Y THỦ CHE THIÊN

Động tác của La Chí Hiền vẫn như vậy, một chưởng vỗ lên bàn Mộ Chỉ Ly:

- Tiểu tử, một mình ngươi chiếm một bàn, có phần quá lãng phí rồi, bây giờ rời đi đi.

Mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, lại là một thằng nhóc gặp phải xui xẻo đây. Trong lòng cũng không ngừng xúc động: Đệ tử Sất Trá Điện quả nhiên hết thuốc chữa, đứng trước mặt người khác thì người ta cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn rời đi.

Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly lại giống như không nghe thấy câu nói của La Chí Hiền vậy, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Động tác của nàng tao nhã mà đẹp mắt, gương mặt trắng như ngọc bình thản lãnh đạm, sâu thẳm trong đôi mắt là sự bình tĩnh không có một chút xíu dao động nào.

La Chí Hiền vốn tưởng rằng tên tiểu tử trước mặt sẽ chán nản rời đi, không ngờ mình lại bị hắn làm như không thấy, đây là tên tiểu tử to gan lớn mặt từ đâu tới chứ?

- Tiểu tử, có phải ngươi bị điếc hay không? Lời của ta ngươi không nghe được sao?

Khóe mắt Mộ Chỉ Ly vừa ngẩng lên, liếc La Chí Hiền một cái, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng nàng truyền ra:

- Ngươi không thấy ta đang dùng cơm sao?

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, đầu tiên là La Chí Hiền ngẩn ra, sau khi phản ứng theo kịp thì nụ cười nơi khóe miệng cũng bộc phát lạnh rét:

- Tiểu tử, ta không quan tâm ngươi có ăn cơm hay không, bây giờ ta muốn ăn cơm cho nên ngươi cút đi cho ta!

Trong giọng nói đều tràn đầy ý uy hiếp, rất rõ ràng là nếu như Mộ Chỉ Ly mở miệng nói không nhường nữa thì hắn sẽ bắt tay vào "mời" nàng đi ra ngoài.

Đôi mắt Mộ Chỉ Ly bất ngờ trầm xuống, ngay sau đó, một luồng tinh mang sắc bén khiếp người hiện lên:

- Ngươi ăn cơm của ngươi đi, có liên quan gì đến ta? Dù cho ngươi là đệ tử Sất Trá Điện nhưng tửu lâu này cũng không phải do ngươi mở, trật tự trước sau hẳn là ngươi cũng nắm được chứ?

Kèm theo câu nói Mộ Chỉ Ly rơi ra, trong cả đại sảnh đều truyền tới một trận tiếng hấp khí. Mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, đây là tên tiểu tử lỗ mãng từ đâu tới vậy? Lại dám nói chuyện như thế với đệ tử của Sất Trá Điện, đó không phải là muốn chết sao?

La Chí Hiền giận tím mặt, lập tức liền chuẩn bị động thủ, đang lúc này, Dương Thiếu Phi đi tới trước mặt La Chí Hiền, ngăn chặn La Chí Hiền chuẩn bị động thủ. Hắn nhìn Mộ Chỉ Ly, chậm rãi nói:

- Không biết huynh đệ là đệ tử tu luyện ở môn phái nào?

Hắn thấy, người này biết rõ bọn họ là đệ tử Sất Trá Điện nhưng vẫn có thể không lưu tâm thì thân phận nhất định không bình thường, nói không chừng là đệ tử của Thiên Ma Tông hoặc là Thiên Âm Môn.

Lúc này La Chí Hiền cũng ý thức được suy nghĩ của Dương Thiếu Phi, thầm than một tiếng "thật nguy hiểm". Nếu như nam tử trước mắt là đệ tử Thiên Âm Môn hoặc là Thiên Ma Tông, vậy thì hắn coi như đã chọc phải người không nên chọc rồi.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương ta một cụ cười hiếm thấy, chậm rãi nói:

- Ta là người như thế nào thì không cần nói cho các ngươi biết, chỉ cần biết rằng ta là người mà các ngươi không thể trêu vào.

Sắc mặt Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền cứng đờ, lời nói của Mộ Chỉ Ly khiến cho bọn họ không biết là thật hay giả. Nếu như Mộ Chỉ Ly nói là thật, vậy thì hiển nhiên bọn họ sẽ không dám quấy rầy, nhưng nếu bọn họ rời đi mà lời của Mộ Chỉ Ly là giả, đây chẳng phải trở thành trò cười hay sao.

Cũng trong lúc đó, trong đại sảnh cũng trở nên náo nhiệt. Mọi người đều thì thầm với nhau, đoán thử xem tên nam tử mặc bộ quần áo màu xanh kia rốt cuộc là người nào, lại có thể có can đảm và dũng khí như vậy thì nhất định không phải là người bình thường.

Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền liếc mắt nhìn nhau, đúng là vẫn còn do dự, không biết nên làm như thế nào mới đúng. Dương Thiếu Phi không nhịn được bèn lên tiếng nói lần nữa:

- Huynh đệ, không bằng nói ra môn phái của ngươi, cũng làm cho hai người bọn ta kính trọng thêm mấy phần.

Mộ Chỉ Ly vừa ăn thức ăn, ánh mắt cũng không ngẩng lên, thản nhiên nói:

- Đã nói là người mà các ngươi không thể chọc vào rồi, tại sao lại muốn ta phải nói gì nữa? Đừng đứng ở trước mặt ta, cản trở ta ăn cơm.

Dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới hai người trước mặt, tiếp tục ăn cơm.

Sắc mặt Dương Thiếu Phi và những đệ tử của Sất Trá Điện đều khó coi vô cùng. Trên đường tới đây, về cơ bản thì tất cả các đệ tử khác gặp bọn họ đều phải nhượng bộ đến ba phần, vẫn chưa từng có người dám đối xử như vậy với bọn họ. Người này có phần quá cuồng vọng rồi.

Đôi mắt Dương Thiếu Phi híp lại, một tia hung ác xẹt qua trong mắt hắn, lạnh lùng nói:

- Huynh đệ, cho dù ngươi là đệ tử Thiên Âm Môn hay là Thiên Ma Tông thì nói chuyện như vậy là có phần quá ngông cuồng rồi. Sất Trá Điện ta cũng là đệ nhị môn phái chính đạo, thực sự động thủ chúng ta cũng không sợ.

Trước đây hắn cũng đã gặp qua đệ tử của đệ nhất môn phái, hắn không thể không thừa nhận, trước mặt đệ nhất môn phái, đệ nhị môn phái vẫn tồn tại khoảng chênh lệch nhất định. Nhưng cho dù là trước đây thì cũng chưa từng có người nào dám lớn lối như vậy. Bây giờ bọn họ có nhiều hơn 7 người, nhưng trước mắt chỉ có một người, thực sự động thủ thì bọn họ cũng thắng chắc. Hơn nữa cho dù bối cảnh của hắn thật sự khó lường thì chỉ cần bọn họ hủy thi diệt thể, xóa đi dấu vết thì còn ai có thể làm gì nữa chứ?

Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt Dương Thiếu Phi cũng biết được suy nghĩ của hắn, dù sao thì hù người khác cũng không cần đến tinh thạch, đùa giỡn bọn họ cũng không tệ.

- Bây giờ 7 người các ngươi đối phó một mình ta, động thủ hiển nhiên sẽ không sợ. Nhưng mà sư huynh ta còn đang trên đường tới đây, đến lúc đó thử xem các ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy hay không. Đệ nhị môn phái lại dám đùa bỡn ngang tàng như thế, thật sự là quá đột phá rồi. So với mấy vị huynh đệ đây thì ta thực sự còn quá khiêm tốn rồi.

Sự châm biếm trong lời nói mà Mộ Chỉ Ly dành cho đám người Dương Thiếu Phi không hề có chút che giấu nào cả.

Đối với những loại người vốn thích cậy mạnh như thế thì nàng không thích chút nào, hơn nữa còn là đệ tử Sất Trá Điện thì càng không có chút cảm tình nào.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Dương Thiếu Phi cũng kiềm chế lời mình lại, dũng khí vốn được nhắc tới giờ đã theo những lời của Mộ Chỉ Ly mà dần dần tiêu tan. Ai biết đối phương có mấy sư huynh đệ? Một khi số người vượt lên bọn họ thì kết quả coi như là bi kịch.

Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn đám người Dương Thiếu Phi, lúc này sắc mặt của bọn họ quả thực rất tuyệt, dáng vẻ cố nén cơn giận dữ không phám phát cáu làm cho không ít người có mặt ở đây cười thầm. Lúc trước độc tài như vậy, không ngờ lại đụng phải một cái thiết bản.

La Chí Hiền thấy thái độ Dương Thiếu Phi như vậy thì cũng hiểu suy nghĩ của hắn, lập tức đuổi người của một bàn khác đi. Cơn tức giận vốn đè nén trong lòng giờ khắc này liền đem những người bên kia biến thành cái túi để trút giận, mấy người kia thấy bộ dáng La Chí Hiền như vậy thì lập tức không nói hai lời mà bỏ chạy ngay ra ngoài.

Dưới tình huống này mà đắc tội La Chí Hiền thì đó không phải là tự tìm phiền toái hay sao? Bọn họ cũng không có bối cảnh mạnh mẽ như tên nam tử áo xanh kia, hiển nhiên chỉ có thể rời đi. Mà mấy người kia liền dứt khoát rời đi làm lại cho cơn tức trong lòng La Chí Hiền không phát ra được, buồn bực không thôi.

Mọi người nhìn thấy đám người Dương Thiếu Phi nhượng bộ như vậy thì cũng cười nhạo một hồi. Vốn tưởng rằng bọn Dương Thiếu Phi rất giỏi, không ngờ đụng phải cường giả chân chính thì chỉ có thể làm người cụp đuôi.

Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, người này mới thật sự là thâm tàng bất lậu (ẩn dấu tài năng). Nhưng mà không biết rốt cuộc thì hắn là đệ tử của môn phái nào?

Lúc đám người Dương Thiếu Phi ăn cơm vẫn luôn quay sang đánh giá Mộ Chỉ Ly ngồi bên cạnh, trong đầu suy nghĩ thử xem môn phái nào lại tồn tại nhân vật số một như vậy.

Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cảm nhận được ánh mắt của bọn họ nhưng trên mặt nàng lại không có chút biểu hiện nào. Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên, Mộ Chỉ Ly cũng đứng lên thản nhiên rời đi, nhưng mà lúc đi qua người tiểu nhị thì không cẩn thận đụng phải hắn một cái.

Động tác lần này nhẹ vô cùng, ngay cả tiểu nhị kia cũng không chú ý tới, những người khác hiển nhiên cũng không phát hiện được.

Sau khi thấy Mộ Chỉ Ly rời đi, lúc này La Chí Hiền mới tức giận nói:

- Không biết là tên tiểu tử thối của môn phái nào mà lại ngạo mạn như vậy. Đừng nên để cho ta có cơ hội bắt được, nếu không thì ra nhất định để hắn sống không yên.

Nghĩ đến một màn trước kia, hắn lại rất tức giận, không có người nào dám nói chuyện như vậy với hắn.

Sắc mặt Dương Thiếu Phi cũng khó coi:

- Sau khi trở về điều tra thử xem rốt cuộc hắn là đệ tử của môn phái nào.

- Ta thấy hắn ngay cả môn phái nào cũng không dám nói, nói không chừng căn bản là không có bối cảnh cường đại gì cả.

Một tên đệ tử khác của Sất Trá Điện khinh thường nói.

Nhưng mà, sau khi lời của tên nam tử này rơi xuống thì sắc mặt những đệ tử khác đều u ám vô cùng. Nếu như nói tên nam tử y phục xanh kia là đệ tử Thiên Âm Môn hoặc là Thiên Ma Tông thì hôm nay bọn họ nhượng bộ như thế cũng rất bình thường.

Nhưng nếu toàn bộ hết thảy đều là giả, vậy coi như thật sự là một chuyện cười mà. Hôm nay những người có mặt ở đây cũng không ít, một khi biết được thân phận thật sự của tên nam tử kia không phải là đệ tử của môn phái thì coi như thể diện của bọn họ hoàn toàn mất sạch.

Nam tử kia nhìn sắc mặt mọi người thay đổi, trong lòng cũng hiện lên vẻ băn khoăn, một giây kế tiếp liền phản ứng kịp, không khỏi giải thích:

- Ta chỉ nói giỡn thôi mà, tên nam tử làm sao có can đảm như vậy chứ?

Nhưng mà vào giờ phút này, cũng không có ai quan tâm đến lời của tên nam tử kia, trong đầu không ngừng suy đoán để đủ loại khả năng. Sau khi tiểu nhị mang đồ ăn ngon nhất tới, Dương Thiếu Phi chậm rãi nói:

- Mọi người ăn nhanh lên một chút, ăn xong rồi chúng ta đổi tửu lâu nghỉ chân.

Ở tửu lâu này bị nhiều người để ý như vậy, bọn họ ăn cũng không thoải mái. Nếu cứ như vậy rời đi thì sẽ làm cho những người khác chê cười, bữa rượu và thức ăn này bọn họ căn bản là cũng không muốn ăn.

Mọi người hiểu nhiên cũng hiểu rõ ý của Dương Thiếu Phi, nhất định không nói hai lời mà bắt đầu ăn nhanh cho xong, ánh mắt nhìn dáo dác mọi người xung quanh quả thực rất khổ sở, chỉ có thể sớm anh nhanh mà rời đi.

Tốc độ của 7 con người đó rất nhanh, trên mặt bàn đầy ắp thức ăn đều được bọn họ ăn ngấu nghiến, rất nhanh cũng đã ăn sạch sành sanh. Sau đó, 7 người cùng nhau đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi.

Mãi đến lúc 7 người này rời đi thì mọi người mới dám bàn tán chuyện lúc trước:

- Đệ tử Sất Trá Điện xưa nay kiêu ngạo, hôm nay thấy bọn họ teo quéo thật sự là quá đã nha.

- Đúng vậy, so với đệ tử Sất Trá Điện mà nói thì tên nam tử y phục màu xanh kia mới thật sự có phong cách quý phái, xem ra Bách Hoa đại hội lần này hẳn là rất náo nhiệt đây.

- Thấy sắc mặt khó coi của Dương Thiếu Phi, ta cảm thấy rất sung sướng, không biết rốt cuộc thì tên nam tử áo xanh kia là đệ tử Thiên Âm Môn hay là đệ tử Thiên Ma Tông nữa?

- Theo ta thấy thì chắc là đệ tử Thiên Âm Môn, thoạt nhìn dáng vẻ tên nam tử kia rất có khí phách, giữa hai đầu lông mày tràn đầy chính khí chính trực, ngoại trừ Thiên Âm Môn thì không ai có được.

- Ta thì thấy không phải như vậy, hắn một thân một mình, hơn nữa cuồng ngạo ngổ ngược, chắc là tác phong Thiên Ma Tông.

Mọi người đều giữ chặt lấy ý kiến của mình, mà trong lúc bàn luận như vậy, hình tượng tên nam tử áo xanh cũng bị không ít người quen thuộc.

Sau khi đám người Dương Thiếu Phi rời khỏi tửu lâu thì đi về một hướng xa xa, dự định tìm một tửu lâu có khoảng cách nhất định cách xa nơi này, nhưng mà mới vừa đi không bao lâu, La Chí Hiền liền biến sắc, nói:

- Dương sư huynh, ta thấy chúng ta nên tìm một tửu lâu gần đây đi, bụng của ta có chút khó chịu.

Nghe vậy, Dương Thiếu Phi không khỏi nhíu mày, nói:

- Chờ một chút nữa đi, tìm chỗ xa hơn chỗ này một chút.

Lúc Dương Thiếu Phi vừa nói xong, lại thêm một tên đệ tử lên tiếng:

- Ai yaaaa, không được rồi, ta cũng đau bụng.

Ngay sau đó, liên tục hai ba người đều bắt đầu hô đau, đệ tử Sất Trá Điện vốn hăm hở thì lúc này lại không giữ được một chút hình tượng nào, đứng trên đường cái mà hai chân chúm lại, tay mân mê cái mông, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

- Dương sư huynh, không được rồi không được rồi, nếu không nhanh lên một chút để ta giải quyết thì ta ...

Một tên đệ tử với vẻ mặt đỏ bừng nói to, rất dễ nhận thấy là hắn đang cực kỳ đau khổ.

Dương Thiếu Phi vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó thì lại nghe thấy bụng của mình truyền tới một hồi âm thanh kỳ quái, kèm theo là tiếng bài tiết kéo đến, vội nói:

- Đi mau, tùy tiện tìm một tửu lâu đi.

Ở một góc cách đó không xa, Mộ Chỉ Ly nhìn dáng dấp đám người Dương Thiếu Phi, khóe miệng cong lên kéo ra một nụ cười xảo quyệt. Nếu hôm nay không thể giao thủ, vậy trước tiên cũng thu chút lợi chứ.

Lúc nàng đụng phải tiểu nhị thì đã đem thuốc xổ đặt vào trong thức ăn, với thủ pháp của nàng hiển nhiên không có người nào phát hiện. Nhưng mà thuốc xổ này cũng không phải chỉ là thuốc xổ, mà là thuốc xổ đã trải qua quá trình thêm nguyên liệu từ Mộ Chỉ Ly, xem ra nàng muốn dày vò bọn họ một trận rồi.

Mộ Chỉ Ly bình thản đi về phía trước, tiến về Tuyệt Tình Cốc. Ở trong một tửu lâu nào đó, bọn người Dương Thiếu Phi đang che bụng của mình, hẳn là đang mất nước lắm. Sắc mặt mỗi một người đều trắng bệch, cả người vô lực ngồi trên mặt đất.

- Đáng ghét, cơm nước trong tửu lâu kia có vấn đề.

La Chí Hiền tức giận nói. Nhưng mà bây giờ tức giận cũng không có chút khí thế nào cả, giọng nói thì ỉu xìu, tựa như không thể phát ra âm thanh lớn hơn được.

- Đợi sau khi ta bình phục nhất định sẽ đến tửu lâu kia xử lý bọn chúng.

Một đệ tử khác cũng lên tiếng, loại cảm giác mệt lả người này thực sự khó chịu mà.

Lúc hai người đang suy nghĩ làm sao để trả thù thì La Chí Hiền đột nhiên nói:

- Trời ơi, không được, lại tới nữa rồi.

- Đừng có tranh giành với ta, ta đi trước.

- Ta đi trước! Ngươi vừa đi rồi còn gì!

Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly vừa đi không bao lâu thì một cái tay lại khoát lên trên vai của nàng. Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, trong nháy mắt thiên lực bắt đầu dũng động, một quyền lại hung hăng tập kích về hướng đối phương.

Người kia lùi về phía sau, vội nói:

- Huynh đệ, quân tử dùng tài động khẩu chứ không động thủ, ta cũng không có ý gì, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi.

Trên mặt tên nam tử là nụ cười sáng lán như ánh mặt trời, nhưng mà lời nói ra lại có chút dáng vẻ lưu manh.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn rõ tướng mạo tên nam tử này. Tên nam tử mặc một bộ trường bào cẩm y vệ màu trắng, bên trên dùng ngân tuyến thêu hình hoa cúc tím, dưới sự phản xạ của ánh mặt trời thì có thể lờ mờ thấy rõ. Lộng lẫy nhưng khiêm tốn, đây là từ ngữ hiện ra trong đầu Mộ Chỉ Ly.

Trên chiếc nón có chữ dương bằng ngọc màu đen, lộ ra vầng trán đầy đặn, nụ cười như đao tước luôn nồng đậm trên gò má, nhếch môi một cái lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười sáng lán đúng là có thể che cản cả ánh nắng mặt trời.

Đây là một tên nam tử rất có mị lực, chỉ với nụ cười như ánh mặt trời kia thì đã có rất nhiều cô gái bị nghiêng đổ rồi. Nhưng mà Mộ Chỉ Ly nhìn tên nam tử này, chân mày cũng nhíu lại, lạnh lùng nói:

- Ta không hề muốn kết giao bằng hữu cùng với ngươi.

Dứt lời, Mộ Chỉ Ly lại sãi bước đi về phía trước.

Ích Hàn nhìn theo bóng lưng Mộ Chỉ Ly, khóe miệng càng thêm mở rộng, vội vàng đi theo. Nhận ra được động tác của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly quay đầu, trong mắt mang theo một sát khí nghiêm túc.

Ích Hàn khoanh hai tay trước ngực, giải thích:

- Nè huynh đệ, ta thật không có ác ý, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi. Động tác lúc nãy ở trong tửu lâu thực sự là quá đẹp trai, làm cho đệ tử Sất Trá Điện đều bị chao đảo.

Mộ Chỉ Ly không để ý chút nào, người này không biết từ đâu đi ra nữa.

- Sau đó đệ tử Sất Trá Điện đều bị đi ngoài, chắc cũng là ngươi làm chứ hả? Ta thấy ngươi đụng tiểu nhị, nhưng mà rốt cuộc ngươi làm thế nào thì ta không thể thấy rõ được.

Ích Hàn nhíu mày, lúc nãy hắn đứng ở lầu hai vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Tên nam tử mặc y phục màu xanh này thật thú vị, từ lúc hắn đi vào tửu lâu thì đã chú ý đến cậu ta. Đối mặt với đệ tử Sất Trá Điện nhưng lại có thể ứng đối mạnh mẽ như thế, hắn biết rõ lần này bất luận là đệ tử Thiên Âm Môn hoặc là Thiên Ma Tông thì cũng không có một đệ tử số một như thế.

Đệ tử Thiên Âm Môn bây giờ còn chưa có tới đây, mà đệ tử Thiên Ma Tông trước đây hắn cũng đã thấy qua. Tên nam từ này rõ ràng không mạnh hơn đệ tử môn phái Sất Trá Điện nhưng lại đám đùa giỡn bọn họ, can đảm này thực sự không nhỏ.

Nghe lời của tên nam tử, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng trọng, động tác của nàng đã rất cẩn thận nhưng tên nam tử này lại có thể phát hiện ra, chắc chắn thực lực cũng không đơn giản.

- Này, ta nói ngươi như thế mà ngươi cũng không có ý tứ gì hết vậy? Ta nói cả nữa ngày trời mà ngươi cũng không phản ứng một chút nào sao?

- Ta cho ngươi biết, Ích Hàn ta không phải loại người tùy tiện kết giao bằng hữu đâu.

- Ngươi cũng không phải là đại cô nương, nói một câu sẽ như thế nào hả? Ta lại không có ác ý.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên sự bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là nơi nào mà khiến cho nàng gặp phải loại người này chứ? Theo lý thuyết, với tướng mạo khí phách này thì thực lực cũng không phải là người thường, hẳn là có rất nhiều người muốn kết giao bằng hữu với hắn mới đúng, đáng tiếc là với một tính cách như thế làm cho mọi thứ bị phá hủy hoàn toàn.

Lúc này nàng cũng xác định là Ích Hàn hoàn toàn không có ác ý gì, nàng có thể cảm giác được thực lực của Ích Hàn mạnh hơn nàng, nếu như hắn có ác ý thì đã sớm động thủ, làm sao lại nói nhiều lời vô ích như vậy.

- Nếu không phải lúc nãy ở tửu lâu ta nghe thấy ngươi nói chuyện thì đã nghĩ là ngươi bị câm rồi.

Ích Hàn đi bên cạnh nói lầm bầm, tiểu tử này thực sự là quá cứng đầu mà.

Dọc trên đường đi, hắn nói lời hay lẽ phải cũng nói, uy hiếp cũng nói nhưng cậu ta vẫn không hề nói một câu. Thực ra thì hắn cũng rất hiếu kỳ là tại sao Mộ Chỉ Ly làm sao hạ thuốc được, cho đến bây giờ, gần như không có động tác của ai có thể qua được mắt thần của hắn, nhưng tên nam tử trước mắt lại làm được.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ xoay đầu lại:

- Này, ngươi nói lâu như vậy mà không khát nước sao?

- Hì hì, rốt cuộc thì ngươi cũng nói chuyện.

Ích Hàn cười nói:

- Ngươi không nói ta cũng không nhận ra, ngươi vừa nói như vậy thì ta cảm thấy thật sự là ta rất khát nha.

- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn gì? Không hiểu tại sao ngươi lại muốn kết giao bằng hữu, ngươi cũng không phải cái loại người rảnh rỗi hóa cuồng mà.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, tinh quang trong mắt lóe lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi