Y TIÊN THIỂU

Ngay cả linh dược người tu hành không cách nào kiếm được, không cách nào thỏa mãn, lại "bán giảm giá" cho người bình thường, chuyện này xác thực khiến cho rất nhiều người tu hành không cách nào hiểu, sinh lòng tức giận, nhưng vừa nghĩ tới tao ngộ gặp phải của Bùi gia, đương nhiên cũng không ai dám nhảy ra đối địch trực diện với Tùy Qua. Vì vậy, mấy ngày qua mặc dù danh tiếng của Tùy Qua đang lên cao, nhưng không có người nào đến vuốt râu hổ của hắn.

Mặc dù, râu hổ của Tùy Qua cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.

- Thật ra, tôi cũng rất kỳ quái, tại sao anh lại muốn đem linh dược bán cho người bình thường, hơn nữa còn bán với giá tiền thấp như vậy.

Thẩm Quân Lăng hỏi. Đối với nàng mà nói, tám trăm đồng một tờ thuốc cao dán, đích xác là rất thấp.

- Bởi vì tôi vốn là một người bình thường, cho dù tu hành, tôi cũng vẫn là người bình thường.

Tùy Qua nghiêm nghị nói:

- Bình thường tuổi thọ của con người, chính là trăm năm, cuộc sống vốn không dễ dàng, nếu còn gặp phải ốm đau hành hạ, bị tật bệnh khiến cho cửa nát nhà tan, thê tử ly tán, vậy cô không cảm thấy rất đáng thương, rất đáng hận sao!

- Đáng thương tôi hiểu, nhưng vì sao lại đáng hận?

Thẩm Quân Lăng hỏi.

- Đáng hận chính là những pháp tắc do người tu hành sắp xếp.

Tùy Qua nói:

- Người bình thường không chỉ có tuổi thọ rất ngắn, yêu cầu của mọi người cũng rất thấp, chỉ muốn cuộc sống bình an, cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp cả đời. Nhưng người tu hành không chỉ cướp đoạt thiên địa linh khí, hơn nữa ngay cả tư cách dùng linh thảo, linh dược cũng bị tước đoạt, sao mà bất công!

- Nhưng anh có nghĩ tới hay không, thế giới này vốn chính là kẻ mạnh làm vua. Người tu hành cường đại hơn người bình thường, cho nên bọn họ chính là người sắp xếp pháp tắc, còn người bình thường chỉ có thể bị động tiếp nhận.

Thẩm Quân Lăng nói:

- Hơn nữa, anh cũng là một người tu hành!

- Tôi hiện tại đích xác là một người tu hành, nhưng tôi tình nguyện ở chung với người bình thường.

Tùy Qua nói:

- Tôi thích cảm thụ hỉ nộ ai nhạc, thích những người có cá tính đặc biệt. Trong mắt tôi, rất nhiều người tu hành căn bản chỉ là một cỗ máy theo đuổi lực lượng, nâng cao cảnh giới mà thôi, theo chân bọn họ thật sự không có ý nghĩa gì.

- Ai, ý nghĩ của anh luôn đặc biệt như vậy, đây chính là chỗ đáng yêu của anh.

Thẩm Quân Lăng khẽ thở dài:

- Nhưng, "Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ". Anh đặc lập độc hành như vậy, tất nhiên sẽ khiến rất nhiều người tu hành không vui, hơn nữa, việc buôn bán linh dược của anh cũng tạo thành đả kích với rất nhiều hãng dược của các gia tộc, môn phái của "hiệp hội"-- cẩn thận thì tốt hơn!

- Ừ, cám ơn nhắc nhở.

Tùy Qua cười nói, uống ly cà phê trong tay một hơi cạn sạch:

- Nhưng không có chuyện gì, ta có núi dựa lớn! Ha ha ~

----------------

Đang! Đang!

Tiếng chuông vang dội khắp tự miếu, xa xa như tiếng vọng ở sơn gian.

Trong Thiếu Lâm tự viện.

Đây là chỗ tu hành của cao tăng trong chùa, du khách và người ngoài bị cấm vào.

Dưới một khối thạch bích cổ xưa đặt một đệm cói, người ngồi phía trên là một bạch y tăng nhân trẻ tuổi, thần thái an tường, giống như lão tăng nhập định.

Vị tăng nhân trẻ tuổi này chính là Diên Vân.

Kể từ khi biết được chuyện của hiệp hội y dược Hoa Hạ, Diên Vân nản lòng thoái chí, trở lại Thiếu Lâm tự, định chuyên tâm tu hành, không bao giờ hỏi tới chuyện của dược cục Thiếu Lâm nữa.

Truyền nhân thiện võ y Thiếu Lâm, tăng nhân thiếu niên thiên tài, thậm chí là con cưng phật môn được ngắm vào thừa kế đại vị trụ trì, hiện giờ cả ngày ngồi chết khô ở đây.

Lúc này, một lão tăng bước nhẹ đến, đứng bên cạnh Diên Vân.

Diên Vân vội vàng đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng "Sư phụ".

Thì ra, lão tăng này chính là sư phụ của Diên Vân, Vĩnh Tuệ hòa thượng, người thừa kế thiện võ y đời trước.

Vĩnh Tuệ hòa thượng nhìn Diên Vân, vẻ mặt hiền lành, hỏi:

- Diên Vân, ngươi bế quan nhiều ngày đã nghĩ thông suốt chưa?

- Nghĩ thông suốt rồi.

Diên Vân nói:

- Chuyện của dược cục Thiếu Lâm, đệ tử không bao giờ nhúng tay vào nữa.

- Ngươi!

Trên mặt Vĩnh Tuệ hiện vẻ giận dữ:

- Ngươi cũng đã biết, vi sư đào tạo ngươi nhiều năm là vì cái gì?

- Đưa dược cục phát dương quang đại, phát huy uy danh Thiếu Lâm.

Diên Vân đáp.

- Nếu đã biết, vì sao đến nửa đường lại từ bỏ?

Vĩnh Tuệ hỏi.

- Bởi vì đệ tử thấy, dược cục Thiếu Lâm bị người ta chế trụ như thế, thật sự rất khó làm. Thay vì tầm thường vô vi, chi bằng chuyên tâm tu hành, kỳ vọng có một ngày cơ duyên tới, có thể lập địa thành Phật.

Diên Vân rất bình tĩnh rất siêu nhiên nói.

- Hừ!

Vĩnh Tuệ hừ lạnh:

- Ngươi thật sự làm cho ta thất vọng!

- Đệ tử xấu hổ.

Diên Vân nói:

- Xin sư phụ thành toàn.

- Thành toàn?

Vĩnh Tuệ nói:

- Ngươi biết Thiếu Lâm tự vì bồi dưỡng ngươi đã hao tốn bao nhiêu tinh lực và tài lực không? Còn cả "thuốc cấp cứu đoạn hầu" và "hùng kê ngọc da cao" lần trước ngươi làm ra, Thiếu Lâm tự cũng hao phí không ít tài lực đi tuyên truyền, nhưng bởi vì ngươi khoanh tay đứng nhìn, hôm nay đã thành cục diện rối rắm, lượng tiêu thụ không còn được như xưa!

- Sư phụ, Thiếu Lâm tự nhân tài đông đảo, tại sao cứ muốn đệ tử xuất thủ?

Diên Vân khó xử nói.

- Bởi vì lần này người khiến việc làm ăn của Thiếu Lâm bị hao tổn, chính là "đối thủ cũ" của ngươi.

Lão tăng nói.

- Tùy Qua?

Diên Vân nói. Không biết vì sao, trong lòng hắn lại mơ hồ có chút cao hứng.

Có lẽ, bởi vì Tùy Qua dám làm chuyện Diên Vân không dám làm.

Bởi vì biết tồn tại của hiệp hội y dược Hoa Hạ, cũng biết sự cường đại của hiệp hội, càng biết Thiếu Lâm tự như thiên lôi bị hiệp hội sai đâu đánh đó, Diên Vân hòa thượng nhất thời nản lòng thoái chí, lúc này mới trở về Thiếu Lâm tự, tính toán một lòng tu hành lễ Phật.

Ban đầu, Diên Vân nói nếu như Tùy Qua có thể đông sơn tái khởi, hắn sẽ có thể giúp Tùy Qua làm việc. Đây vốn là chỉ là một câu nói đùa, nhưng không ngờ tiểu tử Tùy Qua này thật sự dám làm, hơn nữa đã làm!

Tiểu tử này, thật sự quá lớn mật!

Chẳng lẽ, hắn không sợ người của hiệp hội can thiệp sao?

Trong lòng Diên Vân quả nhiên là vừa mừng vừa sợ, nhưng không biểu hiện hỉ nộ ra mặt, nói:

- Sư phụ nói tiểu tử kia sao, đệ tử nghe nói hắn đã kết thù kết oán với hiệp hội, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, sư phụ cần gì phải lo lắng?

Vĩnh Tuệ thán một tiếng, nói:

- Nếu thật sự là như thế, vi sư có thể vô tư rồi. Nhưng, tiểu tử kia cũng không biết tìm được ở nơi nào một núi dựa lớn, hiện giờ ngay cả người của hiệp hội cũng kiêng dè hắn, cho nên chỉ có thể mặc cho hắn tung hoành. Hiện tại, hắn đẩy ra một loại thuốc dán, có thần hiệu khôi phục gân cốt, cũng có chút danh tiếng khắp Hoa Hạ rồi, nếu tiếp tục như vậy, "hùng kê ngọc da cao" của chúng ta cũng hoàn toàn không có thị trường. Nhưng, đây chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là một số "người lương thiện" trong "sổ ghi chép công đức" của chúng ta đã bắt đầu dao động.

- Vậy sư phụ tới tìm ta, là hi vọng đệ tử đi đánh bại hắn? Hi vọng đệ tử đi vãn hồi việc buôn bán của chúng ta?

Diên Vân hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi