Y THỦ CHE THIÊN

- Phù chú này có phương pháp giải không?

Mộ Chỉ Ly không khỏi hỏi, trên khuôn mặt lộ ra nhiều điểm lo lắng.

Tù Vô Bi trầm ngâm một lát, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ

- Phù chú này là phù chú viễn cổ, hiện giờ người biết phù chú đã ít lại càng ít, cho dù là ta đã sống mấy trăm năm, cũng rất hiếm khi gặp được người biết phù chú, chứ đừng nói tới phương pháp giải phù chú.

Phù chú quá mức phức tạp, theo thời gian đã dần dần biến mất, ở trên đời này, sợ là chỉ có thuộc tính lão nhân biết được, thật ra ông cũng biết một vài loại phù chú nhỏ, nhưng chúng không thể so sánh với loại phù chú này.

Long Ngọc Hồng chậm rãi quay đầu, tầm mắt dừng trên người Mộ Chỉ Ly

- Chỉ Ly, cái ngươi thi triển ra lúc trước cũng là thuật phù chú sao?

Lúc phải tránh né đuổi giết, tất cả mọi người đều không có tâm quan sát kỹ một chiêu của Mộ Chỉ Ly, chỉ có bà luôn ở phía sau nhìn thấy rõ.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, trong mắt có một tia mê hoặc.

- Con cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ thi triển ra thuật phù chú, nếu không có Quang Minh lão nhân sơ ý nói qua, ta cũng không biết phải thi triển thế nào.

Yên Uẩn Viễn nhướng mày, kinh ngạc nói.

- Đánh bậy đánh bạ mà thi triển được? Điều này sao có thể?

Phù chú là pháp thuật cao siêu, mấy trăm năm qua, không biết có bao nhiêu người nghiên cứu phù chú, mà vẫn không thi triển ra được, Mộ Chỉ Ly chỉ đánh bậy đánh bạ mà lại có thể thi triển thành công, vậy khả năng đánh bậy đánh bạ này, thật khiến người ta bái phục.

- Lúc trước bị Quang Minh lão nhân bức rơi vào tuyệt cảnh, con nghĩ nếu hai loại thuộc tính lực lượng dung hợp lại, không biết sẽ có kết quả gì, cứ như vậy thi triển được phù chú.

Mộ Chỉ Ly cười có chút xấu hổ.

- Tuy rằng ta có thể thi triển thành công, nhưng cũng không biết cách phá giải.

Thi triển ra được đã là may mắn, nhưng không có nghĩa là biết cách phá giải.

Long Ngọc Hồng hít một hơi, trong mắt có chút thất vọng, Tù Vô Bi không có sức chiến đấu, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.

Mộ Chỉ Ly cắn môi, mặt mày tràn ngập vẻ u sầu dạt dào.

- Phù chú này thật khó giải quyết, ngay cả trụ sở bí mật cũng bị phong ấn, liên hệ cũng đã bị chặt đứt. Nếu cứ thế này, muốn liên hệ với người khác thực sự khó khăn.

Từ khi có được trụ sở bí mật, nàng sớm đã hình thành thói quen luôn cảm ứng được trụ sở bí mật tồn tại, hiện tại không chỉ không thể trở lại trụ sở bí mật, mà ngay cả không gian chi lực cũng không cảm nhận được.

Nàng phải làm cách nào đó để thông tri tin tức cho cha mẹ, Thiên Huyền thương hội nếu như không có nguồn cung cấp, nếu tiếp tục chống đỡ tuyệt đối không dài lâu. Nàng vẫn đánh giá quá thấp Quang Minh lão nhân, chỉ cần hai đạo phù chú liền khiến các nàng rơi vào luẩn quẩn.

Sắc mặt Long Ngọc Hồng trắng nhợt, nếu như Mộ Chỉ Ly cũng không sử dụng được không gian lực lượng, vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc, nếu Thiên Âm Môn gặp chuyện, bọn họ cũng không có cách nào trở về sao? Chuyện tình đáng lo lắng nhất tuỳ thời có thể xảy ra, mà bà lại thúc thủ vô sách, bó tay không biện pháp.

Tù Vô Bi nhìn biểu tình của Long Ngọc Hồng liền biết được suy nghĩ của bà, dừng một chút, nói.

- Tình huống bây giờ, nếu phù chú này tồn tại, thì có nghĩa là phương pháp giải trừ cũng còn tồn tại, nếu Chỉ Ly có thể thi triển ra phù chú thuật, vậy thì suy nghĩ sâu xa hơn một chút, nói không chừng lại có thể nghĩ ra cách hoá giải phù chú.

Sau khi Tù Vô Bi dứt lời, mọi người đều gật đầu, không khí căng thẳng cũng giảm nhẹ đi vài phần, thế sự vô thường, nghĩ nhiều vô ích, chi bằng bọn họ nghĩ cách hoá giải hiện tại.

- Lát nữa chúng ta sẽ tới chỗ đệ tử Yên gia đang cư ngụ, Yên Hồng Hãn đã sắp tiếp nhận xong truyền thừa.

Yên Uẩn Viễn nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt già nua luôn không thẹn với lòng đột nhiên xuất hiện một tia áy náy.

Mộ Chỉ Ly ảm đạm cười, tươi cười thanh thuần.

- Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, nhưng truyền thừa vẫn thuộc về Yên gia, người khác không thể đoạt được.

Nghe thế, Yên Uẩn Viễn có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại như đã hiểu rõ, ánh mắt nhìn về Mộ Chỉ Ly càng thêm biến hoá, ý nghĩ trong lòng cũng được xác định.

- Chuyện này, ít nhiều cũng là do ngươi đã giúp đỡ.

- Truyền thừa chọn trúng Yên Hồng Hãn, tất nhiên là bản thân hắn có năng lực, chỉ sợ chúng ta đến thử truyền thừa trước thì cũng không thành công.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười hiền lành, ánh mắt chân thành, đôi mắt trong như dòng suối.

Yên Uẩn Viễn khoát tay:

- Việc này, xem như Yên gia nợ ngươi một ân tình.

Ông là người ân oán phân mình, người có ân huệ với mình thì càng nhớ rõ, chuyện này đúng là người của Yên gia thiếu nợ nàng rồi.

Thấy Yên Uẩn Viễn vẫn cố chấp thì Mộ Chỉ Ly buồn cười nên không tiếp tục tranh luận nữa. Đối phương là bằng hữu của sư tổ nên chính là tiền bối của nàng, nếu nàng cứ tiếp tục tranh cãi thì đúng là không hợp lễ nghĩa cho lắm.

Tù Vô Bi cười:

- Nếu Yên gia thiếu Chỉ Ly một ân tình như vậy thì lão gia hỏa ngươi cũng nên có hành động thực tiễn đi chứ. Lời nói ngoài miệng cũng không có giá trị.

- Tù Vô Bi nói đúng.

Long Ngọc Hồng nhíu mày.

- Yên gia có người trở thành người thừa kế thuộc tính, tiếp theo đối mặt với khó khăn cũng không nhỏ đâu, khi Cửu U mở ra là lúc tiếp nhận truyền thừa, hãy thử xem vận may của mình đi.

Ngày Cửu U mở ra thì cho dù là thuộc tính lão nhân cũng không có cách nào động thủ, chỉ có thể tiến hành đình chiến ở Cửu U, vận khí này rất tốt, ít ra thì bọn Mộ Chỉ Ly sẽ không phải đối mặt với bất kì công kích nào.

- Yên Hồng Hãn chính là Thổ chi tử, mấy người thừa kế thuộc tính các ngươi kề vai chiến đấu thì sẽ mạnh hơn một người, lão gia hỏa ta cũng sẽ chuẩn bị với các ngươi để đánh với thuộc tính lão nhân một trận.

Yên Uẩn Viễn chậm rãi nói, ánh mắt kiên định.

Nghe Yên Uẩn Viễn nói thì ánh mắt mọi người liền tập trung vào người hắn, về quyết định này thì mọi người cũng không quá ngạc nhiên.

- Không ngờ là ba người chúng ta còn có cơ hội kề vai chiến đấu.

Tù Vô Bi có vẻ vui mừng, nhìn bằng hữu tốt ngày xưa giờ lại đứng bên cạnh mình, cảm giác giống như ngày xưa, sự im lặng kéo dài một lúc lâu khiến cho mọi người nhớ về quá khứ nhiều hơn.

Thời gian dần trôi qua, tiếng yêu thú gào rú phía dưới cũng yếu dần đi.

- Ta thấy mấy tên tay sai kia giờ đã chắc nằm trong bụng yêu thú rồi.

Yên Uẩn Viễn chậm rãi nói, nhìn số lượng yêu thú phía dưới thì mấy tên kia không thể nào tránh khỏi công kích linh hồn, bỏ mạng mình trong bụng yêu thú là kết quả cuối cùng dành cho bọn chúng.

Tù Vô Bi gật đầu.

- Đúng vậy, lần này lại khiến cho Quang Minh lão nhân thất vọng rồi.

- Cửu U đã xuất hiện, không lâu nữa sẽ mở ra, chắc đa số cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến lúc đó mới thật sự là chiến đấu, chỉ cần qua được cửa ải kia thì tương lai nhất định sẽ khác.

Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút chờ mong.

Nếu như bọn họ chiến thắng thì phân nửa thuộc tính lão nhân sẽ thay đổi, năm người thừa kế thuộc tính xuất hiện, quả là chuyện lần đầu tiên xuất hiện. Mặc dù nguy hiểm rất nhiều nhưng nghĩ đến ngày thành công thì nhiệt huyết lại sôi trào.

Mộ Chỉ Ly nhìn bên dưới thấy yêu thú đã rời đi thì nói:

- Chúng ta có thể đi rồi, chỉ cần giữ yên lặng thì bọn yêu thú sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu.

- Lên đường thôi!

Yên Uẩn Viễn nhìn rồi lập tức nói, Yên Hồng Hãn đang tiếp nhận truyền thừa, ông cũng phải đến trong chừng thì đệ tử Yên gia mới yên tâm được.

Mọi người bước về hướng truyền thừa, cũng may khi mọi người trở về thì chưa phát sinh bất cứ biến cố nào cả, cửa lớn thánh điện vẫn đóng chặt như trước, không biết bao giờ Yên Hồng Hãn mới ra nữa. Mọi người và đệ tử Yên gia ngồi cách đó không xa, cùng đợi Yên Hồng Hãn xuất hiện.

Mộ Chỉ Ly nắm tay Thiên Nhi, nghi hoặc nói:

- Thiên Nhi, thuộc tính truyền thừa không thể tiếp nhận trong thời gian ngắn được, sao ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa nhanh như vậy chứ?

Nàng cũng từng tiếp nhận truyền thừa, lúc ấy mất cả mấy tháng, mặc dù thực lực của Thiên Nhi lúc này mạnh hơn lúc nàng nhận truyền thừa nhưng Yên Hồng Hãn nhận truyền thừa sớm hơn Thiên Nhi, vậy mà giờ Thiên Nhi đã xuất hiện rồi, chẳng phải là rất kỳ quái sao?

Nghe Mộ Chỉ Ly hỏi thì Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt cũng nghi ngờ, không nghĩ ra được mấu chốt trong đó. Nếu lúc đó Thiên Nhi không xuất hiện, bọn họ tiếp tục ở lại đáy biển thì không biết tình hình lúc này sẽ ra sao nữa.

Thiên Nhi mỉm cười, vỗ nhẹ tay của Mộ Chỉ Ly:

- Lúc đó ta đang bị trọng thương, chỉ còn lại một chút sức lực cuối cùng, tất cả truyền thừa hầu như không bị kiểm soát nên cứ chạy vào cơ thể của ta, lực lượng Quang Minh nhẹ nhàng trị hết thương thế bên trong cơ thể ra, và lúc bị trọng thương ta cũng hiểu thêm về lực lượng Quang Minh cho nên mới nhận truyền thừa nhanh như vậy.

- Tuy nhiên ta còn chưa kịp hoàn tất truyền thừa thì tình huống lúc đó quá cấp bách, ta chỉ có thể để lại một phần truyền thừa ở lại trong thánh điện và vọt ra, thực lực của ta cũng không vững chắc lắm.

Thiên Nhi giải thích.

- Khi có cơ hội ta sẽ tiếp tục lĩnh hội để thực lực vững chắc nhất có thể.

Ba người Mộ Chỉ Ly bừng tỉnh, không ngờ Thiên Nhi bị trọng thương lại có thể giúp nàng nhận truyền thừa dễ dàng hơn, tuy nhiên cũng có thể do đây là lực lượng của Quang Minh thuộc tính, nếu đổi lại là Hắc Ám thuộc tính thì sợ là ngay cả mạng sống cũng không còn.

Xung quanh khôi phục lại sự vắng vẻ, ngoài trừ tiếng gió thổi lá bay rất nhỏ ra thì chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu.

Mộ Chỉ Ly chuyên tâm nghiên cứu thuật phù chú, thực lực Tù Vô Bi bị phong ấn vì một gã tu luyện giả Đại Thừa Cảnh hiến tế, còn phù chú của nàng và Hàn Như Liệt thì tất nhiên là không thể so sánh với lực lượng phù chú mà Tù Vô Bi dính phải được.

Tuy nhiên, phù chú gì mà lại dùng để khắc chế không gian, còn không gian chi lực trong cơ thể nàng vẫn chưa bị phong ấn, chỉ phong ấn không gian điểm và trụ sở bí mật thôi, chẳng phải là kỳ quái sao? Mộ Chỉ Ly không thể nào giải thích được.

Hàn Như Liệt vuốt nếp nhăn trên trán Mộ Chỉ Ly:

- Đây là biện pháp mà Quang Minh lão nhân nghĩ ra để khắc chế truyền tống của chúng ta, nếu nghĩ ra phương pháp giải trừ dễ như vậy thì chẳng phải lực lượng của bọn họ quá yếu rồi sao?

Mộ Chỉ Ly gật đầu, biết được Hàn Như Liệt đang an ủi mình, có chút lo lắng thì giờ đã bình tĩnh lại được đôi chút.

- Liệt, huynh nói xem phong ấn của bọn họ là gì mà lúc đó lại cắt đứt được chúng ta và không gian điểm vậy?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, vừa giống hỏi, vừa giống như tự lẩm bẩm một mình.

Ánh mắt màu xanh sáng lên, Hàn Như Liệt cũng bắt đầu suy tư.

- Phù chú đó hoàn toàn khác với phù chú mà Tù tiền bối trúng phải, tất nhiên là một loại phù chú khác, tuy nhiên phù chú này chỉ có thể khắc chế được các loại không gian điểm thì coi như là có chút kì lạ.

- Chính xác, như vậy thì phù chú này chỉ có thể dùng để khống chế tu luyện giả có Không gian thuộc tính, huống hồ tu luyện giả có được thuộc tính truyền tống lại càng ít, một phù chú như vậy thì có phần hơi yếu.

Trong lúc suy nghĩ Mộ Chỉ Ly chợt nghĩ ra điều gì đó.

Mộ Dật Thần đột nhiên nhíu mày:

- Nói không chừng Quang Minh lão nhân lo lắng các ngươi đi qua được không gian điểm thì sẽ bỏ chạy, như vậy thì bọn tay sai sẽ không có cách nào tìm được tỷ, mà phù chú này chỉ có thể chống đỡ được trong một thời gian ngắn mà thôi.

Mộ Dật Thần vừa dứt lời thì trong mắt Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lóe sáng, khóe miệng chậm rãi cong lên, nếu như bọn họ đoán không lầm thì mọi chuyện đúng là như vậy rồi.

Không gian thì không nhìn thấy và không sờ vào được, bọn tay sai sao có thể dễ dàng cắt đứt liên hệ giữa hai người được chứ, như vậy đó đồ vật còn lưu lại của hai gã thuộc tính lão nhân.

- Ta phải suy nghĩ về bùa chú của sư tổ trước đã.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, chuyện ở trụ sở bí mật chỉ có thể chờ đợi một thời gian nữa mới chứng minh được giả thuyết của bọn họ.

Mộ Chỉ Ly đến bên cạnh Tù Vô Bi, nhìn đạo phù chú trên mặt Tù Vô Bi, hoa văn tinh xảo, hiện ra một cỗ áp lực.

- Hắc ám phù chú, dùng lực lượng Quang minh có thể giải quyết được, Không gian phù chú thì cần dùng cái gì để loại trừ?

Chẳng lẽ phương pháp giải trừ không cần dùng đến thuộc tính sao? Nghĩ như vậy cũng không đúng, như vậy thì những loại phù chú như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ sẽ dùng đến phương pháp nào đây?

Tù Vô Bi vuốt tóc Mộ Chỉ Ly, trong mắt tràn đầy yêu thương:

- Không gian phù chú có thể vận dụng thời gian chi lực để giải quyết, về phần thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thì giữa bọn chúng cũng có chỗ khắc chế được, chỉ cần tìm được cách khắc chế hoặc thuộc tính tương phản thì đó sẽ là phương pháp giải trừ.

Mộ Chỉ Ly hiểu ra gật đầu, ánh mắt chuyển về phía Hàn Như Liệt, may là tu luyện giả của bọn họ thuộc tính nào cũng có nên cũng không cần lo lắng nhiều về vấn đề này.

- Nếu Không gian phù chú và Thời gian phù chú va chạm nhau thì sẽ xảy ra điều gì?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, trong mắt lộ vẻ suy tư, phù chú này tất nhiên là không thể nào dùng thời gian chi lực để dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Tù Vô Bi được, nếu không thì tình hình của Tù Vô Bi sẽ nguy khốn hơn nhiều.

Đám người Hàn Như Liệt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên mà bọn họ tiếp xúc với phù chú, hai phù chú trái ngược nhau mà va chạm nhau sẽ sinh ra kết quả gì không ai có thể đảm bảo được.

Yên Uẩn Viễn thở dài một hơi:

- Một khi hai bên va chạm thì có thể trung hòa, cũng có thể khiến cho hắn bị thương nặng, tỷ lệ sẽ là 50/50.

Phù chú quá mức huyền bí, hắn không có hứng thú với nó, trước giờ cũng chưa tìm hiểu nhiều nên hôm nay mới hối hận không thôi.

Nghe tỷ lệ 50/50 thì tâm trạng Mộ Chỉ Ly có chút tồi tệ, giọng nói nặng nề:

- Để ta nghĩ lại xem còn cách nào khác không.

Nói xong liền quay lại chỗ cũ, ngửa đầu lên trời, rồi nằm xuống đất, nhìn bầu trời xanh thẳm và mây trắng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư chưa bao giờ vơi đi, chình nàng cũng hiểu được phương pháp này không hiệu quả lắm, thi triển ra phù chú rất khó, lại còn hiến tế cả tu luyện giả Đại Thừa cảnh thì đúng là nan giải.

Nếu thất bại thì hoàn cảnh của sư tổ còn thảm hơn, như vậy sẽ biến thành đại nghịch bất đạo.

Hàn Như Liệt nắm nhẹ tay Mộ Chỉ Ly, nhíu mày, trong đầu không ngừng nghĩ cách, chỉ có hai thuộc tính tiêu trừ lẫn nhau thì phù chú này mới có thể hóa giải được. Nếu như không thể thông qua Quang minh phù chú để giải trừ thì còn cách nào nữa chứ?

Long Ngọc Hòng nhìn đám người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt trầm tư, bà không ngờ rằng trọng trách này lại rơi vào hai người bọn họ. Ba người cười bất đắc dĩ, cùng nhau nghĩ cách.

Thời gian trôi qua, đám người Mộ Chỉ Ly không ai nói gì, tất cả đều đang suy nghĩ về phương pháp giải trừ, trời chuyển từ sáng qua tối, những ngôi sao lấp lánh điểm tô thêm cho bầu trời, nhìn rất thú vị.

Đột nhiên Hàn Như Liệt nghiêng đầu, nhìn gò má của Mộ Chỉ Ly, thấp giọng nói:

- Ly nhi!

Mộ Chỉ Ly nghe gọi thì quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc:

- Liệt, huynh nghĩ ra cách rồi sao?

- Nếu như chúng ra không sử dụng Thời gian phù chú mà trực tiếp đưa Thời gian và Không gian chi lực vào trong cơ thể Tù tiền bối, rót vào trong phù ấn, có thể có hiệu quả không?

Trong con ngươi Hàn Như Liệt sáng lóe lên, Mộ Chỉ Ly nhìn ánh mắt của Hàn Như Liệt sáng tựa như sao trên trời.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly cũng sáng lên, suy nghĩ rồi nói:

- Lực lượng của hai thuộc tính nếu dung hợp bên ngoài sẽ có uy lực phù chú, nhưng nếu tồn tại trong cơ thể sư tổ có thể tái dung hợp, nên sẽ không có xung đột, chỉ cần có thể khống chế được lực lượng rót vào phù chú thì khả năng sẽ có hiệu quả tốt.

Nói xong, Mộ Chỉ Ly ngồi thẳng người, Hàn Như Liệt cũng ngồi dậy, đám người Tù Vô Bi nhìn thấy hai người đột nhiên hai mắt toả sáng ngồi dậy, trong lòng có hơi nghi hoặc, không lẽ là đã liên hệ được với không gian kia?

Mộ Chỉ Ly không nói lời nào, đi tới bên cạnh Tù Vô Bi, nói ra biện pháp của Hàn Như Liệt và nàng.

Đám người Tù Vô Bi nghe xong lời Mộ Chỉ Ly nói, liền lâm vào trầm tư, càng nghĩ họ càng cảm thấy biện pháp này rất tốt, cho dù không thành công, cũng chẳng nguy hiểm gì, vậy thì, thử một chút cũng được.

- Cứ làm như thế đi, ta thấy, khả năng sẽ rất lớn.

Yên Uẩn Viễn cười nói, tầm mắt dừng lại trên người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, hai đứa trẻ này một đứa so với một đứa lại càng thông minh hơn, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đám người lão nhân bọn họ quả nhiên là không thể so sánh cùng.

Thấy đám người Tù Vô Bi đồng ý, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc nhau, gật gật đầu, chuẩn bị hành động. Việc này nhất định không được chậm trễ, sau khi Yên Hồng Hãn nhận truyền thừa xong, bọn họ phải mau chóng rời đi, như vậy trong thời gian này phải khôi phục lại thực lực của Tù Vô Bi một cách nhanh nhất.

Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt đứng hai bên Tù Vô Bi, Tù Vô Bi vươn hai tay lên, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt mỗi người nắm một bàn tay, thuộc tính lực lượng trong cơ thể dũng mãnh rót vào cơ thể Tù Vô Bi, hai người đem tốc độ bằng nhau để rót thiên lực vào, như vậy hai loại thuộc tính lực lượng bên trong cơ thể Tù Vô Bi mới có thể từ từ dung hợp, một khi tốc độ không đồng đều, vậy hậu quả nhận được cũng không tốt.

Với trí thông minh sắc sảo của hai người bọn họ, hơn nữa chuyện này cũng không phải mới làm lần đầu, cho nên động tác khá thuần thục, lực lượng cũng được khống chế ổn thoả.

Mấy người Long Ngọc Hồng canh giữ bên cạnh, một khi sự tình có biến, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng tiếp ứng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi