Y THỦ CHE THIÊN

Mọi người kinh ngạc nhìn vị nam tử trẻ tuổi mặc một bộ cẩm bào màu đen ở giữa thương hội, một cây quạt giấy nhẹ nhàng ung dung phe phẩy, mày kiếm mắt tinh, mặt như quan ngọc, đặc điểm nổi bật nhất của hắn chính là chiếc mũi chim ưng, sinh ra thêm mấy phần sắc sảo và khôn khéo, khóe miệng nhếch lên lộ ra độ cong càn rỡ.

Người này vừa nhìn liền biết là bất phàm, dáng vẻ ngông cuồng chính trực kia tuyệt đối không phải tán tu và tu luyện giả bình thường có thể có, trong lúc mơ hồ mọi người đều cho rằng người này có thể là dược sư của Quỳnh Hải Cốc. Quỳnh Hải Cốc gần đây với thuật luyện đan và y độc thuật mà nổi tiếng, bây giờ Thiên Huyền Thương Hội làm náo động không nhỏ, chắc chắc Quỳnh Hải Cốc cũng có dự định nhất định chứ.

Cảm nhận được ánh mắt quan sát của mọi người, độ cong nơi khóe miệng Yên Hồng Hãn lặng lẽ mở rộng thêm, giọng nói thuần phát mang theo một chút ma lực, hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều cô gái có mặt ở đây.

Mặt chưởng quỹ hơi biến sắc, nhìn Yên Hồng Hãn, thầm than chẳng lẽ nhanh như vậy đã có người tới cửa tìm rồi sao? Sau một khắc, trên mặt chưởng quỹ lộ nụ cười ôn hòa, cười khanh khách đi tới bên cạnh Yên Hồng Hãn, chắp tay nói:

- Vị công tử này, lão bản (ông chủ) không có mặt trong cửa hàng, chẳng biết có chuyện gì? Ta có thể thay mặt truyền đạt.

Yên Hồng Hãn đánh giá chưởng quỹ trước mắt, cái nhếch miệng bất ngờ uốn lượn xuống dưới, độ cong lạnh lùng như ánh mắt lạnh lùng của hắn:

- Ngươi là cái gì? Có thể thay mặt lão bản của các ngươi nói chuyện được hay sao?

Ánh mắt khinh miệt, giọng nói giễu cợt, thái độ không chút khách sáo, Yên Hồng Hãn đem hai từ kiêu ngạo càn rỡ biểu thị vô cùng nhuần nhuyễn.

Mọi người đối với ánh mắt này đều biết được Yên Hồng Hãn là người đến không hay ho gì, Thiên Huyền Thương Hội khai trương trong mấy ngày ngắn ngủi, cũng là mỗi ngày thu vào rất nhiều kim tiền, thành tích như vậy khó tránh làm cho người khác trông thấy mà thèm. Hôm nay có người đến tìm phiền toái, xem ra náo nhiệt thế cũng tốt.

Sắc mặt chưởng quỹ chợt lạnh xuống, chẩm rãi ngẩng đầu lên, hé lộ ra gương mặt thật thà phúc hậu chất phác, nhưng mà, theo ánh mắt hắn biến đổi thì gương mặt thuần phác kia cũng trở nên lạnh lùng, cũng không còn hiền hòa như trước:

- Vị công tử này, Thiên Huyền Thương Hội không phải là nơi mà người nào cũng có thể đến quấy rối, lão bản cũng không phải là người mà người nào cũng có thể thấy.

Nghe vậy, Yên Hồng Hãn cười khúc khích, gương mặt tuấn lãng anh tuấn độc nhất vô nhị, "ba" một tiếng thu hồi cây quạt giấy, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ở bên tai chưởng quỹ thấp giọng:

- Nếu như không mau gọi lão bản ra đây, ta lập tức đập nát Thiên Huyền Thương Hội này, ngươi có tin hay không?

Đứng thẳng người lại, nụ cười nơi khóe miệng Yên Hồng Hãn vẫn như trước, chưởng quỹ chần chờ trong chớp mắt rồi đi ngược về hướng phía sau cửa hàng đi tới.

Mọi người nhìn khóe miệng giương lên cao của Yên Hồng Hãn cùng với tốc độ rời đi nhanh chóng của chưởng quỹ, mặc dù không biết rốt cuộc hai người nói cái gì, lại có thể thấy bây giờ chưởng quỹ nhất định là đi tìm lão bản. Tên nam tử áo đen này thật là khá, ở Thiên Huyền Thương Hội khiêu khích không khác gì khiêu khích Tuyệt Tình Cốc, lại dám uy hiếp chưởng quỹ, vậy mà lại dám làm như thế. Phần can đảm này, không phải ai cũng có thể có.

Ở đây người có thân phận địa vị cũng không ít, cũng chưa ai cùng Thiên Huyền Thương Hội xảy ra một chút xung đột nào. Bởi vì, Thiên Huyền Thương Hội mua bán đồ đạc mà bọn họ cần, một khi đắc tội, sau này bất lợi chính là bản thân bọn họ.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly đang ở bên trong phòng tu luyện, đột nhiên nghe được thông truyền, nói là chưởng quỹ vội vàng chạy tới, có chuyện quan trọng muốn hồi báo.

Hàng lông mày như lá liễu hơi nhíu lại, bận rộn như thế mà chưởng quỹ chạy tới đây, nhất định là Thiên Huyền Thương Hội xảy ra chuyện gì rồi. Nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra phòng ngoài, chỉ thấy chưởng quỹ đang đứng ở giữa phòng ngoài, dáng vẻ chần chừ bất an.

- Chưởng quỹ, có phải Thiên Huyền Thương Hội xảy ra chuyện gì?

Mộ Chỉ Ly híp mắt một cái, lãnh ý thoáng hiện lên tràn ngập trong mắt.

Chưởng quỹ chắp tay thi lễ:

- Tiểu thư, ở thương hội đột nhiên xuất hiện một gã nam tử, nói muốn gặp người.

- Có biết là người nào không?

Nàng ở Chủ thế giới đắc tội không ít người, tìm đến nàng trả thù cũng là bình thường, nhưng bất luận là Mạc trưởng lão hay là Hắc ám lão nhân bọn họ thì tới đây hẳn là cũng sẽ không dùng phương thức này để xuất hiện.

- Không biết, vị nam tử này cực kỳ lạ mặt, trước đây tiểu nhân vẫn luôn làm việc ở Tuyệt Tình Cốc, thông thường những tu luyện giả danh tiếng ta đều nhớ hết, nhưng vị này lại chưa từng thấy qua, ít nhất thì trước đây cũng chưa bao giờ tham gia Vạn Hoa tỷ thí, cũng không phải là tu luyện giả do môn phái mang tới.

Chưởng quỹ bình tĩnh phân tích, thân là chưởng quỹ, người nào từng gặp hắn đều nhớ hết.

- Mà thôi, bất luận là người nào, đi gặp thì biết ngay. Chúng ta cùng nhau đi ra đi.

Mộ Chỉ Ly cười nhạt một tiếng, chuyện gì tới thì cũng không tránh được, nếu như không biết điều, liền hung hăng đem đối phương dẫm nát ở dưới chân là được.

Mộ Chỉ Ly hướng ra bên ngoài bước nhanh đến, chưởng quỹ theo sát phía sau, cũng không khỏi nhắc nhở:

- Dựa theo tiểu nhân thấy, vị công tử kia tuy là rất lạ mặt nhưng khí phách ăn nói lại bất phàm, chắc chắn thế lực sau lưng không nhỏ.

Nhịp chân của Mộ Chỉ Ly ngừng lại một chút, quay lại nhìn chưởng quỹ với ánh mắt khác trước, khẽ mỉm cười:

- Ta biết rồi, ta sẽ gọi Ích Hàn đi cùng với ta ra đó.

Chưởng quỹ hẳn là đang nhắc nhở nàng người vừa xuất hiện rất khó đối phó, đối phương có thế lực sau lưng, bản thân một mình đi đến đó không khỏi thiếu vài phần lo lắng, Ích Hàn chính là thiếu công tử Tuyệt Tình Cốc, có hắn đi cùng, lúc chạm mặt sẽ ứng đối tốt hơn.

Lúc Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn cùng xuất hiện ở Thiên Huyền Thương Hội, bầu không khí có phần yên tĩnh trong nháy mắt, từng đạo ánh mắt dò xét đều tập hợp trên người của hai người.

Lúc này hai người vừa xuất hiện chắc chắn đã chứng minh thân phận của bọn họ, Mộ Chỉ Ly quả nhiên chắc chắn là lão bản của Thiên Huyền Thương Hội, cốc chủ Ích Diệp của Tuyệt Tình Cốc trước đây đã kiên trì giúp đỡ Mộ Chỉ Ly, nói không chừng vào lúc đó cũng đã sớm biết được Mộ Chỉ Ly có nguồn tài nguyên, nếu không thì làm sao có thể kiên định đứng sau lưng Mộ Chỉ Ly?

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng quét một vòng, từ trên người mọi người đều đảo qua hết thảy, mọi người đều quay đầu, tiếp tục mua đồ, ý tứ cảnh cáo trong mắt Mộ Chỉ Ly bọn họ hiển nhiên thấy rõ.

Không cần chưởng quỹ giới thiệu, ánh mắt Mộ Chỉ Ly rơi vào trên người vị nam tử áo đen ở giữa, hắn lẳng lặng đứng ở đó, nhưng lại hoàn toàn xa lạ.

Cũng trong lúc đó, Yên Hồng Hãn quay đầu lại, hình như có cảm ứng được Mộ Chỉ Ly đang nhìn mình, khóe miệng có hơi cong lên, vẻ phóng đãng ngang ngạnh trong đáy mắt vẫn hiện rõ, nhíu mày, nhìn có vẻ rất hứng thú tiến chậm chậm tiến lại gần Mộ Chỉ Ly.

Trên gương mặt Ích Hàn băng lãnh như sương, đứng bên cạnh Mộ Chỉ Ly không nói một lời, nhưng cũng làm cho trong lòng người khác dâng tràn cảm giác áp lực.

Nhưng mà, Yên Hồng Hãn đối với việc này lại không có nửa điểm cảm giác, hắn không hề cố kỵ mà đánh giá Mộ Chỉ Ly:

- Ngươi chính là chủ nhân Thiên Huyền Thương Hội - Mộ Chỉ Ly?

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, không thèm để ý đến ánh mắt gần như khiêu khích của Yên Hồng Hãn, giọng nói lạnh lùng:

- Chẳng biết công tử tìm ta có chuyện gì?

- Ta còn tưởng rằng lão bản Thiên Huyền Thương Hội sẽ là lão yêu quái nào chứ, không ngờ lại là một người trẻ tuổi như vậy nha!

Yên Hồng Hãn mở quạt giấy ra, đi vòng quanh Mộ Chỉ Ly, cười nhạt nói.

Ánh mắt tràn đầy tức giận của Ích Hàn rơi vào trên người Yên Hồng Hãn, bực tức nói:

- Rốt cuộc ngươi có chuyện quan trọng gì? Chúng ta không có tâm tình cùng ngươi tào lao ở nơi này.

Động tác của vị nam tử này đều lộ ra vẻ khiêu khích, nhìn dáng vẻ Chỉ Ly dường như cũng không biết rốt cuộc vị nam tử này là người từ phương nào đến.

- Ích công tử thật đúng là nóng nảy nha, ta đến tìm hai vị hiển nhiên là có việc làm ăn cần nói, chỉ là muốn xem thử một chút xem lão bản Thiên Huyền Thương Hội có đáng tín nhiệm hay không mà thôi.

Yên Hồng Hãn liếm liếm môi, dáng vẻ càn rỡ lộ ra tà khí.

Trên gương mặt của Mộ Chỉ Ly từ đầu đến cuối cũng không biểu lộ chút tâm tình nào, ngây ra nhìn Yên Hồng Hãn, trong lòng âm thầm suy đoán xem người này người như thế nào. Chẳng lẽ là người của Quỳnh Hải cốc? Nhưng người của Quỳnh Hải Cốc đều là dược sư, người này tuyệt đối không phải là dược sư.

Như vậy thì nàng cũng thực sự là nhìn không thấu, vậy thì để xem chủ kiến của người này như thế nào thì thân phận hẳn là cũng được bộc lộ ra một cách chân thật.

- Bây giờ có cái gì cần nói thì liền có thể nói, làm ăn bình thường thì cùng nói chuyện với chưởng quỹ là được rồi, vị công tử này lại giống trống khua chiêng như vậy mà gọi ta tới, hẳn là việc làm ăn không nhỏ đúng không? Chẳng biết vị công tử đây muốn mua thứ gì?

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại sắc sảo như đao.

Mọi người nghe hai người bàn bạc, nhìn có vẻ hòa nhã nhưng thực ra là khẩu Phật tâm xà, sắc sảo vô cùng. Câu nói này của Mộ Chỉ Ly chắc chắn là đã chiếu Yên Hồng Hãn một quân, nếu như Yên Hồng Hãn không mua thứ gì thì lại không có đất mà trốn vào.

Nhưng mà, thương phẩm ở Thiên Huyền Thương Hội lại rất đắt. Nếu như làm ăn lớn, giá cả kia chỉ có nước là giá trên trời. Trong mắt mọi người hiện lên vẻ hứng thú, nhìn hai người sau lưng, không biết cuộc giao chiến này cuối cùng ai thắng ai bại.

- Lần này tên nam tử áo đen cũng không thoái lui được rồi, Mộ Chỉ Ly đúng là nổi danh miệng lưỡi khéo léo như dây cót, trưởng lão Sất Trá Điện đều bị nàng chọc tức ói máu.

Một người hào hứng hớn hở nói.

- Ta xem tên nam tử áo đen kia mười phần phấn khích, thế lực sau lưng không đơn giản đâu, kết quả cuối cùng không không chắc chắn đâu đấy.

- Nhìn dáng vẻ kia hình như sẽ không có động thủ đâu, và ta cũng nghĩ là chừng mực giống nhau đấy.

Một giọng nói tiếc nuối truyền ra, làm như không có thể thấy đánh nhau thì có chút tiếc nuối vậy.

Yên Hồng Hãn nhìn Mộ Chỉ Ly, trong lòng thầm kinh ngạc, tuổi tác Mộ Chỉ Ly này khá nhỏ, đối mặt với khiêu khích của hắn lại vẫn có thể thản nhiên như thế, phần tâm tính này thật không đơn giản. Nhưng mà không biết, tàn đồ có phải thực sự ở trên tay nàng hay không.

- Hôm nay đến đây, thực ra là ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.

Yên Hồng Hãn cười tươi tắn, trong mắt lại lộ ra lãnh túc nghiêm túc.

Mộ Chỉ Ly giương mắt nhìn Yên Hồng Hãn, không biết là hắn có vấn đề gì. Yên Hồng Hãn nghiêng người, ở bên tai Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói:

- Cô nương, tàn đồ kia là của ta, chẳng biết ngươi có thể đem trả lại hay không? Nếu như vì vậy mà Thiên Huyền Thương Hội bị phá hủy, tin là cho dù ta hay ngươi cũng không muốn thấy.

Mộ Chỉ Ly khẽ sững người, Yên Hồng Hãn đã đứng vững, cười mà không nói thêm gì nhìn Mộ Chỉ Ly.

Thì ra, người này cùng với đám hắc y nhân nàng từng giao thủ trước kia là một, đã một thời gian dài như vậy chưa xuất hiện, nàng gần như đã quên mất bọn họ. Nàng rời khỏi Tuyệt Tình Cốc lâu như vậy, hôm nay trở về chẳng qua chỉ có mấy ngày, hắn liền tìm đến tận nơi này cũng có thể thấy bọn họ đối với tàn đồ rất coi trọng.

Cho đến tận bây giờ, nàng cũng không biết được trên bức tàn đồ kia rốt cuộc là vẽ cái gì, ba tấm tàn đồ hợp lại cũng nhìn không ra bất cứ manh mối nào, mà bọn họ chẳng qua chỉ có hai tấm tàn đồ, lại khẩn trương như vậy, nhất định là đã biết được đầu mối.

Mộ Chỉ Ly thấp giọng, dùng thanh âm mà chỉ có hai người mới có thể nghe được hỏi lại:

- Lúc trước có một nhóm người tới hỏi ta chuyện của tàn đồ, vậy thì trên tàn đồ kia rốt cuộc là vẽ cái gì mà lại làm cho các ngươi coi trọng như vậy?

Nụ cười yếu ớt nở rộ trên môi của Mộ Chỉ Ly rồi biến mất ngay tức thì, đôi mắt trong veo, dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh lại làm cho Yên Hồng Hãn có chút kinh ngạc. Hắn vốn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly sẽ dùng mọi cách phủ nhận, không ngờ tới nàng lại hào hiệp thừa nhận như vậy, so với những vị nữ tử hắn từng gặp trước đây rõ ràng là có sự chênh lệch không nhỏ.

- Tàn đồ này đối với cô nương là vô dụng, không bằng lấy ngay ra đâu, để khỏi phải tổn thương hòa khí.

- Lời này của công tử là sai rồi, tàn đồ này là tự ta đoạt được từ tay của Phó Dịch Hùng, cũng không phải là từ trong tay của ngươi. Hôm nay Phó Dịch Hùng đã chết, đồ vật này hiển nhiên là của ta, há lại nói là trả về chứ?

Mộ Chỉ Ly chuyển đề tài câu chuyện, trên dung mạo tinh xảo vô song nở rộ quang hoa lóa mắt.

- Hơn nữa, Phó Dịch Hùng là từ buổi đấu giá giành được tàn đồ, cũng không phải là ngang nhiên cướp đoạt.

Giọng nói Yên Hồng Hãn ngưng đọng trong chớp mắt:

- Ý ngươi như vậy là không muốn giao tàn đồ ra rồi?

- Đồ của ta, hiển nhiên không thể vừa nói là lấy ra ngay.

Mộ Chỉ Ly nhún vai, giọng nói tăng lên mấy phần:

- Vị công tử này, ngươi muốn mua thứ gì thừ cứ nói thẳng ra xem, cho dù ngươi muốn mua toàn bộ thương phẩm trong Thiên Huyền Thương Hội cũng không có vấn đề gì cả.

Mọi người ở đây đều nghe thấy câu nói của Mộ Chỉ Ly, kinh ngạc mà nhìn Yên Hồng Hãn, hắn đúng là muốn mua nhiều đồ như vậy sao? Đó là loại giá trên trời thế nào chứ? Nghĩ đến loại khả năng này, mọi người cũng không xem náo nhiệt nữa, vội vàng lấy thứ đồ mình cần mua lấy, nếu không thì sau này có thể muốn cũng không mua được.

Mộ Chỉ Ly liếc mắt một cái thấy mọi người náo nhiệt, nàng cũng không thích bọn họ trở thành trò cười.

Khóe miệng Yên Hồng Hãn chợt giương lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng thoáng hiện lên vẻ quang mang sâu thẳm:

- Mộ cô nương thật là khí phách, nhưng mà hôm nay ta đến đây chỉ muốn mua một viên Bồ Đề đan là được rồi.

Vừa dứt lời, ở trong đáy mắt mọi người hoặc là kinh ngạc hoặc là khinh bỉ, Yên Hồng Hãn mua một viên đan dược, ngược lại nhìn Mộ Chỉ Ly, ngông cuồng cười một tiếng:

- Thực không dám giấu diếm, tiền bạc trên người ta chỉ đủ mua một viên đan dược, nhưng mà có thể gặp được Mộ cô nương, cũng là đáng giá.

Hắn lướt qua người Mộ Chỉ Ly, bước chân hướng về cửa ngoài đi tới. Ngoài phòng là ánh nắng mặt trời rực rỡ, cùng với bộ dáng màu đen tĩnh mịch kia hoàn toàn tương phản nhau.

- Trời, lúc nãy kiêu căng như vậy, ta còn tưởng rằng hắn có rất nhiều tiền của, hóa ra chỉ đến mua một viên đan dược, đúng là lòe thiên hạ mà.

Một nam tử giễu cợt nói.

- Trên đời này đúng là loại người gì cũng có, có như vậy mà còn đắc ý như vậy đó, đúng thật là làm cho người ta nhìn với con mắt khác mà.

Nghe mọi người bàn tán, Mộ Chỉ Ly nhìn thân ảnh càng lúc càng xa kia, trong đầu nhớ đến câu nói mà lúc nãy Yên Hồng Hãn đi ngang qua người nàng để lại, không khỏi khẽ cười một tiếng, quả thật là một người thú vị, người bình thường tuyệt đối không thể nào hành động chân chính phóng khoáng được như hắn.

Nửa tỉnh nửa sai nửa điên cuồng, nhân sinh phóng tẩu nhất hồi!

Hắn quả thật là phóng khoáng, đối mặt với sự cười nhạo châm biếm của mọi người lại hoàn toàn không sợ hãi, cho dù trong mắt người khác thấy đó là chuyện vô cùng mất mặt, hắn cũng không để ý chút nào. Hai câu này thật ứng với hắn, nhưng mà, trên đời này có thể làm người phóng khoáng chân chính lại có được mấy người.

Ích Hàn nhìn Mộ Chỉ Ly cười khẽ, có chút hoài nghi:

- Chỉ Ly, ngươi đang cười cái gì? Ngươi cùng vị nam tử kia có thù oán?

Mộ Chỉ Ly quay đầu qua, thất vẻ mặt khó hiểu của Ích Hàn, cười nói:

- Không cảm thấy người này rất thú vị hay sao? Hành vi phóng đãng, đó chính là nói hắn.

Ích Hàn bĩu môi:

- Nói dễ nghe là hành vi phóng đãng, nói khó nghe thì gọi là không biết xấu hổ.

- Chúng ta đi về thôi.

- Vậy hắn sẽ không trở lại chứ?

Nếu như lần nào cũng xuất hiện như vậy, vậy cũng thật sự là phiền toái.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu một cái:

- Ngươi như hắn thì sẽ không làm loại chuyện như vậy, lần gặp mặt tiếp theo, hẳn là đối đầu chính diện.

Ngay cả cường giả như Quang Minh lão nhân, Hắc Ám lão nhân nàng cũng dám đối mặt, lại phải lo lắng những thế lực khác ở Chủ thế giới hay sao? Tu luyện giả ở trụ sở bí mật đã được huấn luyện một thời gian cũng lâu rồi, xuất hiện lộ diện hình như cũng không có sao cả.

Ích Hàn trầm mặc, Chỉ Ly lúc nào cũng làm cho hắn cảm thấy sâu không lường được, quan hệ giữa bọn họ hình như đủ để tin cậy, nhưng hắn cũng hiểu Chỉ Ly có thứ gì hắn cũng đều không biết. Mấy thứ này cũng không làm ảnh hưởng đến tình bạn hữu của bọn họ, bởi vì không có quan hệ gì với hắn cả, cho nên không có nói với hắn. Nhưng mà, trong lòng cũng có chút tủi thân.

Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn vừa đi ra ngoài cửa thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt của hai người.

Nụ cười xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly nở rộ nơi khóe miệng, mang theo chút huyết, mang theo cả chút châm biếm.

- Mộ Chỉ Ly, gần đây ngươi lẫn tránh cũng không dễ dàng gì ha.

Mạc Vũ Vân cười nhạt, sâu trong đôi mắt mang theo túc sát băng lãnh, cô gái trước mắt làm cho hắn tổn thất hai gã đệ tử ưu tú, hơn nữa còn làm hắn trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Từ sau khi Vạn Hoa đại hội kết thúc hắn trở về Sất Trá Điện, thân phận hắn so với trước hoàn toàn khác nhau, bây giờ là xuống dốc không phanh. Mọi thứ đều là do Mộ Chỉ Ly ban tặng, chỉ có lấy máu của nàng mới có thể rửa sạch hết nổi ô nhục này.

Mộ Chỉ Ly cười một tiếng:

- Ta phải trốn ngươi? Đùa gì thế? Lúc ở Vạn Hoa đại hội ta đã tuyên bố để cho ngươi tấn công ta, nhưng mà sau đó Mạc trưởng lão vẫn không có tin tức gì, thật sự làm cho ta có chút thất vọng nha.

Mặt Mạc Vũ Vân sưng phồng đến đỏ bừng, tức giận trong lòng bốc lên cao, gương mặt biến thành dữ tợn vô cùng:

- Mộ Chỉ Ly, ngươi chờ đó, chỉ cần Mạc Vũ Vân ta còn thì ngươi tuyệt không có một ngày sống yên ổn.

Động tĩnh của ba người làm cho không ít người chú ý, bất luận là danh tiếng Mộ Chỉ Ly hay là Mạc Vũ Vân ở Bồng Lai tụ địa vẫn là không nhỏ, mọi người liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được hai người, biết được xung đột giữa hai người càng lúc không nhỏ, trong thời gian ngắn xung quanh đã tạo thành một vòng vây.

Sắc mặt Mạc Vũ Vân cực kỳ khó coi, lúc này không thích hợp tức giận, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, đi vòng qua Mộ Chỉ Ly hướng vào trong Thiên Huyền Thương Hội đi tới.

Thân hình Mộ Chỉ Ly liền từng bước nhảy qua phía bên phải, chặn lối đi của Mạc Vũ Vân:

- Mạc trưởng lão đang muốn làm gì?

- Nếu Thiên Huyền Thương Hội đã mở cửa làm ăn, ta đến mua vài món đồ cũng không có liên hệ gì chứ?

Mạc Vũ Vân trầm tĩnh nói, lần này môn phái cũng là phái người đến mua Bồ Đề đan, mọi môn phái đều mua, Sất Trá Điện hiển nhiên cũng không thể nào lạc hậu.

Nếu không phải môn phái cần, hắn quả nhiên sẽ không tới Thiên Huyền Thương Hội, đến chỗ kẻ thù mua đồ, luôn cảm thấy trong lòng muốn buồn nôn.

Môi giương ra độ cong thể hiện sự sắc sảo rõ ràng, Mộ Chỉ Ly khẽ cười, ngược lại nói:

- Tại sao không có liên hệ, đây chính là có liên hệ lớn đấy. Mạc trưởng lão, ngươi cho rằng với quan hệ của chúng ta, ta sẽ đem đồ bán cho ngươi hay sao?

Mộ Chỉ Ly cười đến mức cả người lẫn vật vô hại, làm cho lòng người phát run.

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Mộ Chỉ Ly quay đầu, hướng vào trong thương hội nói một tiếng:

- Chưởng quỹ, nhớ kỹ không được đem đồ đạc bán cho Mạc trưởng lão Sất Trá Điện, chúng ta không làm ăn với người này.

- Hiểu rõ, tiểu thư!

Chưởng quỹ vội vàng trả lời.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày:

- Mạc trưởng lão, ý này của ta, ngươi hẳn là hiểu chứ?

- Ngươi dám?

Mạc Vũ Vân gầm lên:

- Ngươi đây là đang cùng toàn bộ Sất Trá Điện đối địch?

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nhìn lên bầu trời, đầu lưỡi liếm liễm cánh môi:

- Mạc trưởng lão, mỗi lần lúc ngươi nói hai chữ "ngươi dám", ta chưa có một lần không có làm. Nói mới nhớ, những lời này từ trong miệng của Mạc trưởng lão đúng là nghe được lần thứ 3 rồi đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi