Lam Văn Cẩm hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Tùy Qua không quan tâm, xoay người đi qua đầu đường, sau đó biến mất không thấy.
- Người vừa rồi là ai vậy? Bạn của con sao, sao không lễ phép như thế?
Lam Văn Cẩm hỏi Lam Lan.
- Anh ấy là bạn trai của con.
Lam Lan có chút mất hứng nói:
- Nếu không có anh ấy, cha còn chưa dễ dàng đi ra vậy đâu.
- Nói bậy gì vậy, sở dĩ cha có thể đi ra, là bởi vì tổ chức tin tưởng
nhân phẩm cùng năng lực công tác của cha, có quan hệ gì với hắn?
Bộ tịch của Lam Văn Cẩm lại xuất hiện.
- Dừng xe, con lười nói chuyện với cha!
Lam Lan thật sự tức giận.
- Được rồi, con gái bảo bối, hôm nay cha không có việc gì, vốn là chuyện tốt, cần gì phải tức giận đây.
Lam Văn Cẩm chủ động cầu hòa:
- Như vậy đi, chúng ta tìm một nơi chúc mừng một chút? Hay là đi nhà hàng tây mà con thích trước kia?
- Cha, chúng ta nên yên lặng về nhà ăn bữa cơm đi.
Lam Lan khẽ thở dài nói.
- Được rồi.
Lam Văn Cẩm gật đầu, lần này bị song quy, mặc dù không hoàn toàn thay
đổi vận mệnh của hắn, nhưng thoáng thay đổi tính cách cùng tác phong làm việc của hắn, điều này làm cho hắn ý thức được mình nên điệu thấp hơn
một chút.
Sau khi Tùy Qua quay về Minh Kiếm sơn, lập tức bế quan.
Sau một ngày đêm, Tùy Qua xuất quan, hơn nữa đã đem tu vi tinh thần lực
tăng lên tầng thứ chín, thành công phục chế mảnh nhỏ pháp tắc kết đan
kỳ.
Sau ba ngày đêm, Tùy Qua đã luyện chế ra ba ngàn viên Cảnh Giới Đan kết đan kỳ.
Nhưng cũng làm cho hắn mệt đến ngất ngư, hơn nữa cũng đem toàn bộ tâm ma trong Hồng Mông Thạch tiêu hao sạch sẽ.
Sau khi luyện chế xong Cảnh Giới Đan kết đan kỳ, đầu tiên Tùy Qua nghĩ
đến những người bên cạnh mình, phàm là ai chưa đột phá cảnh giới kết đan kỳ, chỉ cần trung thành tận tâm hắn đều ban cho một viên, hơn nữa trợ
giúp họ chống lại thiên kiếp.
Mặt khác phàm là đệ tử Thần Thảo tông, tư chất không sai, có công với
tông môn, lại có trung tâm, là nhóm người thứ hai được ban Cảnh Giới
Đan.
Tùy Qua quyết đoán tăng lên thực lực Thần Thảo tông, vì vậy chưa đầy nửa tháng thời gian, trong Thần Thảo tông đã xuất hiện hơn chín trăm đạo sĩ kết đan kỳ.
Tuy số lượng này còn chưa đủ hài lòng, nhưng đã làm thực lực Thần Thảo tông tăng nhiều.
Ngay cả Trúc Vấn Quân cũng nói, có thêm gần ngàn đệ tử này, uy lực của
hộ sơn đại trận có thể chống đỡ vài đạo sĩ hóa thần kỳ cường công, sau
này Minh Kiếm sơn cũng không phải địa phương tùy tiện bị người công
kích.
Lần này Trúc Vấn Quân bố trí trận pháp có tên Thiên Nhân Nhất Giới.
Thiên Nhân Nhất Giới, là nói về Thiên Địa Nhân tam tài nhất giới.
Trúc Vấn Quân căn cứ theo ý tưởng của Tùy Qua, bố trí trận pháp Thiên
Nhân Nhất Giới, không chỉ hoàn toàn liên hợp lực lượng hơn chín trăm đệ
tử kết đan kỳ, thậm chí toàn bộ lực lượng của yêu thảo linh thảo trên
Minh Kiếm sơn đều tập trung đến cùng nhau.
Mặt khác, lần này Trúc Vấn Quân bố trí trận pháp Thiên Nhân Nhất Giới
còn có một diệu dụng, chính là có thể không ngừng mở rộng, lấy nơi này
làm trung tâm, bố trí càng nhiều trận pháp, hoặc cất chứa càng nhiều
người bên trong thúc giục trận pháp, tăng cường uy lực của nó.
Sau khi luyện chế ra Cảnh Giới Đan, Tùy Qua đã yên ổn hơn không ít.
Nhưng hắn biết hiện tại còn chưa đủ, cho nên dự tính đi Như Mộng Thủy
Cốc hay Minh Châu hồ tiếp tục thu tâm ma làm tài liệu.
Nhưng Tống Văn Hiên đến gặp hắn báo cáo có người muốn gặp Tùy Qua. Nếu
là người bình thường Tống Văn Hiên sẽ giải quyết, nhưng tuy rằng người
này cũng là đệ tử Thần Thảo tông, thân phận lại có chút đặc thù. Cho nên Tống Văn Hiên phải đến xin chỉ thị.
- Được, ta đi xem nàng.
Tùy Qua gật đầu, bóng người chợt lóe biến mất tại chỗ.
Tống Văn Hiên không khỏi ngây người nhìn trân trối, trong lòng thầm than bản lĩnh của Tùy Qua thật sự càng ngày càng mạnh, nhưng may mắn ngày
trước hắn đã đứng đúng đội ngũ, nếu không chỉ sợ Tống gia phải chôn vùi
cùng Thiên Ngu sơn.
Chỉ nháy mắt Tùy Qua đã đi tới một ngọn núi, chỉ thấy ngay trên sườn núi đen có một nữ tử đang luyện công. Dù hiện tại đã là đêm khuya trăng
sáng treo cao, nhưng nàng vật quật cường luyện tập.
- Cát Hiểu Mẫn, dừng trong chốc lát đi.
Tùy Qua lên tiếng, nữ tử kia chính là bạn học Cát Hiểu Mẫn ngày trước
của hắn, hiện tại ở Minh Kiếm sơn tu luyện hơn hai tháng nhưng tiến
triển rất chậm, còn dừng lại ở luyện khí kỳ, còn chưa bước vào tiên
thiên kỳ.
Siêng năng có thừa, thiên phú không đủ.
Đây là đánh giá khách quan của Tùy Qua đối với Cát Hiểu Mẫn.
Bởi vì hiện tại Minh Kiếm sơn đã khác hẳn trước kia, linh khí, linh
dược, đan dược đều có, tu vi của đệ tử đột nhiên tăng mạnh, thậm chí còn có người chỉ dùng nửa tháng đã bước vào tiên thiên kỳ.
Đương nhiên cũng nhờ có Tùy Qua cung cấp mảnh nhỏ pháp tắc hay Cảnh Giới Đan. Nếu không có hai vật này, cho dù là kỳ tài ngút trời cũng không có được tốc độ tu hành nhanh như vậy, chỉ sợ tiên nhân chuyển kiếp mới làm nổi.
Cát Hiểu Mẫn nhìn thấy Tùy Qua, dừng việc tu luyện, than nhẹ nói:
- Thật xin lỗi, đến bây giờ tôi vẫn chỉ dừng lại ở luyện khí kỳ, chênh lệch với những người khác thật quá xa!
Ngữ khí Cát Hiểu Mẫn có chút uể oải.
- Nhanh như vậy đã bắt đầu tự xem nhẹ mình sao?
- Đây là sự thật.
Cát Hiểu Mẫn nói:
- Có một số người gia nhập vào nơi này còn muộn hơn tôi, nhưng đã đột
phá tới tiên thiên cùng trúc cơ. Mà hiện tại tôi vẫn giậm chân tại chỗ.
- Tu hành không phải vì so đấu với người khác, mà là vì chính mình.
Tùy Qua bình tĩnh nói, ngữ khí mang theo lực tin phục:
- Mục đích tu hành là tự hiểu biết mình, đánh vỡ cổ bình thân thể cùng
tâm linh, cuối cùng đạt tới siêu việt bản thân. Cho nên ánh mắt của cô
đừng luôn nhìn lên thân người khác, xem cảnh giới người ta thế nào, cô
hẳn nên tự xem mình, tìm nhược điểm của mình, sau đó tăng lên từng chút
một, nước chảy đá mòn, cuối cùng sẽ tới đại thành. Huống chi con đường
tu hành trước dễ dàng sau khó khăn, hiện tại tiến cảnh quá nhanh cũng
chưa chắc là chuyện tốt, hiện tại cô biết tu hành khó khăn, ngày sau sẽ
càng thêm cố gắng, bảo trì tâm tính bình thản mặc dù gặp phải suy sụp
cũng có thể trải qua được, mấy việc này không phải ai cũng cảm nhận tới.
- Cảm ơn anh.
Trên mặt Cát Hiểu Mẫn lộ ra nụ cười, áy náy nói:
- Là tôi quá nóng nảy.
- Tôi có thể lý giải, làm bạn học của tôi, cô không muốn làm cho tôi thất vọng.
Tùy Qua mỉm cười, nói:
- Nhưng tôi cũng chưa cho cô chiếu cố đặc thù, nói tới người làm bạn học như tôi cũng không biết suy nghĩ, bởi vì tôi cứ nghĩ cho cô thể hội
chút khó khăn của đường tu hành.
- Đây là ý gì?
Cát Hiểu Mẫn khó hiểu hỏi.
- Bởi vì tôi chẳng những để cho cô cảm nhận tu hành khó khăn, còn muốn
cô giúp cho Cao Phong, Giang Đào cùng Liễu Tiểu Đồng đều cảm nhận được
nỗi khó khăn này.