Y THỦ CHE THIÊN

Thực lực Hoàng Phổ Vân tuy là làm cho bốn người Mộ Chỉ Ly rất cảm khái, nhưng cũng không kinh ngạc. Thông qua phương thức tu luyện tàn nhẫn như vậy, cùng với việc tu luyện bình thường như bọn họ, tốc độ tăng lên hiển nhiên không thể so sánh với nhau.

Nhưng mà thực lực Hoàng Phổ Vân tăng lên nhanh như vậy, sợ là không biết có bao nhiêu tu luyện giả đã chết ở trên tay của hắn.

- Ta khuyên các ngươi nên trực tiếp tự vẫn đi, các ngươi nhiều nhất chỉ có năm người này, ở chỗ ta lại có một đội ngũ khổng lồ, có thể nói là có chạy đằng trời cũng không thoát. Nếu như rơi vào trong tay ta, các ngươi sẽ không được chết dễ dàng đâu, tinh huyết của các ngươi đối với ta mà nói cũng là có thêm hiệu quả không nhỏ.

Hoàng Phổ Vân cười nhạt, nếu đã vạch trần mặt mũi, hắn cũng không cần che giấu gì cả. Chỉ là thấy vẻ chán ghét trong đáy mắt của bốn người Mộ Chỉ Ly, hắn liền có thể nhìn ra được bọn họ đã nhìn thấu phương pháp tu luyện của mình.

- Vì vậy mà muốn chúng ta tự sát, có phần nghĩ quá đơn giản rồi đó.

Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly thản nhiên, trên gương mặt thanh mỹ không có chút sợ hãi.

Hoàng Phổ Vân cũng không kinh ngạc, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn:

- Xem ra, các ngươi còn có lá bài tẩy chưa lật nha, đem hết thảy đều thi triển ra đi, cũng tốt cho các ngươi trước khi chết mà, huy hoàng một lần chứ.

Nụ cười tà mị nơi khóe miệng Hàn Như Liệt lặng lẽ sinh ra thêm mấy phần lạnh lùng:

- Bất luận lúc nào, đều là tà không thắng chánh, ngươi dùng công pháp tà ác bực này để tăng cấp tu vi, sau này nhất định sẽ gặp kiếp nạn.

- Cho dù bị kiếp nạn thì như thế nào? Đó cũng là các ngươi chết trước so với ta, ta hà tất gì phải lo lắng chứ?

Hoàng Phổ Vân cười điên cuồng, lộ ra gương mặt trắng sát, quỷ dị khó coi vô cùng.

- Không cần nhiều lời, Hoàng Phổ Vân, có bản lĩnh gì thì liền sử dụng ra hết đi!

Mộ Dật Thần lạnh lùng nói, ban đầu nghĩ lúc hai bên gặp nhau thì vẫn là mối quan hệ diệc địch diệc hữu (cũng là bạn mà cũng là địch), bây giờ thì lại hoàn toàn trở thành kẻ địch, thậm chí là khiến cho hắn chán ghét kẻ địch kia không thôi.

Hoàng Phổ Vân lộ ra bộ dạng gì thì cũng không có thể ảnh hưởng đến hắn, nhưng vì tăng cấp tu vi của mình mà giày xéo lên mạng người, một khi hắn trở nên càng cường đại hơn, tương lai sáng chói thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại nữa.

- Các ngươi vẫn rất can đảm nha! Vậy thì liền để cho các ngươi xem thực lực của ta một chút.

Kèm theo câu nói của Hoàng Phổ Vân rơi xuống, khí tức Tạo Hóa cảnh trong nháy mắt bộc phát ra, khí tức mạnh mẽ tràn ra tản đi khắp nơi, mặt biển vốn tĩnh lặng thì trong phút chốc sóng lớn nổi lên cuộn trào mãnh liệt.

Thân hình Hoàng Phổ Vân khẽ động, cả người hóa thành một đạo kim mang hướng về phía bốn người Mộ Chỉ Ly dữ dội vụt tới, cùng lúc đó, một chiêu thế tại tất đắc đã hướng về lồng ngực Mộ Dật Thần hung hăng tập kích đến.

Mộ Dật Thần đã sớm có chuẩn bị, thân hình đột nhiên bay lên đến giữa không trung, hai tay hiện ra một tầng kim mang, nhanh chóng nghênh đón.

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Hai người không ngừng đáp trả vô số chưởng rền vang, cả hai đều lùi về phía sau mấy bước, hai tay của Mộ Dật Thần khẽ run, một hồi cảm giác đau buốt khôn xiết từ hai tay không ngừng lan tràn ra, ở tại chỗ kẻ tay, trong lúc mơ hồ có vết máu.

Ánh mắt bốn người Mộ Chỉ Ly vi ngưng, phản ứng từ lần giao thủ đầu tiên này, rất rõ ràng cho thấy Mộ Dật Thần rơi xuống thế yếu. Tuy là Hoàng Phổ Vân tu luyện tà công mới đi tới bước này, nhưng thực lực lại không có vì vậy mà có chút bất ổn nào, ngược lại là khá cường hãn.

Ba người Mộ Chỉ Ly cũng không do dự chút nào, thân hình vút tới mãnh liệt, nghênh đón.

Thấy một màn nãy, Hướng Vân Giác cũng bay lên không trung, cùng Hoàng Phổ Vân đứng chung một chỗ, trên gương mặt của hắn mang theo một nụ cười đắc ý:

- Mộ Chỉ Ly, lúc trước ở xét duyệt công hội ngươi ngông cuồng như vậy, không ngờ tới lúc này lại phải rơi vào trong tay của ta.

Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn Hướng Vân Giác:

- Ngươi cùng lắm chỉ là một kẻ tiểu nhân dối trên gạt dưới, không biết ở đâu tới mà cảm thấy vui sướng chứ?

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Hướng Vân Giác liền biến sắc, sắc mặt tái mét cùng với gương mặt cũng không được anh tuấn mấy càng thêm phần xấu xí khó coi.

- Mộ Chỉ Ly, đợi đến lúc ngươi chết ở trong tay của ta, ta coi xem ngươi có còn có thể lớn lối như thế không?

Hướng Vân Giác hung tợn nói, trong hai tròng mắt tràn đầy vẻ ngoan lệ, hận không thể lập tức đem Mộ Chỉ Ly bâm thành vạn đoạn.

Nụ cười trang nhã như thanh liên nở rộ trên gương mặt của Mộ Chỉ Ly, thanh mỹ ưu nhã vô cùng:

- Lần trước ngươi không có cơ hội, lần này cũng giống như vậy vẫn là không có cơ hội, trở thành thức ăn cho cá chính là kết cục ngày hôm nay của ngươi.

Ngực Hướng Vân Giác không ngừng phập phòng, tựa như đã không cách nào kiềm chế lửa giận trong lòng, mặt nổi gân xanh, dáng vẻ dữ tợn. Hắn chợt chuyển ánh mắt, hướng về Hoàng Phổ Vân nói:

- Công tử, việc quan trọng trước mắt của chúng ta chính là đi trợ giúp đội ngũ, lãng phí thời gian ở nơi này có phần không thích hợp, không bằng để cho mọi người cùng nhau xuất thủ, nhanh chóng giải quyết mấy tên tiểu nhân ngang ngược này đi.

Hoàng Phổ Vân hướng về Hướng Vân Giác liếc mắt một cái, làm cho Hướng Vân Giác giật mình trong lòng, rất sợ mình nói sai cái gì đó mà làm cho Hoàng Phổ Vân nổi giận. Lúc trước hắn chính mắt thấy được có mấy đệ tử bởi vì đắc tội với Hoàng Phổ Vân mà trở thành mấy cái xác khô, cộng thêm mấy hình nhân không có bất cứ thần trí gì ở trên thuyền thì hắn biết được thủ đoạn của Hoàng Phổ Vân rất kinh khủng.

Cũng may, câu nói sau đó của Hoàng Phổ Vân làm cho lòng Hướng Vân Giác đang căng thẳng được giải tỏa:

- Cũng được, Mộ Dật Thần do ta giải quyết, những người khác cùng nhau động thủ đi.

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dật Thần rơi vào trên người Hoàng Phổ Vân, Hoàng Phổ Vân cũng là cười khẩy một cái, trong con ngươi thoáng hiện lên huyết sắc. Trước đây Mộ Dật Thần và hắn là kỳ phùng địch thủ, qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu luyện giả hắc ám thuộc tính tương xứng như hắn vậy.

Hắn thông qua tu luyện tà công mới có thể trong một thời gian ngắn đề thăng cảnh giới như vậy, nhưng Mộ Dật Thần rõ ràng là tu luyện bình thường lại có thể đi tới bước này, thực sự làm cho hắn kinh ngạc. Chẳng lẽ thiên phú Mộ Dật Thần còn mạnh hơn so với hắn?

Hắn rất là không thích loại cảm giác này, nhất là không thích cảm giác người khác mạnh hơn bản thân hắn một chút. cho nên hắn muốn cho Mộ Dật Thần chết ở trong tay của hắn thì mới có thể cảm thấy thoải mái.

Kèm theo mệnh lệnh Hoàng Phổ Vân đưa ta, vô số những thân ảnh màu đen chằng chịt trên thuyền kia bất ngờ ùa ra, như một bầy quạ đen khổng lồ, nhưng mà khí tức cường thế làm cho người ta phải nhìn với con mắt khác.

Bốn người Mộ Chỉ Ly một hồi kinh ngạc, tu vi những người này vậy mà lại mạnh như vậy, tuy là chưa đạt tới Trúc Cơ Cảnh nhưng chênh lệch cũng không xa mấy. Thiên Ma Tông có thể cũng không đủ Bồ Đề Đan để làm tài nguyên tu luyện, vậy thì làm thế nào để cho thực lực của những người này tăng lên tới cảnh giới như vậy?

Nhưng mà, sau khi đám người Mộ Chỉ Ly thấy rõ dáng vẻ đám tu luyện giả kia thì cũng hiểu được vài phần. Ánh mắt của những người này đờ đẫn vô thần, cho dù là nhìn bọn họ nhưng lại không có bất cứ thần thái gì, giống như là một cỗ máy móc, đờ đẫn ngốc nghếch.

- Ta thấy đây cũng là những con quái vật do Hoàng Phổ Vân bồi dưỡng ra.

Hàn Như Liệt chậm rãi nói, giọng nói chắc chắn không gì sánh được.

- Phương pháp tà ác bực này, làm cho thực lực của con người tăng lên, nhưng lại khiến cho bọn họ trở thành hình nhân, căn bản không có cách nào gọi là người.

Nghe Hàn Như Liệt nói, Hoàng Phổ Vân cười ha ha một tiếng:

- Không sai, những hình nhân này đều là ta bồi dưỡng ra, rất được chứ?

- Ngươi quả thực không phải là người.

Thiên Nhi mắng, Hoàng Phổ Vân quả thực không có một chút nhân tính, lại vì đề thăng thực lực tu vi mà mặc kệ giết bao nhiêu người, còn dùng nhiều người như vậy để luyện chế hình nhân, đã không có nhân tính thì há có thể coi như con người?

- Chờ một lát các ngươi so với ta càng không phải là người, mà là quỷ.

Hoàng Phổ Vân lạnh lùng nói, đối với đánh giá lần này của Thiên Nhi, rất là vui lòng chấp nhận.

Cũng trong lúc đó, Long Ngọc Hồng và Tù Vô Bi đều biết được Thiên Ma Tông động thủ, Long Ngọc Hồng giật mình trong lòng, làm sao cũng không ngờ tới vào thời điểm này Thiên Ma Tông lại đột nhiên hành động? Rất nhiều năm qua, biểu hiện bọn họ vẫn rất yên lặng, hai bên tranh chấp cũng tồn tại rất là nhiều năm rồi.

Nàng có lẽ bởi vì rất nhiều năm qua yên ổn như thế, lại quên mất đi dã tâm của Thiên Ma Tông, dẫn đến hôm nay Thiên Âm Môn rơi vào trong nguy hiểm, nếu như bây giờ bọn họ bất ngờ tấn công, Thiên Âm Môn nhất định sẽ bị đánh cho trở tay không kịp, tử thương vô số.

Tù Vô Bi nhìn Long Ngọc Hồng lo lắng, mâu sắc thâm trầm:

- Ta vừa nghe nha đầu Chỉ Ly nói, mau trở lại Thiên Âm Môn một chuyến đi, dù sao Thiên Âm Môn cũng không thể bỏ đi như vậy được. Hoàng Phổ Vân kia hành động tà ác như thế, Thiên Ma Tông cũng che chở hắn như vậy, có thể thấy Thiên Ma Tông cũng không phải người tốt lành gì. Một khi bọn họ trở thành môn phái mạnh nhất ở Bồng Lai bí cảnh, sợ là Bồng Lai bí cảnh sợ là sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nghe vậy, Long Ngọc Hồng có chút chần chờ:

- Tình huống bây giờ của Chỉ Ly bọn họ cũng không tốt gì mấy, cứ như vậy liền trở về, ngộ nhỡ chúng nó gặp phải chuyện gì thì sao?

Vả lại bất luận hôm nay Mộ Chỉ Ly bọn họ đối mặt với Hoàng Phổ Vân, hắc ám lão nhân bọn họ thì càng là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, bọn họ nếu như không ở đây, tình hình thật không xong. Thật là không ngờ đến được, tất cả mọi chuyện đều đổ ập vào cùng một lúc, làm cho bọn họ lâm vào tình thế khó xử.

- Chúng ta mau chóng giải quyết chuyện đi, hẳn là sẽ không có trở ngại lắm, bây giờ bên kia gấp gáp hơn thì liền đi đến bên kia trước, Thiên Âm Môn là tâm huyết của ngươi, mau trở về nhanh thôi.

Giọng Tù Vô Bi kiên quyết, không cho phản kháng.

Ngay sau đó, giọng nói của Tù Vô Bi truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly:

- Nha đầu Chỉ Ly, bây giờ chúng ta quay về Thiên Âm Môn, cục diện trước mắt ngươi có thể ứng phó được hay không?

- Sư tổ, yên tâm đi, ở nơi này chúng con có thể giải quyết, Thiên Âm Môn bây giờ là vô cùng cấp bách, các người mau đi nhanh một chút đi.

Mộ Chỉ Ly lập tức lên tiếng, thực lực Hoàng Phổ Vân bọn họ tuy là rất mạnh, nhưng tu luyện giả của trụ sở bí mật cũng không ít, ba người bọn họ còn là người thừa kế thuộc tính, nếu như ngay cả những người này cũng không đối phó được, bọn họ còn muốn làm được những chuyện gì khác chứ.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, Tù Vô Bi gật đầu một cái, lập tức liền cùng Long Ngọc Hồng, hai người được sự trợ giúp của Xảo Xảo trở về Thiên Âm Môn.

- Vậy để cho chúng ta xem thử, tu luyện giả của Thiên Huyền thương hội chúng ta so với đám hình nhân này thì như thế nào?

Hàn Như Liệt đột nhiên lên tiếng, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm phần mở rộng, nhưng mà sự vui vẻ lại chưa hề có trong đáy mắt.

Cánh tay áo màu đỏ bất ngờ vung lên, sau lưng đám người Mộ Chỉ Ly cũng là đột nhiên xuất hiện một đám đông thân ảnh màu đen, từng hàng ngũ đứng ngay ngắn sau lưng bốn người Mộ Chỉ Ly, hai bên lộ ra thái độ đứng sóng đôi.

Mặt Hướng Vân Giác liền biến sắc, vốn tưởng rằng hôm nay bọn họ có thể dễ dàng chiến thắng, không ngờ tới lại phát sinh chuyện bực này, thực sự làm cho người ta bất đắc dĩ vô cùng.

Trong mắt Hoàng Phổ Vân lóe lên vẻ thâm trầm, cúi đầu cười:

- Quả nhiên là không gian thuộc tính, không gian thuộc tính biến mất nhiều năm qua cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng mà vậy cũng phải bỏ mạng trong tay của ta.

- Động thủ!

Mộ Chỉ Ly vung tay lên, tu luyện giả của trụ sở bí mật ở sau lưng cùng xông lên phía trước, tuy là hai bên đều là y phục màu đen, nhưng cũng không khó để phân biệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi