Đứng mũi chịu sào chính là công ty dược Watson, bởi vì đắc tội với vị nghiệp quan có năng lượng rất lớn trên chiếc xe Land Rover, công ty dược Watson liên tiếp bị bộ vệ sinh, cục bảo vệ dược, cục công thương thành phố Đông Giang kiểm tra, chỉnh đốn, trật tự sản xuất bị quấy nhiễu nghiêm trọng.
Mắt Kiếng càng tàn nhẫn, trực tiếp cho các công nhân nghỉ phép, sau đó dựa theo chỉ thị của Tùy Qua, đặt toàn bộ tâm tư vào thu mua kỳ hoa dị thảo. Ngoài ra, Tùy Qua cũng cung cấp cho bọn Mắt Kiếng dã sơn sâm trăm năm, Mắt Kiếng thông qua một số con đường, bắt đầu đấu giá tiêu thụ, lấy tiền chi trả cho các khoản chi tiêu khổng lồ để thu mua vận chuyển hoa cỏ.
Hiện giờ, Tùy Qua tạm thời chuyển ra khỏi phòng, thuê một ngôi biệt thự ở khu dân cư Giang Lâm, thứ nhất có thể gần gũi chăm sóc Đường Vũ Khê, thứ hai là giữ an toàn cho những đồng học cùng phòng. Những ngày qua, bởi vì bồi nguyên cao, Tùy Qua đã đắc tội không ít với rất nhiều người, trong đó không thiếu người có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, Tùy Qua cũng không muốn để ba người Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng bị dính líu.
Sự thật chứng minh, Tùy Qua suy đoán không sai.
Buổi tối hôm Tùy Qua chuyển ra ngoài, phòng 403 đã bị kẻ trộm viếng thăm. Mặc dù trong trường thường xuyên bị mất trộm, nhưng chủ yếu là nhằm vào điện thoại di động, máy vi tính, tiền mặt, còn lần này lại rất cổ quái, mặc dù tủ âm tường bị cạy, nhưng đám người Cao Phong lại không mất gì cả, còn đồ của Tùy Qua, ngay cả chiếc quần lót hắn để lại trong phòng ngủ, cũng bị kẻ trộm lấy mất.
Tóm lại, tất cả đồ đạc của Tùy Qua để lại phòng 403 đều bị cuốn sạch.
Thế cho nên sáng hôm sau, đám người Cao Phong còn tưởng lầm Tùy Qua muốn thôi học, cho nên mới dọn sạch đồ đạc.
Vì để tránh cho đám tiểu quỷ này bị dây dưa, Tùy Qua thậm chí còn không đi học.
Sau khi trị liệu cho Đường Vũ Khê, Tùy Qua trở về căn biệt thự hắn thuê, bắt đầu liều mạng luyện khí.
Căn biệt thự này trống rỗng, không có bất cứ đồ đạc gì.
Nhưng, Tùy Qua cũng không tính toán ở lại đây, chẳng qua chỉ trải một cái chiếu, bày một cái tủ treo quần áo.
Phần lớn thời gian, hắn đều tập trung thổ nạp luyện khí.
Khi nào đói bụng, khát nước, hắn lại lấy ra mấy cây củ cải, sau khi ăn xong, tiếp tục tu hành luyện khí.
Tùy Qua vốn không có ý định để ý tới đám người đầu trâu mặt ngựa kia, cho nên mới tránh đến nơi này. Hơn nữa, ngay cả Lục Hổ ở bên ngoài gây sự, Tùy Qua cũng không để ý đánh trả, nếu đổi lại là trước kia, hắn đã sớm động thủ rồi.
Nhưng, Tùy Qua muốn tránh, đám người kia cũng không thuận theo, hơn nữa thủ đoạn càng ngày càng bén nhọn.
Ban đầu, có người thông qua bưu điện gửi đồng hồ tới, sau đó là đạn, còn có huyết thư các loại....
Lúc đầu, Tùy Qua còn muốn mở ra xem, sau này lười đến mức không muốn mở ra xem nữa.
Thấy thư đe dọa không có tác dụng gì, có một số người bắt đầu trực tiếp "đột nhập".
Không may, đồ đạc của Tùy Qua có cái gì mà trộm, mấy đạo tặc lẻn vào trong biệt thự, bị Tùy Qua đánh một trận gần chết, sau đó mới ném ra ngoài.
Nhưng cảnh cáo của Tùy Qua cũng không có tác dụng rõ ràng.
Sáng sớm hôm sau, sương sớm có vẻ nhiều.
Tùy Qua đang muốn ra ngoài trị liệu cho Đường Vũ Khê, chỉ thấy ở cửa biệt thự, có một người trung niên mặc y phục luyện võ màu đen, diện mạo cường tráng, thân hình vững chãi, rất có phong phạm của nội gia quyền sư, danh môn võ thuật. Nhất là đôi cánh tay, vô cùng dài, cơ hồ sắp rủ xuống tới gần đầu gối.
Người này đứng ở đó, sương sớm vờn quanh thân thể hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, hai chân giống như mọc rễ.
Nội gia quyền sư chính là như thế, bất động như núi, lướt qua như lửa, mỗi hành động đều có quy củ.
Người trung niên nhân trước mắt, toàn thân có một loại quy tắc của đại sư nội gia quyền pháp.
So với Tăng Thiết Âu từng giao thủ lúc trước, người trung niên trước mắt này chắc chắn là cao hơn một bậc. Đạo lý bên trong, thật sự cũng không khó lý giải, Tăng Thiết Âu chẳng qua là tục gia đệ tử Thiếu Lâm tự, nếu đã là tục gia đệ tử, như vậy đương nhiên không được truyền thụ tuyệt kỹ nội môn, phương pháp tu hành luyện khí của Thiếu Lâm. Còn người trước mắt này, nhất định có được chân truyền mệnh môn võ thuật, bất luận là quyền pháp hay là luyện khí pháp môn, hiển nhiên đều là thượng thừa so với Tăng Thiết Âu.
Thấy Tùy Qua ra cửa, người này hai tay ôm quyền hành lễ nói:
- Tại hạ là Hồng Sách, nhận sự ủy thác, đến mua mười miếng dán linh cao của Tùy tiên sinh, hi vọng Tùy tiên sinh có thể nể mặt, tại hạ vô cùng cảm kích.
- Mười miếng dán linh cao?
Tùy Qua hơi kinh ngạc, sau đó nghĩ thầm:
- Ngươi là đả thủ do nhi tử ông chủ than đá đó mời đến sao?
Đả thủ, là một từ hạ thấp giá trị.
Nhưng, Tùy Qua không dùng từ "chó săn" đã coi như rất khách khí với Hồng Sách rồi.
Đường đường là một nội gia quyền đại sư, lại đi làm tay sai cho một ông chủ than đá, Tùy Qua thật sự có chút xem thường người như vậy.
Thân là quyền pháp đại sư, phải nên có hào khí "Thất phu giận dữ, máu tươi năm bước", làm sao có thể vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Vì vậy, trong lòng Tùy Qua vốn có chút thưởng thức, nhất thời hóa thành hư ảo.
- Nhận tiền của người, thay người trừ tai họa.
Hồng Sách bình tĩnh nói, hoàn toàn không vì lời châm biếm của Tùy Qua mà xung động:
- Nói như vậy, Tùy tiên sinh không chịu nể mặt tôi?
- Một miếng dán linh cao của tôi, chào giá một tỉ. Mười miếng là mười tỷ. Mặt mũi của ngài, còn chưa lớn như vậy!
Tùy Qua quát:
- Nếu như hiện tại ngài rút đi, tôi sẽ xem như không có chuyện gì. Nếu như muốn đánh, vậy chúng ta đổi chỗ khác!
- Tôi lấy linh cao xong sẽ đi!
Hồng Sách quát.
- Vậy để ngài thất vọng rồi!
Tùy Qua cười lạnh nói, trực tiếp đi về phía Hồng Sách.
Mỗi bước tiến lên, khí thế trên người Tùy Qua đều ngưng trọng, đây là dấu hiệu chân khí đang cấp tốc vận chuyển vào trong kinh mạch.
Hồng Sách vẫn không nhúc nhích, nhưng y phục trên người không gió mà bay, nhất là chỗ hai cánh tay, lại phồng lên, giống như hai cánh tay, trong khoảnh khắc bành trướng gấp đôi.
Mười bước... Tám bước... Sáu bước...
Năm bước!
Hồng Sách đột nhiên như tia chớp bước về phía trước một bước, cánh tay phải vung lên, giống như một cây súng bự, trực tiếp ghim vào mặt Tùy Qua.
Ba ba ba ~
Hồng Sách dùng ống tay áo lay động, phát ra thanh âm giòn vang liên tiếp.
Quỷ dị chính là, cánh tay của Hồng Sách vốn rất dài, lúc này lại hoàn toàn lùi vào trong ống tay áo, khiến Tùy Qua cảm giác ống tay áo của Hồng Sách giống như một hắc động quỷ dị, trong động che dấu một con mãnh thú hung mãnh xảo trá.
Quyền pháp của Hồng Sách chưa đến, kình phong do ống tay áo phát ra đã đập vào mặt, hơn nữa trong kình phong còn mang theo một luồng sóng nhiệt, cơ hồ khiến người đối diện không thể mở mắt.
Tùy Qua âm thầm kinh hãi: Hồng Sách, quả nhiên rất lợi hại, chân khí hỏa thuộc tính của hắn không ngờ lại tinh thuần như vậy!