Y TIÊN THIỂU

- Đứa nhỏ này....ài.

Hứa Nhan Hâm khẽ thở dài một tiếng, nhưng không tỏ thái độ.

Đường Hạo Thiên trầm tư một lát, nói:

- Tôi không có cách nào tin chắc cậu có tỷ lệ năm mươi phần trăm thành công.

Tùy Qua nói:

- Là Đường Vân dẫn tôi tới đây .

Tùy Qua đồng học đương nhiên không thể lập lại chiêu cũ, đánh gãy tay nhạc phụ hoặc nhạc mẫu tương lai, sau đó chữa lành, để chứng minh y thuật của hắn cao siêu. Nhưng ý tứ trong lời nói của hắn cũng rất rõ ràng, chính là cho dù Đường Hạo Thiên ngài không tin tôi, nhưng cũng nên tin ánh mắt của con trai mình.

Đường Hạo Thiên vốn không phải phàm nhân, đương nhiên hiểu được ý tứ của Tùy Qua, nói:

- Tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ.

Tùy Qua gật đầu, đứng dậy thối lui khỏi phòng khách.

Trong lòng Tùy Qua hoàn toàn không oán giận Đường Hạo Thiên và Hứa Nhan Hâm.

Làm cha mẹ, đương nhiên chỉ hi vọng con mình được trị liệu tốt nhất.

Một bên là các chuyên gia y học hàng đầu cả nước, kinh nghiệm phong phú. Một bên là lang trung giang hồ trẻ tuổi, thậm chí còn không có giấy phép hành nghề.

Chọn lựa bên nào, không cần nghĩ cũng biết.

Đường Hạo Thiên mặc dù cũng người phi thường, suy nghĩ có chút bất đồng với người bình thường, nhưng trước tính mạng của nữ nhi, hắn vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.

Trên thực tế, Đường Hạo Thiên nguyện ý suy nghĩ, đã coi như một loại khẳng định đối với Tùy Qua.

Đổi thành những người khác, đã sớm đưa ra lựa chọn, làm sao dám đặt tính mạng của con gái mình vào tay một tên lang trung giang hồ.

Sắc trời bắt đầu tối.

Tùy Qua được người của Đường gia sắp xếp ở trong khách sạn của bệnh viện.

Nhưng lúc này, Tùy Qua làm sao ngủ được.

Hắn đưa mắt nhìn về phía tầng sáu của tòa nhà bệnh viện, ở đó vẫn sáng đèn, hiển nhiên các chuyên gia, các giáo sư y học đang định ra phương án trị liệu tốt nhất cho Đường Vũ Khê.

Rốt cục, ánh đèn tầng sáu cũng tối đi.

Tùy Qua suy đoán, những chuyên gia, giáo sư kia có lẽ đã đưa ra phương án.

Ý nghĩ mới lóe lên, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Tùy Qua vội vàng nhấc điện thoại.

Nơi này chính là khách sạn của bệnh viện quân khu , đương nhiên không thể có điện thoại của các dịch vụ vớ vẩn quấy rầy, cho nên cú điện thoại này chỉ có thể là người của Đường gia gọi tới, thậm chí rất có thể là Đường Vũ Khê.

Nhưng, người gọi điện không phải là Đường Vũ Khê, mà là Đường Vân.

Giọng nói của Đường Vân nghe có chút như đưa đám:

- Thật xin lỗi, bọn họ đã đưa ra lựa chọn.

Ý nghĩa của lời xin lỗi này chính là "bác sĩ chủ trị" Tùy Qua đã bị người của Đường gia đá ra ngoài rồi. An ủi duy nhất chính là, Đường Vân nói rất "Bọn họ", tức là nói, trong số đó không bao gồm Đường Vân. Đáng tiếc, vị anh vợ tương lai này lại không phải người đưa ra quyết định.

Tùy Qua chỉ kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ bọn họ có thể nâng tỷ lệ thành công lên trên năm mươi phần trăm?

- Không phải.

Đường Vân nói:

- Bọn họ ước tính đơn giản, nhiều lắm là hai mươi đến ba mươi phần trăm.

- Hai mươi phần trăm?

Tùy Qua cảm giác như lỗ tai của mình có vấn đề.

- Là ông nội tôi đưa ra quyết định.

Đường Vân có chút bất đắc dĩ nói:

- Lần này trong số chuyên gia y học cha tôi mời đến, có một vị là bác sĩ đặc biệt khám bệnh cho các thủ trưởng Trung Nam Hải. Hắn và gia gia có thâm tình rất tốt, cho nên hắn đủ ảnh hưởng đến quyết định của gia gia.

- Ngự y sao?

Tùy Qua bất mãn hừ lạnh một tiếng trong điện thoại:

- Người bảo thủ!

Trong điện thoại Đường Vân cũng cười khổ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người dám nói gia gia của hắn là người bảo thủ. Nhưng trong gia đình như Đường gia, gia gia Đường Thế Uyên của Đường Vân mới thật sự là nhân vật nắm giữ đại quyền của gia tộc, một khi vị lão gia tử này đã đưa ra quyết định, sẽ rất khó sửa đổi.

Không chỉ có Đường Vân không cách nào ảnh hưởng tới quyết định của ông nội, ngay cả Đường Hạo Thiên cũng không thể.

- Vũ Khê chuẩn bị ngày mai làm giải phẫu. . . Alo. . . Alo. . .

Đường Vân vốn định trấn an Tùy Qua mấy câu, lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến thanh âm "tút tút", thì ra Tùy Qua người đã cúp máy.

--------------

Ánh trăng sáng tỏ, gió đêm phơ phất, nhẹ nhàng lay động tấm màn cửa sổ.

Cô y tá trong phòng bệnh có chút buồn ngủ, tựa vào chiếc ghế sa ***, khẽ nhắm mắt.

Đường Vũ Khê mặc quần áo bệnh nhân, đi đôi dép bông, nhẹ nhàng đi ra ban công, thưởng thức trăng sáng, như có điều suy nghĩ.

Trăng sáng gửi tương tư.

Lời này thật là có đạo lý.

Trăng sáng trên cao, không chỉ làm lay động tâm tư của văn nhân, mà cungx làm xao xuyến trái tim của người bình thường.

Đối với Đường Vũ Khê mà nói, đêm nay rất có thể là đêm cuối cùng nàng nhìn thấy trăng sáng, tận hưởng gió đêm trong lành.

Nhưng cảm giác cũng có chút cô độc.

Nhưng cũng không có cách nào, ngày mai phải làm phẫu thuật rồi, hiện tại sẽ không có ai tới quấy rầy nàng.

Tùy Qua đâu?

Lúc này, Đường Vũ Khê không khỏi nghĩ tới Tùy Qua, trong lòng mơ hồ có chút áy náy đối với hắn. Rõ ràng đáp ứng hắn, để hắn chữa trị cho nàng, không ngờ một cú điện thoại của gia gia lại thay Đường Vũ Khê và mọi người của Đường gia đưa ra lựa chọn.

Đường Vũ Khê thậm chí không dám làm trái quyết định của phụ thân, đương nhiên càng không dám làm trái quyết định của ga gia.

Trên thực tế, gia gia của nàng đã quyết định, tựa hồ không người nào có thể làm trái.

Đường Vũ Khê bất giác khẽ thở dài.

Không ngờ lần lựa chọn cuối cùng trong đời, bản thân nàng cũng không thể làm chủ.

Lại thêm một trận gió đêm thổi tới, không khỏi có chút lạnh lẻo.

Đường Vũ Khê đang muốn trở về phòng, đột nhiên ngửi thấy một mùi hoa quen thuộc.

Hoa tường vi!

Đường Vũ Khê nhớ mang máng, hình như trên nóc nhà của ban công, đích xác có mấy cây tường vi, nhưng hiện tại đã sớm qua kỳ hoa nở rồi.

Chẳng lẽ là...

Đường Vũ Khê thầm kích động, ngẩng đầu nhìn lên phía nóc nhà.

Chỉ thấy đám tường vi vốn tàn ua trên nóc nhà lại một lần nữa dạt dào sức sống, sắc xanh kiêu hãnh, trên mỗi cành cây đều nở rộ hoa tường vi màu đỏ như máu.

Có một cành cây, vừa vặn dài đến trước mặt Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê kéo cánh hoa đến chóp mũi, nhẹ nhàng khẽ ngửi, chỉ cảm thấy mùi hoa say lòng người.

- Này, cậu không xuống sao?

Đường Vũ Khê nhìn về phía nóc nhà, nhỏ giọng gọi.

Đường Vũ Khê biết, người có thể vì nàng chế tạo loại ma thuật này, trên thế giới chỉ có một người.

Quả nhiên, Tùy Qua từ trên nóc nhà ló đầu ra, nói với Đường Vũ Khê:

- Cô trèo lên đây đi, tôi còn có ngạc nhiên chờ cô đây.

- Ngạc nhiên gì chứ?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Bây giờ nói cho cô biết, thì còn gì là ngạc nhiên nữa.

Tùy Qua duỗi dài cánh tay nói:

- Mau lên đây đi, tôi túm cô.

- Chờ một chút....

Đường Vũ Khê thấp giọng nói:

- Y tá của tôi tỉnh rồi!

Tùy Qua bổ nhào từ nóc phòng xuống ban công, không hề phát ra tiếng động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi