Tùy Qua thản nhiên nói:
- Cả đời hắn bán nhà giá cao, ta chỉ bán một lần giá thuốc cao cho hắn, như vậy không phải rất công bằng sao?
- Ừ, rất công bằng.
Đường Vũ Khê cười cười, sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu quả thật như vậy, vậy ta phải tuyển mộ thêm một số người mới được. Những tư sản này có thể kinh doanh kiếm tiền, như vậy, quỹ cũng có thể có thêm thu nhập, có thể giúp được nhiều người hơn.
- Những thứ này giao cho ngươi quyết định.
Tùy Qua nói.
Đường Vũ Khê gật đầu, sau đó ước mơ nói:
- Thật tốt, sự nghiệp của chúng ta rốt cục cũng khởi hành rồi.
- Ừ.
Tùy Qua nặng nề gật gật đầu, sau đó không bỏ lỡ thời cơ ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của Đường Vũ Khê :
- Đúng vậy, sự nghiệp của chúng ta!
Ngưu Tiểu Hoa bởi vì lo lắng chuyện học tập, cho nên ngày thứ hai đã cùng lão địa chủ trở về quê.
Còn Tùy Qua cũng bắt đầu gióng trống khua chiêng, bắt đầu lại công việc làm ăn dược phẩm của hắn.
Biết được công ty dược sẽ khai trương trở lại, Sơn Hùng và Mắt Kiếng đều vô cùng vui mừng. Nhưng bọn họ cũng đồng dạng có nghi ngờ, đương nhiên là lo lắng chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ.
Tuy nhiên Qua hiện giờ có một núi dựa lớn như vậy, lòng dũng cảm cũng tăng lên nhiều, kêu Mắt Kiếng cứ yên tâm làm việc.
Không chỉ phải làm, hơn nữa còn chuẩn bị đưa ra thị trường loại thuốc mới, chiếm cứ thị trường lớn hơn nữa.
Hiện giờ, Tùy Qua đã không cần dùng Đế Ngọc cao thăm dò, cho nên hắn chuẩn bị trực tiếp đẩy linh dược ra thị trường.
Lần trước, vì ứng phó Bùi gia, Tùy Qua thu hoạch toàn bộ Tam Nguyên Kinh Dịch thảo bên trong nhà kính, vừa vặn chế thành linh dược bán đi. Nhưng để tránh cho tạo ra quá nhiều oanh động, hiệu quả linh dược đương nhiên phải giảm bớt một chút, mặt khác, cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của bệnh nhân.
Nếu như hiệu quả linh dược quá mãnh liệt, cũng sẽ sinh ra thống khổ kịch liệt, vạn nhất bệnh nhân không chịu nổi, chẳng phải là hư chuyện?
Giống như lão địa chủ trước kia, dùng Bồi Nguyên cao trị liệu cái chân què, trực tiếp đã bị đau đến hôn mê.
Cho nên, muốn đưa linh dược ra thị trường, cần phải suy nghĩ kỹ càng những chi tiết này.
Còn nữa, Tùy Qua trồng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo cố nhiên không ít, nhưng nếu như muốn đưa vào thị trường thuốc men, hiển nhiên khó có thể thỏa mãn lượng nhu cầu khổng lồ như thế, cho nên phạm vi nhà kính đương nhiên phải tiến hành khuếch trương. Cái này dĩ nhiên cũng không phải là vấn đề khó khăn, Tùy Qua tin tưởng hiệu trưởng Dương Chấn Thanh sẽ rất vui lòng trợ giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Đối với hiệu quả dược phẩm do Tùy Qua chế ra, Sơn Hùng và Mắt Kiếng đều có lòng tin rất vững chắc. Nhưng, Mắt Kiếng vẫn đề nghị với Tùy Qua:
- Lão bản, ta cảm thấy tân dược có thể đẩy từng loại một ra, không nên nóng vội, trước mắt chúng ta nên làm gì chắc đó, từ từ chiếm cứ thị trường, phát triển nhãn hiệu, sau này đẩy các loại thuốc khác ra, cũng dễ dàng hơn nhiều.
- Chuyện này là đương nhiên.
Tùy Qua nói:
- Dục tốc bất đạt, hơn nữa còn phải lưu ý đến những vấn đề như giá thuốc, khả năng chi trả của bệnh nhân. Tân dược chuẩn bị đẩy ra, chi phí rất cao, cũng không phải loại thuốc cao dán trước kia có thể so sánh. Vì vậy, ở phương diện định giá, cũng cần suy nghĩ nhiều hơn, thứ nhất chúng ta phải kiếm tiền, thứ hai không thể cao đến phi lý, để cho bệnh nhân bình thường cũng có thể mua được.
- Lão bản, vậy ngươi tính toán đẩy loại thuốc gì ra?
Mắt Kiếng hiếu kỳ nói.
- Vẫn là thuốc cao dán!
Tùy Qua nói.
Nghe lời này, Mắt Kiếng và Sơn Hùng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Làm hồi lâu, tại sao vẫn là thuốc cao dán.
Tùy Qua nghiêm mặt nói:
- Mặc dù vẫn là thuốc cao dán, nhưng hiệu quả hoàn toàn bất đồng, trước kia là trị liệu đau đớn phong thấp, thuốc dán lần này đẩy ra, có thể chữa khỏi tật bệnh gân cốt, khôi phục gân cốt bị hao tổn, sinh tàn bổ khuyết!
- Nghe lão bản nói như vậy, khẳng định là đồ tốt.
Mắt Kiếng cười khổ nói:
- Chỉ là tại sao nhất định phải biến thành thuốc cao dán?
- Bởi vì nhà chúng ta lập nghiệp từ bán thuốc cao dán bằng da chó.
Tùy Qua cười nói:
- Người không thể vong bản a! Huống chi, thuốc dán có cái gì không tốt, chỉ cần dán trên người, không cần uống, không cần lo lắng ảnh hưởng của tác dụng phụ, không phải rất tốt sao. Mặt khác nếu như chúng ta chuẩn bị loại thuốc khác, lại phải đi đăng kí tên, làm các loại giấy chứng nhận, tốn các loại tiền, đây không phải là phiền toái sao. Ta thấy, tên cũng không cần đổi, trực tiếp gọi là Đế Ngọc cao số 2 đi. Sau này còn có các loại thuốc khác, đều gọi là Đế Ngọc cao số 3, số 4, tránh phiền toái.
- Như vậy sao được?
Sơn Hùng kinh hô.
- Có cái gì không được, chỉ cần thuốc có hiệu quả, tên hiệu chỉ là phù vân.
Tùy Qua rất có lòng tin nói.
Mắt Kiếng suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói:
- Mặc dù tất cả đều là thuốc cao dán, hơn nữa ngay cả tên cũng không đổi, nhưng nếu thao tác tốt, không chừng có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
- Được, chuyện tiến hành thực tế, Mắt Kiếng ca chịu trách nhiệm.
Tùy Qua nói.
- Hùng ca, những người anh huấn luyện, tôi thấy cũng không xê xích gì nhiều, sau này có thể kêu bọn họ chịu trách nhiệm vận chuyển thuốc men. Đến lúc đó chúng ta kiếm nhiều tiền rồi, chắc chắn có không ít người ngắm nghía đâu.
Tùy Qua lại nói.
Tùy Qua trở lại trụ sở đào tạo thực vật giáo khu Phát Phong.
Mặc dù nhà kính của Tùy Qua đã bị Bùi Thường Phong phá hủy, nhưng vốn liếng của Tùy Qua không dao động.
Linh điền vẫn còn, hạt giống linh thảo, cây non linh thảo cũng còn, Tùy Qua có thể khôi phục lại rất nhanh.
Hơn nữa, bởi vì chiếm được một con suối linh tuyền từ chỗ Bùi gia, lần này Tùy Qua ngược lại là nhân họa đắc phúc, dùng linh dịch do linh tuyền phun ra bồi dưỡng linh điền, đề cao linh thảo, hiệu quả có thể tốt hơn Bát hoang vân vũ đại trận rất nhiều.
Nghĩ tới những thứ này, cả người Tùy Qua lại bắt đầu sôi trào nhiệt huyết, tràn đầy nhiệt tình.
Cuộc sống rốt cục đã có mục tiêu.
Đúng như Đường Vũ Khê đã nói, sự nghiệp của bọn họ rốt cục cũng khởi hành rồi.
Tùy Qua vốn tính toán liên lạc với Dương Chấn thanh, ai ngờ mới vừa trở về trường học, đã nhận được điện thoại của Ninh Bội.
Ninh Bội nói với Tùy Qua, trải qua thương thảo của lãnh đạo trường học, quyết định tiến hành xây dựng, mở rộng trụ sở đào tạo thực vật, hơn nữa nghe Dương hiệu trưởng nói là để ủng hộ nghiên cứu nông nghiệp, phải xem đây là một đại sự!
Nói là thương thảo của lãnh đạo trường học, trên thực tế còn không phải là một mình Dương Chấn Thanh định đoạt. Huống chi, ủng hộ nghiên cứu nông nghiệp, nghe rất có danh, những lãnh đạo trường học khác làm sao dám nhảy ra phải đối. Cho nên, chuyện cứ được quyết định như vậy. Sở dĩ Ninh Bội gọi điện thoại cho Tùy Qua, một là muốn lấy lòng Tùy Qua; thứ hai là muốn cho thấy lần này gây dựng lại trụ sở đào tạo thực vật, có thể dựa theo ý nguyện của Tùy Qua để thiết kế.
Đề nghị của Ninh Bội, cũng rất phù hợp với suy nghĩ của Tùy Qua.