Y TIÊN THIỂU

Khi thấy Tùy Qua xuất hiện, người kia xoay người nhìn hắn cao giọng nói:

- Mộc Hoàng, nghe danh đã lâu.

- Ngươi là?

Tùy Qua không nhận ra hắn, nhưng cảm giác lai lịch người này không nhỏ, đối phương là một trung niên nhân khí độ rất trầm ổn, mặc trường bào cẩm tú, từng cử động đều sinh ra cảm giác quý trọng thiên quân.

- Yêu tộc, Đông Nhạc đại thánh.

Đối phương trầm giọng nói:

- Chủ nhân Thiên Sư Yêu Hoàng.

Người đến không thiện!

Tùy Qua không biết Yêu tộc Đông Nhạc đại thánh, nhưng biết Thiên Sư Yêu Hoàng từng bị mình chặt đứt một cánh tay, bởi vì tên kia yêu cầu Tùy Qua giao ra Lục Mục Điện Châu, đương nhiên là tự tìm mất mặt.

- Nói như vậy ngươi vì báo thù mà đến?

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nhưng đến bây giờ ngươi còn chưa động thủ, xem như bảo trì bình thản.

- Biết vì sao ta không động thủ?

Ánh mắt Đông Nhạc đại thánh nhìn về hướng Minh Kiếm sơn:

- Bởi vì ta không nắm chắc tất thắng. Ta tưởng rằng mình tự thân xuất mã, có thể mã đáo công thành, ai biết ta đứng bên ngoài thật lâu, phát hiện Thần Thảo tông quả nhiên không đơn giản. Chỉ riêng hộ sơn đại trận có pháp có độ, muôn hình vạn trạng, cho dù ta toàn lực ra tay cũng khó công phá trong phút chốc. Mặt khác trong Minh Kiếm sơn còn có cao thủ cường đại trấn thủ, ta biết người kia không phải ngươi, nhưng là cường giả tu vi siêu việt hóa thần kỳ, không thể khinh thường.

- Ngươi thật sự là thẳng thắn.

Tùy Qua mỉm cười:

- Nhưng ta nghĩ ngươi không chịu rời đi, là đặc biệt chờ ta trở lại.

- Đương nhiên.

Đông Nhạc đại thánh nói:

- Ngươi từng nói với Thiên Sư Yêu Hoàng, nếu như muốn lấy Lục Mục Điện Châu nhất định do ta đích thân động thủ. Xem ra ngươi có tư cách này.

- Như vậy ngươi thật sự muốn ra tay lấy Lục Mục Điện Châu?

Ngữ khí Tùy Qua bắt đầu chuyển lạnh.

- Ta muốn thử xem.

Đông Nhạc đại thánh nói:

- Nhưng không cần dùng tính mạng làm tiền đặt cược. Không bằng như vậy, chúng ta so một chiêu, nếu là ngươi thua thì đưa Lục Mục Điện Châu cho ta. Nếu là ta thua, chúng ta kết minh.

- Kết minh?

Tùy Qua khẽ nhíu mày, Đông Nhạc đại thánh quả nhiên không đơn giản.

- Như thế nào? Không thích điều kiện này?

Đông Nhạc đại thánh hỏi.

- Không, ta chỉ là cảm thấy được Đông Nhạc đại thánh thật cao minh.

Biểu tình Tùy Qua trở nên bình tĩnh. Đích xác, nếu có thể kết minh với Yêu tộc đại thánh, áp lực Thần Thảo tông giảm thấp thật nhiều. Trước mắt tình cảnh Thần Thảo tông tứ phía thụ địch, Côn Luân, Thục Sơn liên hợp làm ra Thiên Địa Minh, nói là hợp lực ứng phó thiên địa đại kiếp nạn, trên thực tế nhắm vào Tùy Qua cùng Thần Thảo tông. Nếu Yêu tộc còn tiếp tục lẫn vào đối phó hắn, dù Tùy Qua có thể chống đỡ nhưng tình cảnh càng lâm vào cục diện bất lợi. Đông Nhạc đại thánh phán đoán thế cục rõ ràng như thế, làm cho Tùy Qua tăng thêm lòng kiêng kỵ.

Yêu tộc đại thánh xem ra thật không đơn giản.

- Một khi đã như vậy, một lời đã định.

Đông Nhạc đại thánh trực tiếp quát:

- Tiếp chiêu đi! Đông Nhạc Trấn Hồn Chung!

Theo tiếng quát, trên đỉnh đầu hắn hiện ra một chiếc chuông cổ xưa thật lớn, chiếc chuông phi đồng phi thiết, toàn thân tối đen, vô cùng khổng lồ, khó trách người này xưng là Đông Nhạc đại thánh, bởi vì món pháp bảo kia quả nhiên có phong phạm thái sơn áp đỉnh.

Nhưng đây không phải chỗ lợi hại của Đông Nhạc Trấn Hồn Chung, chỗ lợi hại chân chính của nó là giống như một cục nam châm khủng bố, có thể đem thiên địa linh khí điên cuồng hút vào miệng chuông, hơn nữa Tùy Qua rõ ràng cảm giác được Đông Nhạc Trấn Hồn Chung không ngừng cắn nuốt nguyên khí chung quanh thân thể mình, thoạt nhìn không giống một chiếc chuông mà giống như quái vật cực lớn.

Đông Nhạc đại thánh thúc giục chiếc chuông xoay nhanh, hướng Tùy Qua chụp xuống, còn chưa chụp xuống đã làm Tùy Qua cảm giác được không gian chung quanh bị chiếc chuông phong bế chặt chẽ, hơn nữa khoảng cách càng xuống gần Tùy Qua càng cảm giác được hấp lực càng mạnh, giống như nguyên khí không thể khống chế bay vào trong miệng chuông.

Càng thêm cổ quái chính là dù là lực lượng thần niệm cũng không thể nhìn thấy hình dáng thật sự của chuông, bởi vì cũng bị nó hấp thu.

- Thảo Mộc Nhất Giới!

Tùy Qua hét lớn một tiếng, đánh thẳng một quyền. Trên nắm tay của hắn hiện ra thân ảnh Hồng Mông Thụ, hình thái của Hồng Mông Thụ hiện tại không kém hơn Đông Nhạc Trấn Hồn Chung chút nào, hung hăng đánh thẳng vào chiếc chuông khổng lồ.

Không chút âm thanh.

Tuy không nghe âm thanh va chạm, nhưng khi hai pháp bảo đụng vào nhau, hư không vỡ vụn, quỷ dị chính là hai pháp bảo không văng ra, tựa hồ dính chặt vào nhau.

Khi Hồng Mông Thụ va chạm cùng Đông Nhạc Trấn Hồn Chung, lại bị chiếc chuông điên cuồng hấp thu nguyên khí, chiếc chuông này quả nhiên cực kỳ cổ quái, tựa hồ lực lượng đều bị nó hấp thu cắn nuốt.

Nhưng Đông Nhạc đại thánh càng kinh ngạc hơn Tùy Qua, hình thể thật lớn của Hồng Mông Thụ đã làm cho hắn có chút giật mình, nhưng hắn không nghĩ tới nguyên khí của Hồng Mông Thụ lại khổng lồ tới như vậy, Trấn Hồn Chung đã điên cuồng hấp thu nhưng Hồng Mông Thụ không chút ảnh hưởng, hơn nữa đại thụ kia như có được thần trí, giống như pháp bảo có khí linh, biết làm sao biến chiêu. Cảm nhận được nguyên khí bản thân bị hấp thu, nó lập tức làm ra phản kích, rễ cây triền chặt Trấn Hồn Chung, bắt đầu xâm nhập vào bên trong, tựa hồ muốn phá hỏng trận pháp trong đó. Đông Nhạc đại thánh chỉ có thể thúc giục Trấn Hồn Chung phun ra Tam Muội Chân Hỏa, hi vọng thiêu cháy rễ cây Hồng Mông Thụ. Ai biết rễ cây lại không e ngại liệt hỏa thiêu đốt, chẳng những ngăn trở Trấn Hồn Chung xoay tròn, mà rễ cây còn đâm vào bên trong chuông.

Lúc này Tùy Qua sinh ra cảm ứng, đã biết lai lịch của Đông Nhạc Trấn Hồn Chung.

Pháp bảo này là do Đông Nhạc đại thánh dùng một khối thiên ngoại vẫn thạch thật lớn cô đọng mà thành, có được lực lượng từ trường kỳ dị, có thể hấp thu các loại lực lượng, khối thiên ngoại vẫn thạch còn có linh tính, bản thân có được lực lượng cắn nuốt. Đông Nhạc đại thánh đạt được khối vẫn thạch kia, dùng suốt mấy trăm năm thời gian luyện thành Trấn Hồn Chung, hơn nữa dùng pháp bảo như vậy mới lấy được danh hiệu Yêu tộc đại thánh.

Tuy Đông Nhạc Trấn Hồn Chung có thể cắn nuốt đủ loại lực lượng, nhưng còn có một loại lực lượng mà nó không thể cắn nuốt.

Hồng Mông Tử Khí!

Khi rễ cây Hồng Mông Thụ đâm vào Trấn Hồn Chung, vô số rễ cây bắn nhanh ra vạn đạo tử sắc vân khí, vân khí chính là Hồng Mông Tử Khí, Tùy Qua muốn nhanh chóng chiến thắng nên biện pháp duy nhất là làm cho rễ cây Hồng Mông Thụ nhanh chóng đảo loạn trận pháp trong chuông, nếu không dù Hồng Mông Thạch có đủ nguyên khí gần như vô tận nhưng cũng không đủ cho Trấn Hồn Chung cắn nuốt đi?

Khi rễ cây Hồng Mông Thụ bắn ra Hồng Mông Tử Khí, Trấn Hồn Chung lập tức “tiêu hóa bất lương”, tốc độ trận pháp vận chuyển rõ ràng chậm lại, uy lực đương nhiên giảm đi. Lúc này Hồng Mông Thụ đột nhiên tuôn ra Cửu Dương Chân Hỏa, hỏa diễm rất nhanh tan rã phòng ngự Trấn Hồn Chung, tựa hồ muốn đem nó luyện hóa. Trấn Hồn Chung là pháp bảo có linh tính, đương nhiên không muốn bị luyện hóa, trận pháp lại không thể vận chuyển, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng thối lui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi