Y THỦ CHE THIÊN

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào:

- Không cần nói đúng hay không, muội làm cho huynh lo lắng là muội không đúng.

Mộ Chỉ Ly buông Hàn Như Liệt ra không ôm nữa, ngẩng đầu lên nhìn mặt Hàn Như Liệt, bàn tay trắng nõn mịn màng xoa nhẹ lên khuôn mặt Hàn Như Liệt, nói:

- Liệt, huynh hiểu suy nghĩ của muội mà.

Hàn Như Liệt cúi đầu xuống, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, khẽ lau khô những giọt nước mắt nơi khóe mắt của nàng, dịu dàng nói:

- Huynh hiểu, lúc trước là huynh quá kích động, giờ nghĩ theo suy nghĩ trong lòng của muội thì thấy làm như vậy là tốt lắm.

Cho tới nay, hắn đều muốn vì Chỉ Ly mà chống đỡ cả trời đất nhưng lại quên đi tâm tình của Chỉ Ly. Chỉ Ly muốn không đơn giản là hắn mạnh mẽ, mà nàng cũng sẽ cường đại hơn. Đúng vậy, trước đây lúc mới quen, nàng cố chấp như vậy, cho tới bây giờ, điểm cố chấp này cũng chưa bao giờ được biến đổi.

- Trước tiên hãy nói cho huynh biết, muội ở trong Huyết sắc địa ngục gặp phải chuyện gì? Là ai làm muội trọng thương?

Hàn Như Liệt vội hỏi.

- Chuyện này hay là mọi người cùng nói chuyện với nhau đi, muội nghĩ mọi người cũng cần phải biết.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, trên trán hiện ra chút bất đắc dĩ. Nàng không ngờ rằng lúc nàng mà Mạc Tập Lẫm giao thủ lại bị các đệ tử Thiên Âm Môn chứng kiến, thực sự phiền phức.

Hàn Như Liệt khẽ gật đầu, nắm tay Mộ Chỉ Ly hướng về phía đám người Thiên Nhi mà đi tới. Ngay ngày hôm đó bọn Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau đi tới thì cũng cảm thấy yên lòng, xem ra vấn đề giữa hai người đã được giải quyết rồi.

Mộ Chỉ Ly thấy được thắc mắc trong mắt mọi người, không khỏi phải lên tiếng giải thích:

- Lần này ta bị thương là bởi vì giao thủ với đội trưởng Sất Trá Điện, kết quả là hắn chết ta trọng thương.

Sau khi câu nói của Mộ Chỉ Ly rơi ra thì ánh mắt mọi người có hơi biến đổi, Mộ Dật Thần nói:

- Đã chết? Ta còn định dạy bảo hắn một chút, bây giờ lại không có cơ hội rồi.

Mộ Chỉ Ly khẽ cười:

- Ta cũng sẽ không để cho hắn sống tốt hơn đâu, nhưng mà đó cũng không phải chuyện quan trọng, sau này ta sẽ không tiếp tục đứng ở Thiên Âm Môn nữa, bởi vì lúc ta chém chết Mạc Tập Lẫm đã bị các đệ tử của Thiên Âm Môn nhìn thấy, mà vừa đúng lúc đội trưởng Sở Lê Hiên của Huyết Khấp Minh ở cùng với ta nên đã bị bọn họ hiểu lầm.

Sau đó Đỗ Vũ Phàm lập tức ra lệnh muốn tiêu diệt ta. Bây giờ xem ra, cho dù ta có giải thích thế nào với bọn họ cũng vô dụng, bọn họ cho rằng ta cùng với môn phái ma đạo có dính dáng với nhau. Trong ba ngày nay, ta cũng nghĩ không ít, ta thấy tạm thời là ta không thể nào ở lại Thiên Âm Môn được nữa, sau khi rời khỏi Huyết sắc địa ngục thì ta phải đi đến chỗ khác thôi.

- Chúng ta cùng nhau rời khỏi Thiên Âm Môn.

Thiên Nhi gần như không có một chút do dự, lập tức lên tiếng nói.

- Đúng vậy, chúng ta cùng nhau rời khỏi, dù sao thì ở Thiên Âm Môn lâu như vậy nhưng cũng không có mấy hứng thú cả.

Mộ Dật Thần tiếp lời nói.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ ấm áp, nói:

- Không được, ta rời khỏi trước, các người tiếp tục ở lại Thiên Âm Môn.

- Như vậy sao được?

Mộ Dật Thần vội hỏi. Hắn chau mày, hình như là không hiểu tại sao Mộ Chỉ Ly lại có tính toán như vậy.

Hàn Như Liệt đứng cạnh Mộ Chỉ Ly vẫn chưa lên tiếng, hắn tin rằng Chỉ Ly có suy nghĩ riêng của mình, nếu nàng đã nói như vậy thì nhất định là đã nghĩ đến chuyện nào đó rồi, trước tiên hãy cứ lắng nghe một chút cũng không muộn.

- Bình bĩnh một chút, đừng có nóng, hãy nghe ta nói hết.

Mộ Chỉ Ly an ủi Mộ Dật Thần, nói:

- Lão nhân hắc ám đang nhìn chằm chằm đệ, mấy ngày liền Thiên Âm Môn đều bị người của lão nhân hắc ám lẻn vào, có thể thấy được thực lực rất mạnh, cho nên, trước mắt tốt nhất là mọi người nên sống ở Thiên Âm Môn.

- Ta đi đến chỗ khác các người cũng không cần lo lắng, vừa đúng lúc có thể đi tìm hiểu Bồng Lai bí cảnh thêm một chút. Bất luận là Chế giáp thuật hay là Luyện khí thuật thì đối với chúng ta vẫn rất hữu dụng. Các người thừa dịp này học thêm nhiều một chút, đồng thời có thể chỉ dạy cho những người trong thế lực của chúng ta, những thứ đều đều phải phát triển từng bước một.

Mộ Chỉ Ly sắp xếp đâu vào đấy rồi nàng mới nghĩ đến chuyện nói ra, vấn đề một mình nàng rời khỏi Thiên Âm Môn cũng không lớn, ngược lại vẫn có thể xem là một cơ hội tốt.

- Đợi sau khi bọn người Đỗ Vũ Phàm trở về thì nhất định sẽ nói ra chuyện này, đến lúc đó các người nhất định phải đoạn tuyệt mối quan hệ với ta. Đây là vì bước tiến dài của thế lực chúng ta, rất nhiều kỹ thuật của môn phái còn chưa học đến nơi đến chốn, cho nên nhất định không thể bỏ đi.

Nghe xong lời nói của Mộ Chỉ Ly, tâm tình của mọi người cũng ổn định thêm mấy phần. Bọn họ biết lời của Mộ Chỉ Ly nói chính là cách làm tốt nhất trong lúc này, tất cả mọi người cùng nhau rời khỏi tuy là rất có nghĩa khí nhưng dù sao cũng có chút lỗ mãng.

Hàn Như Liệt thấy trên mặt mọi người còn do dự, bất ngờ lên tiếng nói:

- Chuyện này nghe theo Ly nhi đi.

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn Hàn Như Liệt, theo bọn họ, khó khăn đồng ý nhất chính là Hàn Như Liệt, không ngờ trái lại Hàn Như Liệt lại khuyên bọn họ. Sau khi mọi người rơi vào trong trầm mặc thì đều gật đầu đồng ý, dựa theo phương diện lý trí thì cách làm như thế này là tốt nhất.

Thấy tất cả mọi người đồng ý, trên nét mặt Mộ Chỉ Ly cũng hiện ra nụ cười, con đường kế tiếp tuy là không rõ nhưng nàng cũng không thấy sợ hãi.

Sau đó, sau khi đám người Hàn Như Liệt dặn dò Mộ Chỉ Ly một chút thì quay trở về Thiên Âm Môn, bây giờ bọn họ ở Thiên Âm Môn luôn có người chú ý, không có thể tùy ý rời khỏi. 3 ngày rời khỏi đây làm cho không ít người hoài nghi bọn họ, nhất định phải trở về khai báo mọi thứ hết mới được, đồng thời bọn họ còn phải suy nghĩ một chút xem đến lúc đó làm thế nào để thoát khỏi chuyện này.

Mộ Chỉ Ly đi tới trước mặt những người tu luyện kia trong trụ sở bí mật, mọi người thấy Mộ Chỉ Ly đã hoàn toàn bình phục thì trong lòng cũng có một chút chấn động.

Lúc trước Mộ Chỉ Ly bị thương nghiêm trọng thế nào bọn họ cũng thấy rõ, xưng là Cung Mạt Mỗ cường đại cũng không quá đáng, thương thế như vậy tuyệt đối không thể liền khôi phục như cũ trong thời gian ngắn, không ngờ rằng chỉ có 3 ngày mà nàng đã hoàn toàn bình phục, thực lực bực này quả thực làm cho người ta chấn động.

- Mấy ngày gần đây, không biết các người đã nghĩ thông suốt chưa?

Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng hỏi, trên khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ lạnh lùng.

Mọi nguời nhìn Mộ Chỉ Ly, do dự một hồi lâu, một gã nam tử lên tiếng hỏi:

- Ngươi chỉ mới đi ra ngoài một chuyến mà suýt nữa đã bỏ mạng, điều này làm cho chúng ta làm sao dám đi theo ngươi?

Lúc trước trong thời gian Mộ Chỉ Ly rời đi, bọn họ suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đại đa số mọi người đã quyết định đi theo Mộ Chỉ Ly, nhưng đến lúc bọn họ thấy dáng dấp Mộ Chỉ Ly lúc trở về thì trong lòng không khỏi sinh ra những suy nghĩ khác.

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Chỉ Ly đảo qua tất cả mọi người, nói:

- Các người đang chất vấn thực lực của ta?

Im lặng! Không một ai nói chuyện, mà tỏ thái độ im lặng như vậy thì chắc chắc là đã khẳng định cách nói của Mộ Chỉ Ly.

- Các người hẳn là cũng có thể nhìn ra thực lực của ta là Nguyên Anh Cảnh trung kỳ, sở dĩ lúc trước bản thân bị trọng thương là vì ta giao thủ với đội trưởng Mạc Tập Lẫm của Sất Trá Điện.

Thanh âm Mộ Chỉ Ly dừng lại một chút, quan sát mọi người.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của nàng, tâm tình của những đệ tử Sất Trá Điện đều có ít nhiều kích động, nhưng mà cố gắng kiềm chế chứ không có dò hỏi kết quả.

- Cuối cùng, ta trọng thương, mà hắn ... đã chết.

Giọng nói Mộ Chỉ Ly vô cùng hờ hững, tâm tình không có một chút dao động.

Nhưng mà, những người nghe được thì không thể bĩnh tĩnh như Mộ Chỉ Ly, Tần Lai mở to hai mắt, nói:

- Điều này có thể sao? Mạc Tập Lẫm chính là cao thủ Hóa thân cảnh, hơn nữa hắn đã học được chiêu bài võ học Sất Trá Điện, tuyệt đối không thể bị ngươi đánh bại.

- Hắn chết ở trong tay ra, đây là sự thật không thể thay đổi, rất nhiều người đều nhìn thấy. Nếu như không tin, đợi sau khi ta ra ngoài các ngươi có thể hỏi những đệ tử mới vào sau này. Ta chỉ là muốn nói cho các ngươi biết, thực lực của ta không thể nghi ngờ.

Nói đến đây, Mộ Chỉ Ly chuyển đề tài ngay:

- Dĩ nhiên, các người cũng không có tư cách chất vấn, bởi vì mạng các người nằm ở trong tay của ta.

- Chết và hy vọng, cứ chọn giữa hai điều này, không cần ta phải nói cho các ngươi câu trả lời chứ? Cho nên, hôm nay ta tới cũng không phải là vì muốn hỏi các ngươi, chẳng qua chỉ báo cho các người, bây giờ muốn chết thì có thể tự sát, không muốn chết thì tiếp tục tiến hành huấn luyện đi.

Giọng Mộ Chỉ Ly rõ ràng vô cùng, nhất định không cho phép ai cự tuyệt.

Nghe lời nói của Mộ Chỉ Ly, mọi người đều ngẩn ra, lúc này mới phản ứng được, bọn họ cùng Mộ Chỉ Ly tuyệt đối không thể mặc cả tư cách được. Hết thảy quyền quyết định đều nằm trong tay Mộ Chỉ Ly, thậm chí nàng muốn ai chết thì người đó cũng phải chết.

- Chỉ cần các ngươi nghe ta, huấn luyện thật tốt, làm việc thật tốt, ta sẽ không bạc đãi các người, điểm này ta có thể đảm bảo. Điểm tâm tính tin tưởng này các người cũng có thể điều chỉnh được, tiếp theo, huấn luyện các người theo thứ tự là Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn. Sau này, các người phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, yêu cầu duy nhất của ta đối với người trong môn là phục tùng. Tuyệt đối phục tùng.

Nghe thấy hai chữ "phục tùng", mọi người đều ngẩn ra, tu luyện đến bây giờ thì đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nghe được chữ này. Người tu luyện luôn luôn có dự định riêng, cho dù có gia nhập môn phái thì cũng không có yêu cầu bọn họ phải phục tùng.

- Từ giờ trở đi, các ngươi là một chỉnh thể, không cho phép các ngươi có thể chế giễu hay coi thường bất cứ người nào trong các ngươi, một người có lỗi, toàn thể chịu phạt. Ta muốn chính các ngươi phải xem đối phương như là huynh đệ cùng sinh cùng tử! Các ngươi đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử có nhau!

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.

- Lúc trước các ngươi có thể là bạn tốt, có thể là kẻ thù, nhưng từ lúc các người bước chân vào trụ sở bí mật thì thân phận các người lúc trước đều hoàn toàn bị hủy bỏ. Các ngươi ở chỗ này là một sinh mạng mới, mọi chuyện trước đây quên đi hết, ở chỗ này, các ngươi chính là huynh đệ. Các ngươi coi trọng chính là hợp tác chứ không phải sức mạnh của một mình mình.

Trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Những lời này của Mộ Chỉ Ly so với suy nghĩ trước kia của bọn họ thực sự chênh lệch nhau quá nhiều, thậm chí hai cái này tuyệt đối không phải là một quan niệm. Không biết suy nghĩ mới lạ như thế này, nàng làm sao lại nghĩ ra được?

Chỉ là nghĩ đến lời Mộ Chỉ Ly nói là huynh đệ cùng sinh cùng tử thì trong lòng mọi người đều dâng lên mấy phần kích động. Trong giới người tu luyện, chuyện lạnh lùng vô tình là điều mà bọn họ hiểu rõ hơn gì hết, cho nên mỗi người bọn họ đều rất cô đơn, mà huynh đệ cùng sinh cùng tử thì thật sự rất khác nhau.

Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn cũng kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, lúc trước, sau khi bọn họ nghe được Mộ Chỉ Ly nói phương pháp huấn luyện thì cũng cảm thấy không giống người thường, bây giờ nghe lời nói này của nàng thì càng cảm thấy hiểu rõ hơn. Bởi vì Mộ Chỉ Ly muốn không phải là đơn thể tác chiến mà là quần thể tác chiến.

Nghĩ đến những thực lực mạnh mẽ này nếu như trở thành một chỉnh thể cùng bộc phát sức mạnh thì trong mắt bọn họ cũng khó nén được sự xúc động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi