Y THỦ CHE THIÊN

Lưu Nhan Ngọc có hơi nhíu mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa:

- Hắn cùng với ngươi cùng nhau tới tiếp nhận Truyền thừa sao, bên ngoài có khí tức Thời gian thuộc tính.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, bằng lòng với câu nói Lưu Nhan Ngọc.

- Ngươi đã tới nơi này, ta cũng không tiện nhiều lời, để cho ngươi nhanh chóng cường đại lên, bây giờ liền bắt đầu tiến hành truyền thừa đi.

Lưu Nhan Ngọc chậm rãi nói, kèm theo câu nói này rơi xuống, trong con ngươi Lưu Nhan Ngọc thoáng hiện lên tinh mang sắc sảo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Mộ Chỉ Ly thu lại khóe miệng tươi cười, hiện ra vẻ nghiêm túc, chờ đợi đón lấy tiến hành Truyền thừa.

Chỉ thấy Lưu Nhan Ngọc vung tay lên, đồ trận kia lấy Mộ Chỉ Ly làm trung tâm rồi đột nhiên bạo phát ra tia sáng bảy màu sáng chói, Không gian chi lực đan xen vào nhau tạo thành lồng không gian như vòng bán nguyệt, đem Mộ Chỉ Ly bao phủ trong đó.

Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy một màn trước mắt trong nháy mắt biến đổi, hết thảy xung quanh biến mất, bản thân thì được không gian chi lực vây quanh trong quang cầu. Không gian chi lực nồng nặc kia gần như làm cho nàng nghẹt thở, lục phủ ngũ tạng đều bị không gian lực lượng tràn đầy.

Trong xương cốt, trong tĩnh mạch, trong hơi thở đều là khí tức không gian, đôi mắt của nàng chậm rãi mở to, con ngươi đen nhánh biến thành con ngươi quanh quẩn tia sáng bảy màu. Tựa như bản thân cũng trở thành không gian lực lượng vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly nhất thời có không ít sáng tỏ.

Nếu như từ một góc độ khác đứng xem, liền có thể phát hiện theo sự lĩnh ngộ của Mộ Chỉ Ly, quang cầu đang dần thu nhỏ lại, nhưng mà cùng quang cầu cự đại khi bắt đầu lại không thể nhận ra được.

Cũng trong lúc đó, Hàn Như Liệt cũng tiếp nhận Truyền thừa của Ti Hạo Quân, thời gian ở nơi này gần như trong quá trình đứng im lặng lẽ trôi qua.

Sau khi Bách Lý Hoán Thanh và Lâm Huyền Khanh đưa tiễn Trần Di Chu và Liễu Mạt Nhiễm thì hai người liền tìm một nơi trong thông đạo ngồi xuống.

- Đại ca, lúc trước thủ lĩnh đưa cho ngươi phương pháp luyện đan là phương pháp luyện đa thượng cổ sao?

Bách Lý Hoán Thanh khẽ cười hỏi, tuy là câu nghi vấn nhưng lời nói lại cực kỳ chắc chắn.

Lâm Huyền Khanh khẽ gật đầu, vẻ chấn động lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt của hắn:

- Hoán Thanh, ta cảm thấy chúng ta thực sự không có chọn sai, tiện tay liền giao phương pháp luyện đan thượng cổ cho chúng ta, còn không sợ chúng ta chạy trốn, năng lực thủ lĩnh có thể thấy thấy rõ ràng.

Hắn chậm rãi lấy tờ phương thuốc luyện đan thượng cổ từ trong ngực ra đưa cho Bách Lý Hoán Thanh, trong lòng không tự chủ được vụt qua một chút xúc động, trước đây tới Thiên đường tử vong là vì muốn tìm kiếm phương thuốc luyện đan thượng cổ, mặc dù hắn không có thể tìm được, nhưng từ phương thức hắn thu được, đây nên nói là ý trời sao?

Bách Lý Hoán Thanh nhận lấy phương thuốc luyện đan thượng cổ nhìn qua, cho dù là có chuẩn bị tâm lý nhưng luc nhìn thấy vẫn là chấn động không thôi. Dù là dược sư ở Bồng Lai bí cảnh đều tụ hợp ở Quỳnh Hải Cốc, nắm giữ phương pháp luyện đơn thượng cổ cũng không vượt qua được con số tài giỏi, dược sư trẻ tuổi trên cơ bản không có khả năng lấy được.

- Lúc ta gặp được thủ lĩnh thì liền có một loại cảm giác, bất luận thế nào, nếu chúng ta đã lựa chọn thì kiên trì đi.

Bách Lý Hoán Thanh cười:

- Thủ lĩnh nếu đã cho dược thảo, chúng ta liền bắt đầu luyện chế đi.

- Được!

Lâm Huyền Khanh lập tức đem lò luyện đan ra, ngừng một chút, lại nói:

- Không biết dược thảo có đủ hay không, dược liệu của phương pháp luyện đơn này đều là dược liệu quý hiếm.

Nhưng mà, Lâm Huyền Khanh vừa mới nhìn thoáng qua trong túi càn khôn, đôi mắt đen nhánh kia đột nhiên trợn to, vỗ nhẹ vào mặt, mặt lộ ra vẻ khó tin.

Sau khi Bách Lý Hoán Thanh lấy lò luyện đan ra, đang chờ Lâm Huyền Khanh lấy dược liệu thì lại thấy vẫn không có phản ứng gì, không khỏi quay đầu lại nhìn, nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Lâm Huyền Khanh, hỏi:

- Đại ca, làm sao vậy?

- Cái này ... nhiều dược liệu như vậy, làm sao có thể?

Lâm Huyền Khanh mở to mắt, thời gian hắn ở Quỳnh Hải Cốc cũng không ngắn, những dược liệu quý hiếm này đòi hỏi giá cả trên trời, cho dù có đầy đủ tiền bạc cũng không nhất định có thể mua được, nhưng dược liệu trong túi càn khôn nhiều như vậy làm lật đổ nhận thức của hắn.

Là thế lực như thế nào mới có thể có được dược liệu phong phú như vậy, trong Bồng Lai bí cảnh vậy mà cất giấu một cổ lực lượng như thế sao?

Bách Lý Hoán Thanh nhân tiện nhìn vào túi càn khôn một chút, nhất thời cũng lộ ra vẻ mặt giống như Lâm Huyền Khanh.

Thiên Huyền đại lục.

Lúc này Mộ Thiên Tĩnh ở tại trong cung Thần Quyết, cùng với Lăng Phong, Tư Đồ Tĩnh ngồi chung một chỗ, nét mặt ba người đều lộ vẻ buồn rầu. Mấy ngày nay vẻ u sầu trên mặt bọn họ chưa từng tiêu tan đi.

- Bây giờ Thiên Âm Môn đã bị Tần Lãng khống chế, tin tức bên trong đều không truyền ra ngoài được, thông đạo cũng bị Tần Lãng phong bế, không có người nào có thể tới gần, không biết tình hình Thiên Âm Môn bây giờ thế nào rồi.

Mộ Thiên Tĩnh nhíu mày nói. Thiên Âm Môn chính là tâm huyết của Chỉ Ly ở Thiên Huyền đại lục, hắn cũng không thể để cho Thiên Âm Môn xảy ra sự cố.

Thời gian qua Lăng Phong luôn giữ bĩnh tĩnh, lúc này trên gương mặt lãnh đạm lại mây mù che phủ:

- Bây giờ chẳng qua hắn chỉ ở Thiên Âm Môn, vẫn không coi là kết quả xấu nhất, chỉ lo lắng hắn kế tiếp không biết hắn sẽ làm đến những chuyện gì.

Nếu như Tần Lãng quyết tâm đem Thiên Huyền đại lục quậy đến hỗn loạn, tình cảnh như vậy là bọn họ không dám tưởng tưởng tượng đến, chỉ là bây giờ lo sợ sinh hoạt của đệ tử Thiên Âm Môn đang trong cảnh khổ cực lầm than.

- Có thể đệ tử Thiên Âm Môn bây giờ hẳn là cực kỳ vất vả, ta thân là môn phái đứng đầu, nếu không đi cứu bọn họ, chẳng phải sẽ làm cho trong lòng mọi người nguội lạnh hay sao?

Mộ Thiên Tĩnh chậm rãi nói, vẻ lo lắng trong con ngươi dần dần chuyển qua vẻ kiên định.

Đệ tử Thiên Âm Môn bởi vì tin tưởng Thiên Âm Môn mới đến, mà hắn thân là môn chủ thì phải có trách nhiệm bảo vệ Thiên Âm Môn, hôm nay ở chỗ này khoanh tay chờ chết thực sự không nên.

- Mộ huynh, cho dù ngươi đi vậy cũng không thay đổi được cái gì, Tần Lãng chính là tu luyện giả Chủ thế giới, kỳ thật thì thực lực mạnh mẽ, không phải ta và ngươi có thể ứng đối. Chẳng lẽ đi vào trong đó rõ ràng là cái chết lại là mục tiêu của ngươi?

Tư Đồ Tĩnh khuyên.

- Lúc trước là muốn chờ tin tức đệ tử Thiên Âm Môn truyền ra, bây giờ ngay cả một chút tin tức cũng không có. Lăng huynh, Tư Đồ huynh, bằng không chúng ta tập hợp lực lượng cùng nhau đi đối phó hắn? Thiên Huyền đại lục nhiều tu luyện giả như vậy, tất nhiên có thể đối phó hắn.

Mộ Thiên Tĩnh lòng đầy căm phẫn, trong đôi mắt như vì tinh tú dũng động toát ra lửa giận, dường như muốn đem tất cả mọi thứ thiêu đốt hết.

Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh trầm mặc, cách làm như vậycho dù có thể thể tiêu diệt được Tần Lãng hay không thì chi ít nhất định sẽ có thương vong rất lớn. Nếu như Tần Lãng chỉ ở lại Thiên Âm Môn không ra ngoài, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một tin tốt không tốt.

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Lăng Phong và Tư Đồ Tĩnh, đáy mắt Mộ Thiên Tĩnh hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói khàn và nhỏ hơn mấy phần:

- Các ngươi cho rằng Tần Lãng sẽ chỉ ở tại Thiên Âm Môn? Cả Thiên Huyền đại lục thực lực của hắn là mạnh nhất, hắn tuyệt đối không có khẳ năng rời khỏi nơi này trở lại Chủ thế giới. Như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời khỏi Thiên ÂM Môn, tiếp thep là ai gặp họa cũng không biết.

Kèm theo câu nói Mộ Thiên Tĩnh rơi xuống, Lăng Phong và Tư Đồ liền biến sắc, có lẽ trước đây là bọn họ nghĩ mọi chuyện rất tốt. Người tham vọng cực kỳ đáng sợ, dễ dàng thay đổi chỗ ở, dù cho là bọn họ thì cũng sẽ không một mực ở tại Thiên Âm Môn.

Đang lúc ba người có muôn vàn suy nghĩ, một gã đệ tử Thần Quyết Cung nhanh chóng chạy vào, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt, nói:

- Cung chỉ, Tần Lãng của Thiên Âm Môn đưa tới một phong thơ.

Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đột nhiên sáng lên, Lăng Phong nhanh chóng tiếp nhận phong thơ, đệ tử kia lại tiện đà nói:

- Vừa rồi Tần Lãng xuất hiện ở vùng trời Thần Quyết Cung, hắn nói muốn Thần Quyết Cung phải cúi đầu xưng thần với hắn, nếu không thì sẽ san bằng Thần Quyết Cung.

Lăng Phong liền biến sắc, không khỏi nhìn sang Mộ Thiên Tĩnh. Đúng như Mộ Thiên Tĩnh nói vậy, xúc tua Tần Lãng đã đưa đến Thần Quyết Cung.

- Mau mở ra xem trong thơ nói cái gì?

Tư Đồ Tĩnh vội vàng lên tiếng hỏi, từ sớm đã không còn bình tĩnh như trước. Hắn hiểu rõ, Thần Quyết Cung nếu đã bị uy hiếp như vậy thì Ma Dược Tông không bao lâu sau cũng sẽ phát sinh chuyện giống như vậy.

Lăng Phong khẽ gật đầu, mở phong thơ ra nhìn, chẳng qua là sau khi hắn mở phong thơ ra nhìn, sắc mặt trở nên tái mét:

- Tần Lãng này thực sự thật quá đáng.

Mộ Thiên Tĩnh giật lấy phong thơ trên tay Lăng Phong mở ra xem, sắc mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, một cơn tức giận áp chế trong lòng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

- Hắn thực cho mình là vị chúa tể ở Thiên Huyền đại lục hay sao? Lại muốn chúng ta gặp được hắn phải tiến hành dập đầu bái lạy? Chuyện cười mà!

- Không những như thế, còn muốn mỗi tháng phải tiến hành cung phụng mỹ tửu mỹ nhân, hắn cho là chúng ta ở nơi này là cái gì.

Lăng Phong lạnh lùng nói, lời nói lạnh như băng mang theo sự chế giễu mỉa mai, càng nhiều hơn chính là sự phẫn nộ.

- Cái gì?

Tư Đồ Tĩnh lên giọng, cười nhạo nói- Vậy mà hắn lại có thể đưa ra yêu cầu như vậy sao? Chẳng lẽ ở nơi này của chúng ta là chỗ trăng hoa hay sao?

Liên tiếp, những môn phái khác và thế gia cũng nhận được bức thơ như vậy, trước đây trong lòng vẫn chưa từng cho rằng mình gặp may, quả thực Tần Lãng vẫn là không thể nào không lưu ý đến sự tồn tại của bọn họ.

Tần Lẵng nằm ở trong tẩm điện (phòng ngủ) Thiên Âm Môn, nữ đệ tử Thiên Âm Môn giúp hắn lấy đấm chân, ăn hoa quả, nghe diệu âm, nhìn vũ tư uyển chuyến, thoải mái cực kỳ.

Tần Lãng khoan khoái nheo mắt lại, hắn đi tới Thiên Huyền đại lục này thực sự là lựa chọn chính xác nha. Ở Chủ thế giới vẫn luôn bị người khác chèn ép, đi tới nơi này lại hưởng thụ cuộc sống như bậc đế vương. Chủ thế giới hẳn là cũng không có tu luyện giả nào tới nơi này, Tần Lãng hắn cứ thong thả sống cuộc đời như vậy thực sự là tuyệt vời.

- Môn phái và thế gia bây giờ đã được thông báo hết, tin tưởng rằng bọn họ chỉ cần có nhãn lực đều sẽ có thể đáp ứng lại chứ, đến lúc đó toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều nằm trong bàn tay của ta, ha ha ha!

Nghe câu nói tự đắc của Tần Lãng, đáy mắt nữ đệ tử thoáng hiện lên vẻ tức giận. Bỗng nhiên xuất hiện tên cường giả này quả thực là cơn ác mộng của bọn họ, ai có thể nghĩ sẽ gặp được một màn này chứ, hết lần này đến lần khác thực lực của hắn làm cho các nàng không cách nào chống lại được.

Lúc trước bởi vì trưởng lão và các đệ tử phản bác lại, không ít người đều chết trong tay Tần Lãng, bọn họ chỉ có thể tham sống sợ chết, giận mà không dám nói gì.

Chỉ hy vọng môn chủ bọn họ có thể sớm nghĩ ra cách, hoặc là tu luyện giả đi đến Chủ Thế giới sau khi biết được tin tức này thì có thể quay về đây, nếu không thì cuộc sống địa ngục này thật không biết sẽ kéo dài tới khi nào. Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong Thiên Âm Môn.

Một đêm này, tất cả môn chủ các môn phái và gia chủ các gia tộc đều tập hợp ở cùng một chỗ, bày mưu tính kế để có cách ứng đối. Rất dễ nhận thấy đáp ứng Tần Lãng là không thể nào, bọn họ tuyệt sẽ không để cho Thiên Huyền đại lục bị Tần Lãng điều khiển, bây giờ là những yêu cầu này, sau này còn không biết sẽ yêu cầu đến thứ gì nữa.

Biện pháp duy nhất chính là giết Tần Lãng, vì tương lai hậu thế, bọn họ nhất định phải làm như vậy. Dù cho số lượng thương vong cực lớn cũng sẽ không tiếc.

Tuyệt Tình Cốc.

- Lăng huynh, tất cả công việc đều đã chuẩn bị xong, cửa hàng mới đã có thể khai trương, đến bây giờ Chỉ Ly cũng không thể quay về sao?

Ích Hàn cười nhạt hỏi, sâu trong đáy mắt lại thoáng hiện lên vẻ mong đợi.

Con ngươi Lăng Lạc Trần tối sầm lại:

- Bây giờ còn chưa thể trở về, chuyến đi lần này của nàng thời gian không ngắn, tin là trong thời gian ngắn cũng không có cách nào quay về. Nếu như nàng đã trở về, hẳn là sẽ đến thẳng đây, dù sao đây cũng là cửa hàng đầu tiên của nàng.

Tư Đồ Diêu từ trong cửa hàng đi ra, cười nói:

- Quy mô cửa hàng này thật sự lớn hơn các cửa hàng khác, chúng ta chuẩn bị cho tốt, tin tưởng lúc Chỉ Ly trở về thấy sẽ rất vui.

- Bây giờ cửa hàng này còn chưa khai trương, chờ sau khi Chỉ Ly về rồi khai trương sao?

Ích Hàn nhíu mày hỏi, độ cong nơi khóe miệng tăng lên mấy phần.

Tư Đồ Diêu nghiêm túc gật đầu:

- Đó là hiển nhiên, cửa hàng này Chỉ Ly cũng chưa thấy, chúng ta cũng không thể cứ như vậy mà khai trương được. Lần này Chỉ Ly đi tuy là tạm thời chưa về được, nhưng thời gian cũng sẽ không quá dài.

- Vậy cũng tốt, trong khoảng thời gian này chuyện này tạm thời gác lại đi.

Ích Hàn lên tiếng.

- Ích huynh, thực ra hôm nay chúng tôi đến đây là để từ giả, chuyện của cửa hàng cũng đã làm xong, chúng tôi còn có những chuyện khác phải đi làm, cho nên tạm thời rời khỏi Tuyệt Tình Cốc.

Lăng Lạc Trần khẽ cười nói.

Ích Hàn giật mình:

- Các người cũng phải rời đi?

- Lúc Chỉ Ly trở lại chúng tôi cũng sẽ trở lại.

Tư Đồ Diêu giải thích.

- Như vậy thì xin bảo trọng.

Ích Hàn không hỏi nhiều, tuy là không biết bọn họ phải đi làm những gì nhưng chắc là có liên quan đến Chỉ Ly. Chỉ Ly, biết nàng lâu như vậy nhưng lại cảm thấy đối với nàng chưa bao giờ hiểu hết, rốt cuộc thì sau lưng của nàng là thứ gì?

Mục đích bây giờ của đám người Lăng Lạc Trần chính là chiêu nhân cho trụ sở bí mật, trong đoạn thời gian này bọn họ đối với tình hình trụ sở bí mật đã hiểu rất nhiều, cho nên cũng hiểu thế lực Mộ Chỉ Ly đang xây dựng khổng lồ cỡ nào.

Trước đây lúc nghe được tin tức này, bọn họ cho rằng cũng không có quá lớn, nhưng mà sau khi gặp mặt nhiều tu vi mạnh mẽ như vậy thì cũng hoàn toàn hiểu rõ ra. Đúng như Hàn Như Liệt nói vậy, nếu trở thành một phần tử của cái thế lực này, như vậy thì tiếp tục sống ở Đông Phương gia cũng không có ý nghĩa gì, hết thảy đều là đều là quyết định của bọn hắn có muốn tiến nhập môn phái hay không.

Thiên Ma Tông.

Trong một ngọn núi.

Một đạo thân ảnh màu đen đang tu luyện trong sơn động, trong sơn động tràn ngập mùi máu tanh, mùi máu tanh này cùng với mùi máu tanh ở Huyết sắc địa ngục còn có một chút khác biệt, bởi vì những thứ này chính là máu người.

Hai mắt Hoàng Phổ Vân nhắm nghiền, huyết khí lưu động không ngừng tồn tại nơi cánh mũi hắn, huyết khí trong không khí đang theo hô hấp của hắn mà từng chút từng chút tiến nhập vào trong cơ thể hắn, mà theo huyết khí dũng nhập vào, hơi thở của hắn cũng đang lặng lẽ tăng cường hơn.

Ở trước mặt Hoàng Phổ Vân, nằm đó là hơn mười cổ thi khô, những cái xác khô này dường như bị người khác cường hành đem tiên huyết trong cơ thể đều hấp thu hết, trong cơ thể khô héo không có tồn tại một chút xíu hơi nước nào. Tất cả xác khô không một cái nào là không có vẻ mặt dữ tợn, rất dễ nhận thấy trước khi chết đã chịu đựng đau đớn cực lớn.

So với dung mạo khôi ngô xuất trần của Hoàng Phổ Vân, cảm giác tràn ngập huyết sắc bực này chỉ làm cho lòng người hoảng sợ dựng tóc gáy.

Đợi sau khi toàn bộ huyết khí bên trong sơn động đều bị hấp thu hết, Hoàng Phổ Vân chậm rãi mở mắt, một đôi mắt lặng lẽ ngập đầy tia huyết hiện ra, nhưng mà trong nháy mắt, huyết sắc trong con ngươi dần dần tiêu tán, khôi phục lại sự đen nhánh như trước. Đồng thời, trên người Hoàng Phổ Vân tràn đầy mùi máu tanh khó đồn nén.

Đôi mắt Hoàng Phổ Vân híp lại, khóe miệng lau ra nụ cười nhàn nhạt.

- Tu luyện công pháp này, tốc độ tiến bộ của thực lực quả nhiên nhanh hơn không ít, không tới bao lâu, liền có thể bắt đầu hành động.

Trong đôi mắt sắc sảo xẹt qua tia sảng khoái u ám, đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng sắp bắt đầu.

Hoàng Phổ Vân chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi sơn động, ngửi mùi vị trên người, thản nhiên nói:

- Mùi máu tanh quả nhiên là một mùi vị tốt nhất trên đời, thông qua phương thức tu luyện này dẫn đến lĩnh hội thực lực hắc ám cũng cực nhanh, bây giờ đã đột phá hắc ám thuộc tính đệ ngũ trọng, chỉ cần tăng lên một trọng nữa, ta liền có thể thi triển kết giới, cộng thêm thế lực của ta, bắt đầu thực hiện kế hoạch cũng không khó.

Hắn ngược lại hướng đỉnh núi mà đi tới, trong lúc đi dạo, hắn đi xuống phía dưới cùng ngọn núi, dòng suối từ khe núi trên đỉnh núi chảy xuống, tí tách, thanh linh lộ ra tựng dưng nặng nề vô cùng.

Ngọn núi khuất bóng một bên, may là ban ngày, ánh mặt trời cũng chiếu rọi không tới một tí xíu nào, chỉ có thể nghe được tiếng róc rách từ dòng suối kia, nhưng lại làm cho người ta tự dưng cảm thấy áp lực.

Tại nơi u ám này, trong thường ngày căn bản sẽ không có người nào đến đây, Hoàng Phổ Vân chậm rãi đi vào trong đó, trong khe núi vậy mà có động tiên khác, Hoàng Phổ Vân vừa mới đi vào, bên trong sơn động lại truyền ra mấy đạo âm thanh cùng với tiếng thở dốc nặng nề, đó là tiếng người thở dốc.

- Chủ nhân, chủ nhân.

Thanh âm lúc trầm lúc bổng không ngừng truyền ra ngoài, ở nơi khe núi âm trầm này lại có tiếng vọng truyền vang, nụ cười nơi khóe miệng Hoàng Phổ Vân lặng lẽ mở rộng thêm mấy phần, nhìn một đám người đông nghịt trước mắt, nhìn vào chỗ chỗ trống trong mắt bọn họ, hắn cười nhạt nói:

- Xem ra, các ngươi rất tốt, không bao lâu nữa thì các ngươi liền có thể đi ra khỏi nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi