàng chuẩn bị cùng Xảo Xảo đi đến địa điểm kế tiếp, lực lượng ban đầu cũng lần nữa xuất hiện, lực lượng mãnh liệt truyền đến, thời điểm tầm mắt rõ ràng lần nữa nàng đã xuất hiện ở địa phương kế tiếp.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly không khỏi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ thời điểm lĩnh ngộ đến cực hạn sẽ xuất hiện lần nữa ở địa phương kế tiếp?”

“Có khả năng rất lớn.” Xảo Xảo một cái tay chống lên đầu nói.

“Nhưng nếu chỉ có một loại thuộc tính thiên phú…, một khi lĩnh ngộ đến cực hạn hẳn là sẽ đi ra ngoài đi. Theo như lời trưởng lão nói nếu không được thì không nên cưỡng cầu hẳn là không nên cố gắng cưỡng chế sống ở bên trong, nếu không sẽ có nguy hiểm.” Trong nháy mắt Mộ Chỉ Ly phân tích tất cả nguyên nhân kết quả.

Trong động Hạo Thiên đích thực là Thiên Lực nồng nặc trình độ cao hơn thế giới bên ngoài hơn mười lần, ở trong động Hạo Thiên tiến hành tu luyện tốc độ tăng lên cực nhanh tất nhiên không cần phải nói, coi như là ba tháng này nàng một mực tìm hiểu mà không tiến hành tu luyện như cũ cũng có thể cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình dần dần tràn đầy.

Chờ nàng tìm hiểu vài loại thuộc tính xong…, sợ là tu vi này tự động có thể đột phá đi, nếu như có thể ngây ngốc trong này không muốn rời đi, hiển nhiên cái này không thể nào.

Nhìn kim chúc chí dương chí cương*(thuộc tính kim rất mạnh) ở trước mắt không ngừng biến hóa, Mộ Chỉ Ly lần nữa tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ , cái này khác hoàn toàn so với Thiên đạo Pháp tắc của thuộc tính không gian.

Sau khi diễn biến kim chúc chấm dứt, trước mắt Mộ Chỉ Ly chỉ còn lại có một khối kim loại nho nhỏ, kim loại này đầu tiên nhìn nhìn qua tựa như một loại kim loại bình thường không có gì khác, nhưng tinh tế nhìn lại thì phát hiện một khối này tựa là tất cả tinh hoa đọng lại trong đó.

Đường vân của nó huyền ảo và đầy phức tạp, chỉ là kiên trì nhìn đường vân kia một hồi đầu của Mộ Chỉ Ly có cảm giác đau đớn, tựa như trong trung tâm hàm chứa tin tức khổng lồ, cực lớn đến nỗi nàng căn bản không có biện pháp tiêu hóa hết được.

Sau khi thử mấy phen, Mộ Chỉ Ly thay đổi phương pháp lĩnh ngộ của mình, mỗi khi đến thời điểm chịu không nỗi liền nhắm mắt lại tiến hành lĩnh ngộ, nên ở trong trạng thái như vậy, lĩnh ngộ của nàng đối với thuộc tính Kim nhanh chóng tăng lên.

Bên ngoài động Hạo Thiên lúc này cực kỳ náo nhiệt, không ít đệ tử đều tụ tập ở ngoài bên, ngay cả mấy vị trưởng lão có địa vị tôn quý cũng đứng ở chỗ này chờ .

“Bọn họ đã đi vào bốn tháng rồi, theo lý thuyết thì đã đến lúc phải đi ra.” Đông Phương Huấn nhìn cửa động Hạo Thiên chậm rãi lên tiếng nói

Nhị trưởng lão gật đầu: “Năm ngoái động Hạo Thiên có ba tháng đã phải ra, đệ tử năm nay so với lần trước là mạnh hơn không ít.”

Nghe lời nói của Nhị trưởng …, mấy vị trưởng lão trước mặt đều lộ ra nụ cười, hiển nhiên đối với thành tích của mười tên đệ tử năm nay rất là vừa ý

“Không biết năm nay người ra cuối cùng sẽ là ai. . . . . .” Ánh mắt Đông Phương Huấn híp lại, trong đầu có suy đoán của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi