Y TIÊN THIỂU

- Đây là Tiên Viên sư tôn.

Lời nói của Tùy Qua bình tĩnh lại mang theo tia sầu não.

- Tiên Viên chân nhân?

Khổng Bạch Huyên kinh ngạc nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

- Sư tỷ, ngươi hiểu lầm Tiên Viên sư tôn.

Tùy Qua thở dài một tiếng:

- Sư tôn không phải quên đi lời hứa với các ngươi, mà là vô lực làm được. Nguyên lai Hồng Mông Thạch là nơi mai táng cuối cùng của sư tôn.

Tùy Qua kể lại chuyện tử vong của Tiên Viên chân nhân cho nàng nghe qua.

Thật lâu sau, Khổng Bạch Huyên thở dài nói:

- Tiên Viên sư tôn, thật xin lỗi.

- Sư tỷ cũng không cần tự trách.

Tùy Qua nói:

- Tiên Viên sư tôn vì đoạn tuyệt sự đuổi giết của tiên giới, không thể không tự tuyệt, hơn nữa đem toàn bộ sinh cơ cùng máu huyết rót vào hạt Thiên Binh Thần Đậu này. Trong mắt của ta, sư tôn không phải tiên thăng, chỉ là dùng một loại hình thức khác tồn tại, khi gốc Thiên Binh Thần Đậu này trở thành tiên thảo, thì xem như Tiên Viên sư tôn đã sống lại đi.

- Phải.

Khổng Bạch Huyên nói:

- Huống chi Tiên Viên sư tôn lưu lại hạt tiên đậu này cho ngươi, khẳng định có thâm ý sâu sắc. Trong tiên giới còn có rất nhiều linh thảo tốt hơn Thiên Binh Thần Đậu, nhưng sư tôn chỉ lưu lại hạt giống này cho ngươi, hiển nhiên là có ý nghĩ của mình.

- Phải, đúng là như thế.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Ba ngày nay ta luôn quan sát sự sinh trưởng của Thiên Binh Thần Đậu, làm cho ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là sinh mệnh lực của nó cực kỳ thịnh vượng, hơn nữa linh lực thập phần cường đại, ta cảm giác đã siêu việt Thiên Binh Thần Đậu của tiên giới, có lẽ bởi vì sư tôn đã đem linh tính của nó gia tăng tới cực hạn, hoặc là đã làm gì đó lên hạt giống này đi. Tóm lại nhìn thấy Thiên Binh Thần Đậu này, không chỉ cho ta cảm giác Tiên Viên sư tôn còn tồn tại, cũng cho ta hiểu được con đường tu hành sắp tới.

- Ta cũng tin tưởng Tiên Viên sư tôn lưu lại hạt giống này cho ngươi khẳng định có huyền cơ. Nhưng ngươi cũng nên biết hiện tại thời gian không còn bao nhiêu, trong khoảng thời gian kế tiếp ngươi còn cần làm thật nhiều chuyện đến kiên cố phe cánh của chúng ta.

Khổng Bạch Huyên nói:

- Ngươi chính là cột trụ của Thần Thảo tông, cũng là cột trụ duy nhất, điểm này ngươi hẳn là hiểu được, cũng nhất định thông hiểu!

- Sư tỷ, ngươi cũng là cột trụ.

- Không, ta không phải.

Khổng Bạch Huyên nói:

- Tu vi của ta tuy đột phá hóa thần kỳ, đạt tới cảnh giới luyện hư kỳ, nhưng trước khi đại kiếp nạn đến, cảnh giới của ta không khả năng tiếp tục đột phá. Nếu cảnh giới của ta có thể tăng lên, có thêm ngũ sắc thần quang, xứng đáng đại phóng quang mang trong thời điểm kiếp nạn, nhưng theo trước mắt mà xem, hiển nhiên là không thực tế. Ta toàn lực thúc giục ngũ sắc thần quang một lần, cơ hồ phải hao phí nguyên khí toàn thân, dưới loại tình huống này ta chỉ có thể phụ trợ ngươi mà không thể một mình đảm đương một phía.

- Không sao, sư tỷ không cần có bất kỳ áp lực, huống chi ta tin tưởng khi đại kiếp nạn tiến đến, tu vi của ngươi sẽ tăng thêm một bước.

Tùy Qua cười nói:

- Ngươi đã nói ta phải làm càng nhiều chuẩn bị, như vậy ta sẽ rời đi nơi này tiếp tục đi xử lý công việc đi. Sư tỷ, như vậy kế tiếp ngươi cho rằng ta nên làm như thế nào đây?

- Tại sao ngươi lại hỏi ta?

Khổng Bạch Huyên nói:

- Trong lòng của ngươi không phải đã có kế hoạch toàn diện hay sao?

- Kế hoạch không bằng biến hóa thôi.

Tùy Qua nói:

- Trước ngươi cũng nói Côn Luân cùng Thục Sơn có “thiên cơ” tồn tại, không chừng vài ngàn năm trước đã có vị cường giả đại năng chuẩn bị xong cạm bẫy cho ta đâu. Nếu như ta không cẩn thận một chút, chỉ sợ khó thể chết già.

- Ngươi còn kiêng kỵ chuyện này sao?

Khổng Bạch Huyên nói:

- Sợ đầu sợ đuôi, đây không giống cá tính của ngươi ah.

- Ha ha, chỉ là tùy tiện nói một chút. Trước đó ta thật sự có chút do dự, nhưng sau khi gặp qua Tiên Viên sư tôn lần cuối cùng, ta cũng không do dự nữa, cũng không tiếp tục lo lắng như vậy. Sư tôn ngay cả tiên giới cũng không thèm nhìn tới, ta là truyền nhân Thần Thảo tông, còn sợ Côn Luân cùng Thục Sơn hay sao. Bọn hắn có thiên cơ, có tính kế thì như thế nào, cho dù bọn hắn có tiên nhân tiên giới hạ phàm thì có làm sao, ta vẫn là binh đến tướng ngăn, nước tới lấp đất chặn!

- Nói rất đúng! Đây mới là đường đường Mộc Hoàng!

Khổng Bạch Huyên cười cười:

- Ngươi đã khôi phục tin tưởng, ta cũng không cần lo lắng nữa. Chỉ cần lòng tin của ngươi còn lại, không có chuyện gì làm không được.

- Sư tỷ, ngươi lại có tin tưởng như vậy đối với ta?

Tùy Qua kinh ngạc hỏi.

- Nguyên bản ta không có nhiều lòng tin đối với ngươi, nhất là trước kia ngươi chậm chạp không thể đột phá tiên thiên kỳ, trong mắt của ta ngươi thật không xứng đáng trở thành chủ nhân Hồng Mông Thạch, cũng không xứng trở thành truyền nhân của Thần Thảo tông, nhưng không nghĩ tới càng về sau ngươi càng lợi hại, tu vi cảnh giới đột nhiên tăng mạnh, đích thật làm cho ta thay đổi cách nhìn, là năng lực của ngươi khiến cho ta tin tưởng ngươi!

Trên mặt Khổng Bạch Huyên tràn ngập vẻ tán thưởng cùng nụ cười.

- Đây chính là tinh túy của Thần Thảo tông – nhập thảo mộc mà đắc đạo ah.

Tùy Qua cảm thán nói:

- Đây đều nhờ sư tôn vĩ đại, sở dĩ ta mạnh như vậy cũng bởi vì ta đứng trên vai người khổng lồ như sư tôn.

- Cho nên ngươi hẳn nên càng lợi hại hơn sư tôn, không phải sao? Nếu không mà nói, chẳng phải ngươi đã làm sư tôn thất vọng rồi?

- Phải.

Tùy Qua nói:

- Cho nên ta sẽ hoàn thành lý tưởng của sư tôn, khai sáng một thế giới mới, một thế giới thuộc về thảo mộc! Sư tỷ, đây cũng là thế giới mà ngươi kỳ vọng.

- Phải.

Khổng Bạch Huyên gật mạnh đầu.

Tinh thần lực của Tùy Qua rời khỏi Hồng Mông Thạch, bắt đầu phân tích thế cục trước mắt.

Đáng mừng chính là những đệ tử gia nhập Thần Thảo tông không người nào trốn tránh, cho dù là trinh thám bị Côn Luân cùng Thục Sơn xếp vào cũng không ai rời khỏi Thần Thảo tông, đều khăng khăng một mực nguyện trung thành.

Về điểm này Tùy Qua phải cảm tạ Tăng Hoàng, nếu không có Kim Cương kinh tối thượng của hắn, Tùy Qua cũng không thể gầy dựng Bồ Đề viên, chỉ sợ sẽ bị những đệ tử mới gia nhập sau này rút lui khỏi tông môn từ lâu.

Thế nhưng trước mắt vì xu thế của Côn Luân cùng Thục Sơn quá lớn, cho nên người gia nhập Thần Thảo tông ngày càng ít, thậm chí là không có, hoàn toàn không thể so sánh với ban đầu, Khổng Bạch Huyên cũng nhìn ra tình huống này, mới hi vọng Tùy Qua có thể xoay chuyển cục diện.

Kỳ thật không chỉ riêng Khổng Bạch Huyên, ngay cả Thiên Lam kiếm tông cùng Ngũ Đài sơn cũng bất an.

Lúc này Tô Ngạn Tiên cùng Nghiễm Tâm thượng nhân đều ở trong phòng nghị sự chờ Tùy Qua suốt hai ngày.

Khi nhìn thấy Tùy Qua, Nghiễm Tâm lập tức đứng dậy nói:

- Tùy tiên sinh, tình huống hiện tại của chúng ta không ổn ah…

- Nghiễm Tâm tông chủ, ngươi nhìn qua quá sốt ruột đi.

Tùy Qua mỉm cười, ý bảo hắn ngồi xuống cùng thương nghị.

- Tùy tiên sinh, há chỉ có Nghiễm Tâm tông chủ, ngay cả Thiên Lam kiếm tông cũng có chút ngồi không yên đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi