Y THỦ CHE THIÊN

Nghe thấy Thiên Ngô nói như vậy, mọi người đều rối rít xoay đầu lại, nhìn về phía kính tình cảnh*(gương nhìn toàn cảnh ở phía ngoài). Chỉ thấy một thân ảnh màu đen đang đi tới, cho đến khi người đó đi đến gần mới thấy rõ diện mạo của đối phương.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ kinh ngạc, đến không phải là người khác mà chính là Tư Đồ Diêu!

Lúc trước Mộ Chỉ Ly có ý định sẽ đi Dược Tông một chuyến, chẳng qua là lần này đã thu được hiệu quả không tệ từ các vương quốc chư hầu, vấn đề về số lượng dược sư đã được giải quyết cho nên nàng cũng không đi.

Dù sao, loại thỉnh cầu này thật sự có chút làm người khác khó chịu, không nghĩ tới vào lúc này Tư Đồ Diêu lại dẫn đầu đến tìm nàng trước. Chẳng qua là không biết hắn tìm nàng là vì chuyện gì?

Thiên Ngô khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tư Đồ Diêu trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Tại sao Tư Đồ Diêu lại tới nơi này? Chẳng lẽ cũng là tới để dò xét sao?” Theo lý thuyết, môn phái nào cũng có thể phái người đến đây dò xét, riêng Dược Tông chắc sẽ không làm như vậy.

Hắn ở Dược Tông làm Đại trưởng lão nhiều năm như vậy, đối với thái độ của Dược Tông vẫn luôn hiểu rõ, chẳng qua là Tư Đồ Diêu xuất hiện khiến cho người ta có chút không đoán được.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn chăm chú vào Tư Đồ Diêu trong kính, chợt khoát tay áo nói: “Hắn đến tìm ta đấy, chư vị trưởng lão không cần phải lo lắng.”

Dược Tông và Thiên Âm Môn từ trước đến giờ không có oán thù gì, hắn tuyệt đối không cần thiết làm như vậy. Mặc dù nàng kết giao Tư Đồ Diêu không coi là quá thân thiết, nhưng hai người bọn họ đều coi đối phương là bằng hữu tốt.

Lần này Tư Đồ Diêu đến đây trừ tìm nàng ra, chắc hẳn không có lý do nào khác. Nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có hại với Thiên Âm Môn, không có bất kỳ nguyên nhân nào, mà chỉ là một loại tín nhiệm giữa bằng hữu.

Quả nhiên, ngay khi Mộ Chỉ Ly vừa nói xong câu kia, Tư Đồ Diêu hướng về người trên núi hô: “Tư Đồ Diêu Dược Tông đến đây bái phỏng Môn chủ Thiên Âm Môn!” Nếu tới để điều tra tin tức thì hắn ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Trên mặt Mộ Chỉ Ly xuất hiện một nụ cười nhẹ, ngay lập tức nàng đi về phía chân núi. Bằng hữu tới bái phỏng, đương nhiên nàng phải đích thân xuống nghênh đón.

Lá phong trải khắp núi đồi như lửa đỏ, Mộ Chỉ Ly một thân áo đỏ phảng phất hoàn toàn dung nhập vào trong đó, chẳng phân biệt được ta và ngươi.

Cước bộ của Mộ Chỉ Ly cũng không nhanh, giống như chỉ là nhàn nhã tản bộ nhưng nếu có người đi ở bên cạnh thì có thể phát hiện chân của nàng chưa từng chạm xuống mặt đất, trong nháy mắt đã bước đi được hơn 1000m…

Tư Đồ Diêu hô xong thì chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ đó chờ đợi, khuôn mặt kiên nghị tràn đầy bình tĩnh, không có một chút bất mãn nào. Chỉ cần có thể nhìn thấy Mộ Chỉ Ly là đủ rồi, đợi chờ một phen thì có sao chứ?

Sau một khắc, một thân ảnh đỏ rực như lửa xuất hiện trước mắt hắn.

Khi hắn nhìn thấy màu đỏ chói mắt đấy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là Hàn Như Liệt đã trở lại! Ở trên thế giới này trừ hắn ta ra không có người nào có thể mặc áo đỏ mà có được khí chất như thế.

Trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, hiển nhiên là không nghĩ tới Hàn Như Liệt vậy mà đã trở lại rồi. Nếu như hắn ta đã trở lại rồi thì như vậy hôm nay sự xuất hiện của mình còn cần thiết sao?

Đến khi Tư Đồ Diêu nhìn thấy khuôn mặt kia thì khẽ giật mình, thì ra là Mộ Chỉ Ly vì Hàn Như Liệt mà mặc áo đỏ.

“Trong những bằng hữu của ta, ngươi là người đầu tiên đến nơi này thăm ta đấy.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười đi đến trước mặt Tư Đồ Diêu lên tiếng nói.

Nhìn người đang đi về phía mình – Mộ Chỉ Ly, Tư Đồ Diêu phát hiện những ngày này cả người Mộ Chỉ Ly gầy đi không ít, mặc dù trên mặt nàng mang theo nụ cười, nhưng ở sâu trong đáy mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn tồn tại một tia ưu thương.

Hàn Như Liệt chính là ưu thương của nàng, chỉ cần một ngày hắn ta chưa trở lại, Mộ Chỉ Ly sẽ không thật sự vui vẻ.

Bỏ qua sự mất mát trong lòng, Tư Đồ Diêu nở một nụ cười: “Lúc đầu khi nghe được tin ngươi rời khỏi Thần Quyết Cung đã làm cho ta kinh ngạc một phen, thế mà mới không bao lâu ngươi đã trở thành Môn chủ của Thiên Âm Môn rồi, ngươi mang lại kinh ngạc cho người khác thật đúng là không ít đâu!”

Nghe Tư Đồ Diêu nói giống như trêu ghẹo, trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi cũng đừng cười ta, ta rời khỏi Thần Quyết Cung chính là vì chuyện này, hiện tại có lẽ đã truyền đi khắp nơi rồi!”

Tư Đồ Diêu gật đầu: “Chuyện lớn như vậy đương nhiên mọi người đều đã biết rồi, hiện tại Mộ Chỉ Ly ngươi hoàn toàn xứng đáng là người nổi tiếng đệ nhất a, bất luận là người trong Môn phái hay là người trong thế gia cũng biết đại danh đỉnh đỉnh của ngươi.”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ cười rồi nói: “Đi thôi, đi xem Thiên Âm Môn của ta như thế nào? Hôm nay đến lượt ta làm người dẫn đường.” Lúc trước khi nàng đến Dược Tông, là Tư Đồ Diêu dẫn nàng đi khắp nơi của Dược Tông, hiện tại liền để nàng dẫn Tư Đồ Diêu hảo hảo thăm thú Thiên Âm Môn đi.

Lúc Tư Đồ Diêu nghiêng người nhìn ngọn núi đỏ rực này, trên mặt dâng lên vẻ cảm khái: “Dược Tông là màu xanh trải rộng khắp núi đồi, ở nơi này của ngươi thì ngập tràn màu đỏ, sắc màu đỏ rực làm rung động nhân tâm.”

Cảnh sắc này thật đúng là khiến người ta có cảm giác lưu luyến bịn rịn, chỉ là cảnh trí cũng khiến cho nhiều Môn phái khác phải cam bái hạ phong. Một đường đi tới, Tư Đồ Diêu cũng âm thầm kinh hãi, thực lực của Thiên Âm Môn quả nhiên không thể khinh thường.

Ở chỗ này tạo thành bình chướng thiên nhiên, ngoại trừ người của Thiên Âm Môn biết thì người bên ngoài sợ là rất khó có thể phá vỡ bình chướng này. Có thể nói, vị trí địa lý của Thiên Âm Môn cực kỳ tuyệt hảo!

Khi Tư Đồ Diêu nhìn thấy kiến trúc muôn màu muôn vẻ của Thiên Âm Môn ánh mắt đột nhiên trợn to, không thể tin nhìn hết thảy trước mắt: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy kiến trúc mỹ lệ như vậy đấy, đây là dùng vật liệu gì để chế thành?”

Trong mắt Tư Đồ Diêu cũng không có vẻ thèm muốn, chẳng qua là có cảm giác rất ngạc nhiên. Lúc này Thiên Âm Môn thoạt nhìn giống như là tiên cảnh chốn nhân gian, đủ loại sắc thái mỹ lệ phảng phất giống như tạo thành một thế giới hoàn toàn mới.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói: “Là một loại tinh thể kỳ lạ, những kiến trúc này đều là từ Thiên Âm Môn trước đây, bây giờ lại tiếp tục sử dụng.” Vẻ mặt của Tư Đồ Diêu bây giờ sao mà giống nàng lần đầu tiên tiến vào Thiên Âm Môn đến thế.

Nhưng, thời điểm Tư Đồ Diêu chuẩn bị gật đầu, cả người lại sững sờ tại chỗ. Vẻ mặt giống như gặp quỷ vậy: “Thiên Lực ở chỗ các ngươi sao lại nồng đậm đến mức như thế này?”

Trong tất cả các môn phái, có thể coi như mức độ Thiên Lực nồng đậm của Dược Tông bọn họ là phong phú nhất, dù sao ở nơi đó của bọn họ chẳng những bao hàm Thiên Lực, còn có vô số dược lực, có thể nói là nơi để mọi người tu luyện tốt nhất, nhưng là mức độ Thiên Lực nồng đậm của Thiên Âm Môn so với bọn hắn không chỉ mạnh hơn bọn hắn một bậc thôi đâu!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng có môn phái nào có thể làm được đến mức này.

Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói: “Đây chính là bí mật của Thiên Âm Môn chúng ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!” Cho dù nàng nói cho cũng vô ích, căn bản Dược Tông không có loại tinh thể kỳ dị này, đến lúc đó tin tức một khi bị truyền đi nói không chừng sẽ mang đến tai họa cho Thiên Âm Môn bọn họ.

Dù sao trước kia Thiên Âm Môn cũng vì bị người ta nhìn không vừa mắt mới bị nhận lấy kết cục như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa.

Nghe vậy, Tư Đồ Diêu giật mình trong lòng, đối với câu trả lời của Mộ Chỉ Ly cũng không bất mãn chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình thực sự quá thất lễ.

Hiện tại không phải là hắn hỏi thăm cách trang trí nhà của gia đình bằng hữu mà đang hỏi thăm nội tình môn phái, loại chuyện này sao có thể dễ dàng nhắc tới như thế? Đổi lại bất kỳ người trong môn phái nào cũng sẽ không đem chuyện như vậy nói cho hắn biết.

Nếu là trong ngày thường có người hỏi Dược Tông bọn hắn làm thế nào mà có thể khống chế Thiên Lực để được nồng đậm như vậy thì hắn đã sớm trở mặt rồi, mà Mộ Chỉ Ly cũng không làm như vậy, đủ để nhìn ra nàng rất coi trọng người bằng hữu là mình đấy.

“Mới vừa rồi ta chỉ là quá kinh ngạc nên thuận miệng hỏi thôi, ngươi không nên để trong lòng a.” Trên mặt Tư Đồ Diêu dâng lên vẻ lúng túng nói.

“Không có gì, ngươi để ở trong lòng là tốt rồi.” Đương nhiên Mộ Chỉ Ly biết Tư Đồ Diêu cũng không có ý dò xét Thiên Âm Môn của bọn họ, nếu không nàng cũng sẽ không dẫn hắn vào trong rồi.

“Bái kiến Môn chủ.”

“Bái kiến Môn chủ.”

Dọc theo đường đi, phàm là gặp đệ tử thì họ sẽ rối rít hành lễ với Mộ Chỉ Ly, trong mắt lại tràn đầy vẻ sùng bái đối với nàng.

Từ các trưởng lão, nàng cũng hiểu các đệ tử tu luyện rất nỗ lực, chuyện này là chuyện khiến cho nàng vui vẻ nhất, một người mạnh không phải là mạnh, môn phái là do đệ tử tạo thành, thực lực của các đệ tử tăng lên, thì môn phái mới có thể chân chính cường đại.

Tư Đồ Diêu cùng đi, trong lòng tràn đầy rung động, Thiên Âm Môn này quả nhiên không hổ là môn phái cường đại nhất khi trước, chỉ vừa nhìn là có thể phát hiện ra nội tình của môn phái này.

Một môn phái bình thường nếu bị suy tàn thì sau đó chính là hoàn toàn suy tàn, mà Thiên Âm Môn lại có thể quật khởi lại một lần nữa, bằng nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra một khi Thiên Âm Môn xuất thế, tuyệt đối sẽ là xưng bá một phương.

Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ có một chút vấn đề, nhưng chỉ cần cho bọn họ một thời gian nhất định, sợ là không ai có thể rung chuyển được vị trí của bọn họ. Dù sao, tuyệt đại đa số môn phái đều không có được nội tình như thế này đâu.

Còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, dưới sự dẫn dắt của Mộ Chỉ Ly, Thiên Âm Môn tuyệt đối sẽ đi tới đỉnh cao mà người khác chưa bao giờ với tới được. Nàng chính là một cô gái có mị lực như vậy, tất cả mọi chuyện tưởng chừng không thể nào xảy ra nhưng lại sẽ phát sinh trên người nàng ấy.

Dẫn Tư Đồ Diêu đi thăm quan một vòng quanh Thiên Âm Môn, Thiên Âm Môn nay quả thực to lớn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của người bình thường, mà để cho Tư Đồ Diêu vui vẻ nhất là hiện tại Mộ Chỉ Ly đã không có chuyện gì rồi.

Lúc trước thương tổn của nàng ấy nghiêm trọng như vậy, cũng may không để lại bệnh căn gì, chỉ cần như vậy là hắn an tâm.

Mộ Chỉ Ly đưa Tư Đồ Diêu vào tẩm điện của nàng, hai người ngồi nói chuyện trong đại điện. Lúc này thần sắc của Mộ Chỉ Ly hết sức tự nhiên, nhìn qua nghiễm nhiên chính là một Môn chủ chân chính, cũng không vì tuổi tác khác nhau mà khiến nàng thoạt nhìn không giống.

“Chỉ Ly, bây giờ thực lực của ngươi đã đạt tới cảnh giới nào rồi?” Bây giờ hắn không có cách nào nhìn thấu tu vi của nàng, phải biết rằng thời điểm cuộc thi Trục Đỉnh Tái Sự hắn vẫn có thể nhìn ra được.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười nói: “May mắn đột phá đến nửa bước Sinh Cảnh.” Nàng biết được nếu tốc độ đột phá của nàng bị truyền ra ngoài thì đúng là làm cho người ta rất bất đắc dĩ, nhưng nàng đột phá cũng là chuyện đương nhiên.

Quả nhiên, trên mặt Tư Đồ Diêu hiện lên vẻ bất đắc dĩ : “Tốc độ tu luyện của ngươi khiến cho không người nào là không khiếp sợ, trong số những người ta quen biết thì tốc độ của ngươi được xem như khiến người ta sợ hãi nhất đấy.”

Tuy nói có người thực lực cao hơn Mộ Chỉ Ly, nhưng đúng là tốc độ đột phá của nàng thì không người nào có thể so sánh được, thật sự rất khó tưởng tượng đến tột cùng là nàng ấy tu luyện như thế nào, loại tốc độ này căn bản không phải người nào cũng có thể đạt tới.

Hắn xem như là bị đả kích rồi, trước kia hắn luôn tràn đầy tự tin, cảm thấy trên thế gian này người có thể so sánh với hắn thì không có bao nhiêu, nhưng sau khi gặp Mộ Chỉ Ly thì hắn chỉ cảm thấy rất thất bại thôi.

“Bởi vì có liên quan đến Hỗn Độn Thiên Lực nên tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh hơn một chút so với người bình thường, huống chi ta có thể thông qua phương thức hấp thu những lực lượng thiên nhiên để nâng cao tu vi của bản thân, nói đúng ra là ta đi đường tắt mới được như thế này, ngươi không cần để ý.” Nhìn thấy sự thất bại trong mắt Tư Đồ Diêu, Mộ Chỉ Ly không khỏi lên tiếng giải thích.

Tư Đồ Diêu cũng không để ý đến lời Mộ Chỉ Ly nói, đến lúc này tu vi của bọn hắn muốn tăng lên bước cũng không phải là người bình thường có thể làm được, cho dù Mộ Chỉ Ly có những con đường khác, nhưng độ khó cũng tuyệt đối lớn hơn nhiều so với tu luyện bình thường.

Hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì điều này mà tự an ủi mình, bọn họ chưa bao giờ vì loại chuyện này mà kiếm cớ.

“Tư Đồ, lần này người tới đây chỉ vì muốn thăm ta thôi sao?” Mộ Chỉ Ly lúc này mới chuyển chủ đề chính, lúc trước bọn họ đều chỉ ôn chuyện, về phần những chuyện khác ai cũng không mở miệng đề cập tới.

Nghe vậy, Tư Đồ Diêu nhìn Mộ Chỉ Ly thật sâu một cái, chợt lên tiếng nói: “Bây giờ trong các vương quốc chư hầu tin đồn về Thiên Âm Môn huyên náo sôi nổi, chắc hẳn các ngươi chuẩn bị nhập thế rồi phải không?” Từ những chuyện này tự nhiên hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra mục đích của bọn họ.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy, nửa tháng sau Thiên Âm Môn của chính thức nhập thế.”

“Lần này các ngươi tạo thành ảnh hưởng rất lớn, sợ là những phương thức khác cũng sẽ không tạo được ảnh hưởng như vậy. Có lực ảnh hưởng như vậy làm tấm đệm, các ngươi thành công nhập thế hẳn là không có vấn đề gì. Nếu có chỗ gì cần Dược Tông ta hỗ trợ thì ngươi cứ mở miệng.”

Nghe được Tư Đồ Diêu nói, Mộ Chỉ Ly trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nói là cả Dược Tông, mà không phải là chính bản thân hắn! Trợ giúp như vậy thì cũng không phải là lớn bình thường rồi.

“Quyết định này là Dược Tông ngươi quyết định sao?” Mộ Chỉ Ly thử dò xét hỏi, nếu chỉ một mình Tư Đồ Diêu quyết định thì lời nói đó không có hiệu lực, tuy nói hắn là Thiếu tông chủ Dược Tông, nhưng dù sao cũng không phải là Tông chủ.

Hiện nay quyền hành của Dược Tông còn đang trong tay của phụ thân hắn, cho nên điểm này rất quan trọng.

“Là Dược Tông chúng ta quyết định, không biết các ngươi có nguyện ý kết minh hữu với Dược Tông chúng ta không đây?” Trên mặt Tư Đồ Diêu lộ vẻ tươi cười, trong mắt thì tràn đầy lòng tin.

“Dĩ nhiên! Thật vui vì có được minh hữu như các ngươi!” Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia mừng rỡ, hiện tại mà nói đây tuyệt đối là một đại trợ lực với Thiên Âm Môn.

Lấy thực lực của Dược Tông hiện nay thì trợ giúp mà bọn họ mang lại cho Thiên Âm Môn sẽ không nhỏ, chỉ cần ở thời điểm Thiên Âm Môn nhập thế, người Dược Tông chúc mừng, như vậy vô hình trung sẽ khiến địa vị của Thiên Âm Môn vững chắc hơn.

Đương nhiên, tiềm lực ngày sau của Thiên Âm là bất khả hạn lượng, chuyện như vậy đối với Dược Tông mà nói cũng không tính là bị thua thiệt, chẳng qua là nếu đổi lại người bình thường sợ là rất ít người có thể làm được như thế. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn là số ít, bất luận Dược Tông xuất phát từ mục đích gì, phần nhân tình này Thiên Âm Môn đều nhận!

“Có gì cần hỗ trợ thì hãy nói cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không từ chối.” Tư Đồ Diêu cười lên tiếng: “Chúng ta trừ là đồng minh quan hệ bên ngoài, còn là bạn tốt nữa.” Bất luận từ góc độ nào, hắn cũng đều nghĩa bất dung từ đối với Mộ Chỉ Ly đấy.

“Đó là đương nhiên.” Đến lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng không khách khí nữa: “Nếu có chỗ nào mà Thiên Âm Môn ta có thể xuất lực, chúng ta cũng nghĩa bất dung từ.”

Lời nói của song phương đều tràn đầy chân thành, tuy nói hợp tác giữa bọn họ là dựa trên cơ sở lợi ích của môn phái nhưng không thể phủ nhận bọn họ đều thật lòng muốn trợ giúp đối phương.

Kế tiếp, hai người chính là từ từ trao đổi chuyện tình môn phái hai bên một phen, và trao đổi một chút kinh nghiệm cho nhau. Dù sao Tư Đồ Diêu làm Thiếu tông chủ nhiều năm như vậy, đối với việc quản lý môn phái cũng có thủ đoạn của riêng hắn.

Đã có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Mộ Chỉ Ly sẽ không bỏ qua, lập tức muốn Tư Đồ Diêu truyền đạt lại những kinh nghiệm của hắn, những kinh nghiệm này là trợ giúp không nhỏ đối với nàng.

“Lần này chiêu thu dược sư nếu không đủ thì ngươi trực tiếp nói cho ta một tiếng, ta sẽ lựa chút dược sư tốt cho ngươi.” Sau khi Tư Đồ Diêu biết mục đích xuống núi của Mộ Chỉ Ly lần này liền lập tức nói, Dược Tông bọn hắn những thứ khác không nhiều lắm, nhưng dược với cả dược sư là nhiều nhất đấy.

Nghe vậy, mặt Mộ Chỉ Ly tươi cười như hoa đào nở: “Ta nghĩ chắc là không có vấn đề gì, nếu thật là có chuyện, sợ là ngươi không nói ta cũng mở miệng nhờ trước rồi.” Có một trợ lực như vậy, cả người nàng cũng thoải mái hơn không ít.

Trước khi đi, Tư Đồ Diêu tươi cười cũng thu liễm lại mấy phần: “Chuyện của Hàn Như Liệt, ngươi….” Dùng sự hiểu biết của hắn đối với Mộ Chỉ Ly, đương nhiên biết nàng ấy tuyệt đối sẽ không buông tha hi vọng, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ rằng loại khả năng này thật sự là quá nhỏ.

“Ta sẽ vẫn chờ hắn.” Mộ Chỉ Ly nói rất đơn giản, nhưng lại kiên định bày tỏ thái độ của mình. Bất luận là bao lâu, nàng đều chờ hắn, coi như là cả đời nàng cũng đợi.

Tư Đồ Diêu sâu kín thở dài, gật đầu nói: “Nhất định phải cố gắng lên!” Nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng, thời điểm lúc trước Hàn Như Liệt vẫn còn thì hắn cảm giác được hi vọng của mình thật sự xa vời, nhưng bây giờ Hàn Như Liệt biến mất không thấy, hơn nữa khả năng trở lại thì vô cùng nhỏ.

Mặc dù ý nghĩ như vậy là không nên có, nhưng không thể phủ nhận trong tim hắn có một phần mừng thầm, con người vốn là ích kỷ, huống chi hắn cũng không hết hy vọng với Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly có thể đợi, Tư Đồ Diêu hắn cũng có thể chờ! Nếu là năm năm sau Hàn Như Liệt vẫn chưa trở về, hắn tin tưởng Mộ Chỉ Ly sẽ dao động, dù sao là con người thì sẽ biết cảm động.

Hắn sẽ thường xuyên đến Thiên Âm Môn thăm nàng, mang vài thứ cho nàng ấy cũng được, thời gian lâu như vậy cũng chính là cơ hội của hắn mà?

Nếu không chiếm được tâm của Mộ Chỉ Ly, như vậy liền thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của nàng ấy, hắn tin tưởng dần dần hết thảy cũng sẽ thay đổi, hắn có lòng tin kia!

“Sau này ta có thể thường xuyên tới thăm ngươi được không? Hai môn phái có lẽ nhất định sẽ có trao đổi.” Tư Đồ Diêu chậm rãi lên tiếng, câu nói ung dung giống như là bạn tốt nói lần sau gặp lại với nhau.

Giống như hai môn phái Dược Tông và Thần Quyết Cung trong lúc đó có cử hành trao đổi để thúc đẩy sự phát triển của môn phái.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, lúc nào cũng có thể. Trước khi Thiên Âm Môn chưa ổn định ta sẽ vẫn sống ở chỗ này.”

Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, trong mắt Tư Đồ Diêu ánh lên sự giảo hoạt vì đã được như ý nguyện, sau này hắn tới nơi này có thể coi là danh chính ngôn thuận rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi