- Ông không uống thuốc?
- Thật không có.
Dương Chấn Thanh son sắt thề thốt.
- Thúi lắm!
Trữ Bội mắng:
- Lão già chán sống kia, ông có bao nhiêu kỹ năng, có bao nhiêu cân lượng bà cô sao không biết. Nếu ông không uống thuốc, một tuần có thể tới thăm tôi một lần tôi cũng đã đốt nhang thơm!
Lời này nói thật thô tục, nhưng có chút nam nhân chính là đồ đê tiện, nghe được lại hưởng thụ. Dương Chấn Thanh không thể nghi ngờ chính là nam nhân như vậy, bị Trữ Bội mắng nhiếc ngược lại cảm thấy cô vợ trẻ thật quan tâm chính mình, nhưng nghe nàng nói một tuần chỉ đến thăm một lần cũng cảm giác có chút căm tức, dù sao bất kỳ là nam nhân nào cũng không muốn thừa nhận loại chuyện này, dù là lão nam nhân cũng như thế.
- Cưng ơi, anh thật không có uống loại thuốc kia, anh có thể thề với trời!
Dương Chấn Thanh lời thề son sắt nói.
- Vậy tình huống hiện tại của anh giải thích thế nào?
Trữ Bội nói:
- Anh đừng nói với em loại chuyện ma quỷ như thanh xuân của anh nở lần thứ hai gì đó!
- Anh cũng muốn dậy thì thêm lần thứ hai đâu.
Dương Chấn Thanh thở dài:
- Khi trẻ tuổi khát vọng danh vọng cùng tiền tài, chờ khi có tiền tài cùng địa vị thì khát vọng trẻ tuổi. Nhắc tới anh phỏng chừng có quan hệ đến viên thuốc của vị tiểu tiên sinh kia!
- Viên thuốc của vị tiểu bác sĩ sao?
Trữ Bội nói:
- Thật sự linh nghiệm như vậy?
- Hơn phân nửa là như thế, bằng không giải thích tình huống hiện tại của anh như thế nào?
Dương Chấn Thanh nói:
- Hắn cho anh chút viên thuốc, anh đã tìm người phân tích qua thành phần, hoàn toàn là dùng thuốc Đông y bào chế, nhưng có chút thành phần thảo dược không biết là vật gì. Anh nghĩ nếu là thuốc Đông y, dù không có gì bổ ích nhưng cũng không tai hại, cho nên lúc tối đã uống. Ngủ tới giờ này, bỗng nhiên có cảm giác, cho nên nghĩ muốn thăm lãnh địa tư nhân của em một chút, còn bị em mắng cho cẩu huyết lâm đầu!
- Đáng đời cho anh!
Trữ Bội cười mắng:
- Như vậy xem ra viên thuốc của tiểu bác sĩ thật sự hiệu quả sao?
- Phỏng chừng hẳn là như vậy.
Dương Chấn Thanh nói:
- Nhắc tới thật kỳ quái, trước kia uống Uy ca chỉ có sức lực chỗ kia, hôm nay uống một phần tư viên thuốc của tiểu tử nọ lại cảm thấy toàn thân đều có sức lực.
- Lợi hại như vậy?
Trữ Bội nói:
- Để cho em sờ sờ xem?
- Sờ soạng, để cho anh thăm không?
Dương Chấn Thanh sắc tâm bất tử hỏi.
- Nếu như anh không muốn chết trên giường.
Trữ Bội hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cần thân thể anh điều dưỡng khỏe mạnh, còn sợ không có cơ hội sao.
- Đúng vậy, bây giờ anh thật sự hồ đồ.
Dương Chấn Thanh nói:
- Chỉ cần để tiểu tử kia điều dưỡng thân thể cho anh, sau này tiền đồ, sự nghiệp, nữ nhân, không phải cái gì cũng có sao…nhưng mà chẩn kim của tiểu tử kia cũng quá cao.
- Chỉ cần hắn không phải lang băm thì được rồi.
Trữ Bội nói:
- Chính anh ngẫm lại đi, anh tình nguyện mềm nhũn ôm tiền ngủ, hay hùng dũng oai vệ ôm em ngủ đây?
- Vậy thì cần gì nói, nhất định là ôm em ngủ tốt nhất.
Dương Chấn Thanh nói, cảm thấy lời của Trữ Bội thật có đạo lý. Tiền dùng làm chi, không phải để xài sao, chỉ cần thân thể khỏe mạnh còn sợ không kiếm được tiền.
- Vậy hãy mau quyết định đi, chết rồi, em quên lưu lại số điện thoại của tiểu bác sĩ!
Trữ Bội kinh hô.
- Em không phải hại chết người sao! Không sao, không có việc gì! Anh biết làm sao tìm hắn.
Dương Chấn Thanh vỗ trán nói:
- Hắn không phải học sinh Đông đại sao, chỉ cần anh tìm ra tư liệu hồ sơ học sinh, khẳng định sẽ tìm được hắn!
- Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu.
Trữ Bội nói:
- Từ sau khi Đông đại khuếch trương, học sinh đã tăng thật nhiều, mỗi một năm đều trên vạn người, anh muốn tìm ra hắn chỉ sợ là không dễ dàng.
Dương Chấn Thanh buồn bực:
- Đúng là như vậy, nhưng thật không biện pháp nào, xem ra chỉ phải chậm rãi tra hồ sơ điện tử. Nhưng không muốn khuếch trương cũng không được, nếu không cuộc sống trình độ sao đề cao, phẩm chất cuộc sống hiệu trưởng như anh sao được bây giờ.
- Còn đề cao cái rắm, anh mau nhanh ngủ đi, ngày mai còn có hội nghị trọng yếu.
Trữ Bội nói.
- Vậy còn em?
- Em đương nhiên phải tìm hồ sơ tiểu tử đó cho anh ngay bây giờ đây.
Trữ Bội thở dài:
- Ai bảo bà cô là nữ nhân của anh đâu.
- Cưng ơi, em thật tốt.
Dương Chấn Thanh có chút cảm động nói.
- Ít cùng lão nương lời ngon tiếng ngọt.
Trữ Bội nói:
- Nhưng phải nói trước, một khi thân thể anh khỏe mạnh, chỗ kia cứng ngắc, không được cấp lực trên thân nữ nhân khác!
- Cưng ơi, em yên tâm, nếu anh cấp lực trên thân nữ nhân khác khiến cho anh vĩnh viễn đổi tên gọi Dương Vĩ đi!
- Chán ghét!
Trữ Bội mắng một tiếng, đi xuống giường mở máy tính bắt đầu tiến vào trung tâm số liệu của Đông đại.
Dương Chấn Thanh nhìn bóng dáng mặc áo ngủ phong tao của nàng, nhịn không được nuốt nước bọt, nhưng chuyện lúc hoàng hôn làm trong lòng hắn còn sợ hãi. Chết dưới hoa mẫu đơn tuy có ý nghĩa, nhưng nếu như không cần chết thì tốt nhất.
Vì thế Dương Chấn Thanh thở dài lật người, kẹp chặt hai chân đi ngủ.
Gối đầu một mình khó ngủ ah!
Sáng sớm, thành phố Đông Giang rốt cục nghênh đón đợt sương lạnh đầu tiên của mùa đông.
Trên mái ngói nóc nhà biệt thự có thể nhìn thấy một tầng tuyết trắng trong suốt hơi mỏng bao phủ.
Sáng sớm, Tùy Qua đi tới nhà Hứa Hành Sơn.
Lúc hắn đến nhà, Đường Vũ Khê còn nằm trên giường.
- Hôm nay trời đổ sương, sớm như vậy anh đã đến gọi người ta rời giường, có phải quá tàn nhẫn hay không chứ.
Đường Vũ Khê làm nũng nói. Nàng vẫn mặc một bộ áo ngủ vải bông kẻ sọc, thiếu vài phần gợi cảm, thêm vài phần đáng yêu.
- Anh vốn dự định đưa em đến một địa phương thú vị, xem một ít đồ vật rất thích thú, em đã không muốn rời giường, vậy thì không có biện pháp nào. Lần sau đi, lần sau anh tiếp tục mang em đi cũng được.
Tùy Qua nói, hiển nhiên cố ý treo khẩu vị của Đường Vũ Khê.
- Chán ghét, anh rõ ràng là treo khẩu vị của người ta thôi!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, lòng hiếu kỳ bị Tùy Qua kích phát đi ra, đành phải rời khỏi giường.
Lúc này Tùy Qua đồng học không hề có ý tứ né tránh, thưởng thức cảnh tượng mỹ nữ rời giường cũng là chuyện thích thú.
Khoảng hai mươi phút sau Đường Vũ Khê đã thu thập xong.
Bởi vì thân thể có chút suy yếu, nàng sợ lạnh, cho nên mặc một áo lông màu trắng, còn mang theo bao tay, toàn thân che phủ kín đáo, nhìn qua thật tròn trịa dễ thương.
Trước khi ra cửa Tùy Qua theo thường lệ kiểm tra trạng huống thân thể Đường Vũ Khê, lặng yên truyền chút chân khí, theo suy đoán của hắn nàng còn có thể chống đỡ được thêm một tuần.
Đường Vũ Khê cũng không ăn điểm tâm đã đi ra ngoài, bây giờ nàng đã suy yếu đến mức không ăn nổi cơm, mỗi ngày chỉ có thể uống một ít nước canh nhân sâm, ăn một ít Cố Nguyên Hoàn bổ sung nguyên khí. Cuộc sống như thế thật sự không ý nghĩa, nhưng nàng chưa từng oán hận qua, hiện tại mỗi ngày nàng đều tận lực làm cho mình vui vẻ.